Ta che chắn trước người Long Khuynh, bình thản dò hỏi: “Vì sao?”
Hồ Minh đạn đạn trường giáp bén nhọn, ha ha cười, “Muốn Long Hiên sống lại nhất định phải dùng dòng máu có cùng quan hệ huyết thống với hắn làm đường dẫn.”
“Nếu chúng ta không đáp ứng?”
“Ngươi cảm thấy mình có quyền này sao?” Trong mắt Hồ Minh hiện lên lệ khí, trong nháy mắt mười mấy yêu cáo mặt người bao vây lấy chúng ta, sát khí tràn ngập cả đại đường. Bảo bảo rụt rụt vào trong lòng Dạ, Dạ rống một tiếng, khom người trên mặt đất bày ra tư thế công kích.
Hồ Minh phiêu mắt liếc về phía Dạ, thiêu thiêu mi, đôi mắt lóe lóe.
“Thế nào?” Hồ Minh hỏi.
Long Khuynh diện vô biểu tình hỏi: “Muốn toàn bộ máu của ta sao?”
“Không cần, chỉ một nửa là đủ.” Hồ Minh hời hợt nói.
Người một khi mất đi 50% máu trong cơ thể sẽ lập tức bị sốc, ở thời cổ đại này nếu bị rút chừng đó máu, hắn phải chết không thể nghi ngờ, ta nhìn qua Long Khuynh, Long Khuynh cười cười, đứng lên, nói với Hồ Minh: “Ta muốn bọn hắn bình an rời đi, bằng không ngươi đừng hòng lấy được một giọt máu nào, ta nhớ Thanh Huyền đại sư nãi nãi mời về có nói qua, pháp thuật an hồn này nhất định phải dùng máu tươi của người sống dẫn dắt, máu người chết là hoàn toàn vô dụng.”
“Ha ha. . .” Hồ Minh bị uy hiếp không giận ngược lại cười cười, “Không hổ là hảo chất tử của Hiên. Ngươi yên tâm, bằng hữu của ngươi bình an rời đi. Hồ Thanh, đưa bọn họ đưa ra ngoài, nhớ rõ phải xóa bỏ trí nhớ của họ.”
“Vâng, thiếu chủ.”
Chúng ta bây giờ ở địa bàn Hồ tộc, huống chi bọn họ là là yêu quái pháp lục cao thâm còn chúng ta chỉ là người thường, cho dù muốn cứu người cũng bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh trí trước mắt dần trở nên mơ hồ, Long Khuynh cười yếu ớt biến mất dần… ( lúc gần đi Ngả á có cho Long khuynh một lọ bổ huyết đan ).
Khi phục hồi tinh thần, trời đã sáng choang, chúng ta đứng trên quan đạo ngoài tiểu trấn.
Cảm giác vô lực tràn ngập trong tim mọi người, đối mặt với yêu quái, nhân loại thật sự quá nhỏ bé, chúng ta thở dài một hơi, nhảy lên ngựa, tiếp tục hành trình trở về nhà. Nhớ trước khi đi Hồ Minh có bảo phải xóa đi trí nhớ của chúng ta, nhưng chẳng hiểu sao chúng ta vẫn nhớ rõ ràng rành mạch sự tình xảy ra đêm qua, chẳng lẽ nói yêu thuật của Hồ tộc mất tác dụng sao?
***********
Hồ Minh phất tay áo triệt tiêu Huyền Quang Kính (một loại phép thuật cho phép nhìn mọi vật ở xa), nhìn Long Khuynh nói : “Như ngươi mong muốn, bọn hắn đều đã bình an rời đi, ngươi có thể buông đao xuống.”
Long Khuynh diện vô biểu thình ném chủy thủ đang đặt trên tim xuống đất, “Đi thôi.”
“Ân?”
“Ngươi không phải muốn thi pháp an hồn cho nhị thúc sao?”
“Ngươi so với ta còn gấp hơn, ha ha. . .” Hồ Minh cười tà mị.
Hồ Minh mang Long khuynh cùng thi thể Long Hiên đặt lên tế đàn, hắn thân mặc một thân hồng bào yêu dã, tiếp nhận bình ngọc chứa linh hồn Long Hiên từ trong tay Lãnh Nguyệt, nhẹ nhàng mở nắp bình, một luồng sáng màu xanh từ bên trong bay ra, thân mật cọ cọ lên mặt Hồ Minh, Hồ Minh liền lộ ra một mạt tiếu ý ôn nhu.
Nhắm mắt lại, miệng lẩm nhẩm thần chú an hồn tối nghĩa từ xưa truyền lại, Hồ Thanh lập tức dùng chủy thủ rạch lên cổ tay Long Khuynh, Long Khuynh khẽ nhíu mi.
Theo nghi thức tiến hành, máu từ cổ tay Long khuynh bị một cỗ niệm lực dẫn dắt bao trùm lấy thi thể Long Hiên, linh hồn Long Hiên bay lên, nhanh chóng quấn quanh thân thể hắn, dưới sự dẫn dắt của huyết khí, hoàn mỹ kết hợp cùng thân thể. Nghi thức chấm dứt, Hồ Minh mở hai mắt, lại phát hiện máu Long Khuynh vẫn còn bị hấp thụ vào cơ thể Long Hiên.
“Đây là chuyện gì?” Sắc mặt Hồ Minh ngưng trọng, bởi vì nghi thức chưa dừng lại, hắn không thể bước lên tế đàn, chỉ có thể trơ mắt nhìn toàn bộ máu của Long Khuynh tiến vào trong cơ thể Long Hiên.
“Thuộc hạ không biết.” Hồ Thanh cúi đầu nói.
Cuối cùng nghi thức kết thúc, Long Khuynh tử vong, Hồ Minh cũng không để ý, nhìn thấy ***g ngực Long Hiên cao thấp phập phồng, khóe miệng hắn cong lên, khom xuống thật cẩn thận đem người ôm vào trong ngực.
Hôm sau tỉnh lại, Long Khuynh phát hiện mình lại chưa chết, không chỉ như thế còn thay đổi một thân thể khác, hắn hiện tại ở trong thân thể nhị thúc, mà linh hồn nhị thúc đang ở sâu trong biển ý thức của hắn khóc bi thương, này có tính là báo ứng không?!
“Ha ha ha. . .” Long Khuynh không thể tự kiềm chế cười to, cười đến trào nước mắt.
Thẳng đến khi bị Hồ Minh ôm vào ngực, Long Khuynh đột nhiên lại nảy ra một ý tưởng méo mó, không biết. . . để Hồ Minh yêu hắn đến chết đi sống lại sau đó đem sự thật hắn không phải Long Hiên nói cho y biết, không biết lúc đó y có phát điên lên hay không. Long khuynh tựa vào lòng Hồ Minh, lộ ra một nụ cười vặn vẹo.
“Ngô. . .” Đôi môi bị bắt giữ, Long Khuynh thuận theo hé mở răng ngọc, để nụ hôn kia càng thêm sâu sắc.
*******
Đại sư huynh ở nhà bồi tẩu tử chờ sinh nơt, nhị sư huynh đi phương bắc đón dâu, tam sư huynh bọn hắn đều ở ngoài tiêu dao, hiện giờ Thanh Phong tiêu cục chỉ có các sư đệ thiếu kinh nghiệm giữ thể diện, phụ thân thúc bá cứ thể đẩy tiêu cục cho ta trông nom, vì thế đại đa số thời gian của ta đều dành cho tiêu cục, Ngả Á y thuật cao siêu, các hương thân phụ cận mười dặm đều đến tìm hắn xem bệnh, hắn ngày nào cũng bận rộn đến quay vòng vòng ( kỳ thật mỗi ngày hắn chỉ xem bệnh cho một số người nhất định, nhưng do không chịu nổi người bệnh tận lực cầu xin nên xem cho hết), tuy rằng chúng ta hàng đêm vẫn đồng sàng cộng chẩm, nhưng suốt một tháng nay đại khái chúng ta chỉ nói chuyện với nhau được mười câu.
Vứt tin tình báo của cửu sư đệ xuống, bước nhanh đến y quán, giờ đã đến lúc lên đèn nhưng Ngả Á vẫn còn ở y quán xem bệnh, ta nhíu mi, bước nhanh đến ôm lấy ái nhân ngồi cuối bàn, dặn tiểu đồng an bài người bệnh đến khách *** trong thành ở tạm, ôm Ngả Á trở về hậu đường.
“Sao lại về sớm như vậy?” Hắn vòng tay ôm lấy cổ ta hỏi.
“Ân, nhớ ngươi.”
“Thả ta xuống, bên ngoài vẫn còn người bệnh.”
Ý thức được Ngả Á đem bệnh nhân đặt ở vị trí trung tâm, trong lòng ta dâng lên một tia khó chịu, hiện giờ người tối trọng yếu của hắn không phải là ta.
“Không được đi, trong mắt ngươi bây giờ chỉ có thể có ta.”
Đối với sự bá đạo của ta, Ngả Á có chút bất mãn, níu lấy lỗ tai của ta nói : “Ngươi có mặt mũi nói ta sao, hiện tại trong lòng ngươi trừ bỏ tiêu cục vẫn là tiêu cục, ta bị ngươi đặt ở vị trí thứ mấy hả.”
Ta nghĩ nghĩ một thoán rồi trả lời: “Hình như là vị trí thứ mười.”
“Muốn ăn đòn.” Hắn mặt lạnh quát lên.
Ta đem vợ đặt lên bàn gỗ, bắt lấy bàn tay đang vung tới, “Bảo bối, ngươi thật sự nhẫn tâm đánh vi phu?”
“Đánh ngươi là đúng.”
Liếc mắt đưa tình hơn nữa tứ chi ma xát, dĩ nhiên động tình. Ta một tay đem tay ái nhân kéo ra sau lưng hắn giữ chặt, lại dùng khăn tay trói chặt.
“Làm cái gì đấy?” Hắn ngồi ở trên bàn gỗ vặn vẹo.
“Làm cái gì?” Ta cười dài áp sát vào hắn, cố ý thổi một hơi lên bột cảnh mẫn cảm, “Đương nhiên là ăn. . . ngươi!”
Mặt hắn đỏ rầm rầm, xấu hổ mắng : “Ngươi hạ lưu. . . Ngô. . .”
Ta cúi người, nâng gương mặt hắn lên, sau đó hôn lên đôi môi đã lâu chưa chạm đến, vươn lưỡi mở tách răng hắn ra, hấp trụ đầu lưỡi ngọt ngào bên trong.
Giải khai y sam trên người hắn kéo xuống khuỷu tay, xé toang khố tử, đem hai chân của hắn đặt trên bàn gỗ như hình chữ M, bộ vị tư mật hoàn toàn bại lộ ở trước mắt ta. Mỹ cảnh trước mắt khiến con ngươi ta nháy mắt trở nên u ám.
Ngả Á thấy ta để cho hắn bày ra tư thế dọa người như vậy, đôi mắt lóe lửa giận, “Buông.”
“Buông ngươi ra, ta làm sao mà buông được a, bảo bối. . .” Bắt lấy ngạnh vật kia xoa nhẹ khiến bắp đùi hắn run lên.
A. . .
Ngón tay dọc theo ngạnh vậ chậm rãi trượt xuống dưới, nhu nắn địa phương có thể khiến ta thực cốt tiêu hồn, chậm rãi nói : “Bảo bối, nơi này nhớ ta không?”
Hắn toàn thân dần dần nhiễm lên màu phấn hồng, dục vọng đứng thẳng, vẻ thẹn thùng xấu hổ dĩ nhiên biến mất, lớn mất đem hai chân mở rộng thêm, cũng chìa chân vuốt nhẹ lên khố gian ta, ngạo nghễ nói: “Nếu không thể để khiến ta vừa lòng, nhất định không buông tha ngươi. . .”
“Ha ha, yên tâm đi, bảo bối, chắc chắn ngươi sẽ hài lòng.” Nâng chân hắn lên, cúi xuống hôn nhẹ. Môi dần dần lướt xuống dưới.
—————-
Qua một đêm cả thể xác lẫn tinh thần đều được câu thông, ta quyết định sau này sẽ không ghé qua Thanh Phong tiêu cục nữa, tuy rằng vẫn lo lắng cho đám sư đệ, nhưng điểu nhi đã trưởng thành hẳn là nên buông tay để chúng tự mình bay lượn, Ngả Á cũng đóng cửa y quán.
Giữa trưa chúng ta quyết định ra ngoài ăn cơm, vừa đi vào Thái Bạch Cư, Ngả Á nhìn chằm chằm về một hướng với vẻ mặt kích động, ta theo ánh mắt của hắn nhìn sang, nơi đó có một nam tử tuấn dật vận nho sam. Ngả Á bước bước nhanh lên phía trước, ta vội vàng đuổi theo.
Thanh âm Ngả Á bất ổn, “Tề thúc thúc. . .”
Nam tử ngẩng đầu, nghi hoặc đánh giá Ngả Á, theo sau trong mắt hiện lên không thể tin, “Ngươi là. . . Tiểu Ngả Á?”
“Là ta, Tề thúc thúc.” Ngả Á nắm chặt tay nam tử.
Hai người sau một lúc kích động, thu liễm cảm xúc. Ta cùng Ngả Á ngồi xuống đối diện Tề thúc.
Ngả Á giới thiệu hai người chúng ta: “Tề thúc thúc đây là phu quân ta Lăng Phong, Tiểu Phong đây là Tề thúc thúc, lúc còn nhỏ ta đã được người chiếu cố rất nhiều.”
“Tề thúc hảo.”
Tề Mai cao thấp đánh giá ta, cười nói: “Hảo hảo, ánh mắt Tiểu Ngả Á thật tốt.”
Ta hỏi: “Tề thúc, thúc có biết cách nào để trở về Lam Minh không?”
“Đương nhiên biết.”
“Có thể cho tại hạ biết không.”
“Để làm gì?”
Ta liếc qua Ngả Á một cái, từ tốn trả lời : “Ngài chiếu cố Ngả Á từ nhỏ, hẳn biết hắn là một cái lộ si, cho nên hắn không tìm được đường quay về Lam Minh, mà người ngoài thì không hiểu biết nhiều về Lam Minh, cho đến nay chúng ta vẫn không thể tìm được Lam Minh.”
Tề Mai sủng nịch không nói gì nhìn Ngả Á, “Bệnh mù đường của ngươi từ nhỏ đã rất nổi danh, ta cũng không ngờ ngươi lại có thể quên mất cả đường về nhà.”
“Tề thúc!”
“Ha ha. . . Ta sẽ đưa bản đồ cho các ngươi.”
Ta nói: “Đa tạ.”-
Ngải á kích động bổ nhào vào người ta, hưng phấn nói : “Tiểu Phong. . . Ta, ta rốt cục có thể về nhà, không biết phụ thân cùng mẫu thân thế nào. . .”
Ta sủng nịch ôm hắn, thỉnh thoảng mê hoặc bỏ thức ăn gì đó vào miệng, lúc cao hứng cũng có thể bị đói bụng.
————–