Sau khi rời khỏi Trường Đấu Tiên Yêu Vực, đám người Diệp Phàm liền bước lên chiến hạm bay vào biển sao vô tận.
Sau khi lên tinh hạm, Lê Vĩnh Vọng thấy hết thảy vẫn bình thường, Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi cũng không có dị động, cuối cùng mới yên tâm.
Sau khi gặp được Lê Vĩnh Vọng, tháp linh Mập Mạp trở nên sinh động hơn rất nhiều.
Diệp Phàm không hiểu vì sao tháp linh lại cả ngày bay qua bay lại trên không trung, xoắn tới xoắn lui là có ý tứ gì, có lần hắn còn tưởng rằng là tháp linh ăn nhiều không tiêu hóa, cho nên cảm xúc mới không bình thường, thẳng cho đến khi Ngao Tiểu No giải thích cho Diệp Phàm, Diệp Phàm mới bừng tỉnh đại ngộ.
Tháp linh Mập Mạp là đang khoe mẽ dáng người của mình, khoe cho Lê Vĩnh Vọng thấy mấy năm nay nó sống tốt như thế nào, được nuôi dưỡng béo tròn như thế nào.
Sau khi Diệp Phàm biết liền cảm thấy cùng chung vinh dự, cả ngày như thất tâm phong xoay tới xoay lui.
Năm đó, sau khi bị thương, Lê Vĩnh Vọng trong một thời gian dài không thể luyện chế được đan dược, điều dưỡng một thời gian, hiện tại đan dược Thiên cấp hắn tạm thời vẫn chưa thể luyện chế, mà đan dược Địa cấp thì không có vấn đề gì.
Tuy rằng đan thuật lui bước, nhưng kiến thức, lịch duyệt của Lê Vĩnh Vọng vẫn còn, lữ đồ dài đằng đẵng, Diệp Phàm cùng Lê Vĩnh Vọng thường xuyên ngồi lại với nhau đàm luận đan thuật.
(dreamhouse2255)
Có được truyền thừa từ Trận Pháp Châu, trận pháp thuật của Diệp Phàm đã tiến bộ vượt bậc, nhưng đan thuật lại không có nhiều tiến triển.
Diệp Phàm xem như nửa tên đệ tử của Lê Vĩnh Vọng, bởi vì hai người có quan hệ sâu xa, cho nên thái độ của Lê Vĩnh Vọng đối với Diệp Phàm khá là đặc biệt, Diệp Phàm có thắc mắc gì về vấn đề đan thuật, Lê Vĩnh Vọng biết đều nói.
Lê Vĩnh Vọng từng làm trưởng lão ở Tiên Hà Tông mấy ngàn năm, kiến thức, lịch duyệt cao hơn Diệp Phàm nhiều, có rất nhiều vấn đề về đan thuật nan giải, chỉ cần Lê Vĩnh Vọng nhắc nhở một câu, Diệp Phàm đã hiếu thấu, hai người càng trò chuyện không khí lại càng thêm hòa hoãn.
Bản đồ sao mà Lê Vĩnh Vọng cung cấp chỉ phù hợp với năm đó, hiện tại sao trời biến đổi rất nhiều, thời thời khắc khắc phải có người trông chừng lộ trình, ba người Diệp Phàm cắt lượt ra, cho nên cũng không mệt mỏi lắm.
"Đan thuật của Lê tiền bối quả nhiên lợi hại, nghe quân nói một buổi, thẳng mười năm đọc sách." Diệp Phàm vui rạo rực nói.
"Diệp đạo hữu lợi hại hơn." Lê Vĩnh Vọng tự nhận là đan thuật hơn người, nhưng năng lực suy một ra ba của Diệp Phàm cũng làm cho Lê Vĩnh Vọng phải kinh ngạc cảm thán.
"Lục Uyên Minh thật là không có độ lượng! Nếu thiên tài như tiền bối đây có thể ở lại Tiên Hà Tông, Tiên Hà Tông sớm muộn gì cũng sẽ phát quang phát lượng, còn hiện tại ấy, Tiên Hà Tông chỉ toàn là thùng cơm." Diệp Phàm lắc đầu, thầm nghĩ: Chưởng giáo của Tiên Hà Tông là kẻ ngu xuẩn, người bên dưới cũng chẳng có ai thông minh, Lê Vĩnh Vọng chính là đan sư Thiên cấp đấy! Có một đan sư như này ở trong tông môn thì có gì không tốt chứ, nhất định phải tính kế hãm hại người ta.
Lê Vĩnh Vọng cười nói: "Lục Uyên Minh tu luyện được đến Đại Thừa đã phải tốn không ít tâm kế."
(dreamhouse2255)
Ban đầu Lê Vĩnh Vọng không biết, sau này mới được người chỉ ra, tư chất của Lục Uyên Minh không tốt lắm, ngày xưa tu luyện được chia cho rất ít tài nguyên.
Hắn cẩn trọng đi từng bước, chịu không ít khổ, vất vả lắm mới tu luyện đến Đại Thừa.
Sau khi thăng cấp Đại Thừa, Lục Uyên Minh vì tư chất bị hạn chế, tốn hết công sức cũng chỉ là Đại Thừa sơ kỳ, Lục Uyên Minh thăng cấp Đại Thừa mấy vạn năm, đồng đạo Đại Thừa đồng kỳ lục tục thăng cấp Đại Thừa trung kỳ, chỉ có Lục Uyên Minh, tu vi không có chút thay đổi nào.
Có lẽ bởi vì như vậy cho nên Lục Uyên Minh rất chán ghét thiên tài, càng thêm thưởng thức những tu sĩ có tư chất bình thường hơn, năm đó, hắn bị ép làm thợ mỏ, bởi vì bị áp chế quá lâu, cho nên không để ý đến Lục Uyên Minh mặt ngoài dìu dắt hắn, trong lòng đã sớm coi hắn thành cái đinh trong mắt.
......
Diệp Phàm ngồi ở trong khoang thuyền, một đống tiên tinh dần tan thành bột phấn. Bạch Vân Hi thấy Diệp Phàm có vẻ lo lắng, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì, ta đang nghĩ, Hạ Thiên Vực tài nguyên cằn cỗi, sau khi xuống đó sẽ không thể xa xỉ như thế này rồi." Diệp Phàm nhìn đống tiên tinh đã hóa thành bột phấn, hơi đau lòng.
Bạch Vân Hi nhãn nhã nói: "Sợ gì chứ, tiên tinh của ngươi đủ để dùng thêm mấy trăm năm nữa, chờ ngươi sửa chữa xong thông đạo phi thăng, chúng ta lại trở về Trung Thiên Vực là được."
Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy, không biết hai vị sư phụ thế nào rồi."
(dreamhouse2255)
Trong đầu Diệp Phàm bỗng nghĩ tới cái gì, xấu xa mà cười lên.
Bạch Vân Hi khó hiểu nhìn Diệp Phàm, bất đắc dĩ hỏi: "Nghĩ cái gì mà vui vẻ vậy?"
Diệp Phàm vừa cười vừa nói: "Văn sư phụ là kẻ tham tiền, hắn mà biết ta tiêu tiên tinh như thế này, nhất định sẽ đau lòng muốn chết."
Bạch Vân Hi: "......" Chính Diệp Phàm cũng là kẻ tham tiền, có mặt mũi nói Văn Dịch Chi sao.
Hạ Thiên Vực cùng Trung Thiên Vực chênh lệch quá xa, năm đó, Diệp Phàm bằng vào việc dạy học kiếm lời 10 tỷ từ các thế lực lớn, khi ấy bút tiên tinh đó có thể xem như khổng lồ, nhưng ở Trung Thiên Vực lại không có đáng gì.
Diệp Phàm sầu lo nói: "Không biết Cẩm Văn đã theo đuổi được con tạp mao điểu kia chưa, thằng nhóc đó ngốc đầu ngốc não, không có ta che chở, hắn phải làm sao bây giờ! Mấy năm này nhất định sống rất vất vả."
Bạch Vân Hi: "......" Diệp Tiểu Tam khôn khéo lắm, chính Diệp Phàm mới là tên ngốc, còn có mặt mũi đi ghét bỏ người ta.
"Nếu như Cẩm Văn vẫn chưa theo đuổi được tạp mao điểu, vậy ta có thể thêm vào một ít sính lế." Năm đó 1 tỷ tiên tinh hạ phẩm đối với Diệp Phàm mà nói đã là một con số khổng lồ, nhưng Diệp Phàm hiện tại đi dạo quanh Trung Thiên Vực một chuyến, tầm mắt đã trống trải hơn nhiều, 1 tỷ tiên tinh hạ phẩm đổi với Diệp Phàm bây giờ mà nói đã không coi là cái gì.
Bạch Vân Hi: "......"
(dreamhouse2255)
"Năm đó đi vội quá, không kịp để lại đủ tiên tinh cho Cẩm Văn, không biết mấy năm nay hắn sống thế nào." Diệp Phàm lo lắng nói.
Bạch Vân Hi mỉm cười: "Cẩm Văn rất thông minh, chắc là sống cũng không tệ lắm."
Diệp Phàm lo lắng nói: "Tên ngốc đó có mỗi con chim cũng không theo đuổi được, có sống tốt hay không khó mà nói."
Bạch Vân Hi: "......"
......
Chiến hạm của Diệp Phàm phi hành tốc độ cao trong biển sao hơn bốn mươi năm, cuối cùng cũng tới Việt Hành Thiên.
Chiếc chiến hạm này tạo hình hoa mỹ, nghiêm nghị uy phong, vừa nhìn liền biết không phải là của Hạ Thiên Vực.
Chiến hạm vừa xuất hiện, các tu sĩ ở gần đó đã kinh hoảng vô cùng, lập tức chạy đi bẩm tấu.
Lần cuối cùng Trung Thiên Vực cử phi thuyền xuống Hạ Thiên Vực là mấy ngàn năm trước, chiến hạm của Diệp Phàm bị mọi người xem thành thương thuyền.
Diệp Phàm dừng chiến hạm ở ngoài cảng.
(dreamhouse2255)
Sau khi phi thuyền dừng lại, có không ít tu sĩ lá gan lớn tới gần xem náo nhiệt.
Việt Hành Thiên là lãnh địa của đặng thiên thỏ tộc, Diệp Phàm dừng chiến hạm ở đây, rất nhanh đã có tu sĩ của đặng thiên thỏ tộc tới điều tra.
Người mà đặng thiên thỏ tộc phái ra chính là người quen cũ của Diệp Phàm, Nguyệt Thỏ tiên tử.
"Diệp Phàm!" Nguyệt Thỏ tiên tử vừa nhìn thấy Diệp Phàm từ trên phi thuyền bước xuống, tức khắc vừa mừng vừa sợ.
Chiến hạm của Diệp Phàm mang theo mấy trăm khẩu pháo, tuyệt đối không phải là thương thuyền bình thường, trên đường tới, Nguyệt Thỏ tiên tử còn lo lắng là người ta không có ý tốt, vừa nhìn thấy Diệp Phàm, nàng tức khắc liền yên tâm.
Năm đó sau khi Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi mất tích, Mộc Ly Lạc cùng Văn Dịch Chi nhiều lần tới chỗ nàng hỏi thăm, làm cho Nguyệt Thỏ tiên tử vô cùng khẩn trương, nhiều năm trôi qua, không ngờ Diệp Phàm lại xuất hiện lần nữa, Nguyệt Thỏ tiên tử thực sự vô cùng vui mừng.
"Tiên tử càng ngày càng xinh đẹp!" Diệp Phàm thuận miệng khen một câu.
Nguyệt Thỏ tiên tử nghe thấy Diệp Phàm nói như vậy trong lòng liền kỳ quái, nàng thầm nghĩ: Nhiều năm không gặp, không ngờ Diệp Phàm đã biết nói ngọt rồi, Trung Thiên Vực đúng là nơi có thể khiến người ta thoát thai hoán cốt, một tên thiếu đánh như Diệp Phàm sau khi đi Trung Thiên Vực một chuyến cũng được cải tạo lại.
"Diệp đạo hữu biến mất nhiều năm, chẳng lẽ là đi Trung Thiên Vực sao?" Nguyệt Thỏ tiên tử đánh giá Diệp Phàm từ trên xuống dưới một vòng, chỉ cảm thấy hơi thở trên người Diệp Phàm vừa cao thâm khó đoán, vừa bình đạm không có gì lạ, vô cùng mâu thuẫn.
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy! Ta đi dạo quanh Trung Thiên Vực một vòng, phát hiện ra không có gì thú vị, cho nên trở lại."
Ngao Tiểu No khinh thường nhìn Diệp Phàm, thầm nghĩ: Diệp Phàm thật biết làm màu! Rõ ràng là không sống nổi ở Trung Thiên Vực nữa cho nên mới xuống Hạ Thiên Vực, nói không thú vị cái gì chứ, Trung Thiên Vực có nhiều nơi đáng gờm lắm.
Nguyệt Thỏ tiên tử miễn cưỡng cười, thầm nghĩ: Nghe nói Trung Thiên Vực khắp nơi đều là tiên linh thảo, tiên tinh hạ phẩm không ai thèm muốn, người ở đó chỉ dùng tiên tinh trung phẩm, tiên tinh thượng phẩm, bất kỳ ai sau khi đến Trung Thiên Vực đều không muốn trở về nữa. Diệp Phàm lại dám nói là Trung Thiên Vực không có gì thú vị.
"Chiếc chiến hạm này là Diệp đạo hữu mua ở Trung Thiên Vực sao?"
Diệp Phàm quay lại nhìn chiến hạm, đắc ý cười nói, "Chiếc chiến hạm này là ta cực cực khổ khổ, dốc hết tâm huyết luyện chế ra."
Nguyệt Thỏ tiên tử ngạc nhiên nói: "Diệp đạo hữu đi Trung Thiên Vực một chuyến, luyện khí thuật đã đăng phong tạo cực rồi."
Nguyệt Thỏ tiên tử chỉ có thể nhìn ra chiếc chiến hạm này vô cùng khí phái, lại không nhìn ra được chiếc chiến hạm này có cấp bậc gì.
Ngao Tiểu No không nhịn được nữa quay đầu đi, ánh mắt viết đầy: Rõ ràng là đồ cướp mới có, lại dám nói là mình luyện chế ra, quá không biết xấu hổ!
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm tiện chân đá cho Ngao Tiểu No một cái, thầm nghĩ: Hắn không có khoác lác! Lúc hắn cướp lấy chiếc chiến hạm này, nó vẫn chưa có hoàn thiện, phần công tác còn lại đều là hắn làm,hắn cũng phải tốn rất nhiều công sức.
"Nguyệt Thỏ tiên tử, học viện Lang Duyên thế nào rồi?" Bạch Vân Hi hỏi.
Nguyệt Thỏ tiên tử cau mày lại: "Gần đây Cực Phong Thiên đang có thú triều, mấy năm này học viện Lang Duyên không được tốt cho lắm, nhưng có Mộc đan sư tọa trấn, chung quy là vẫn chịu đựng được." Lúc mà thú triều mãnh liệt nhất, Mộc Ly Lạc phát lệnh cầu viện, hứa hẹn các tu sĩ tới chi viện sẽ miễn phí có được năm cơ hội luyện đan, lúc đông nhất là có năm tu sĩ Hợp Thể tới chi viện.
Nguyệt Thỏ tiên tử nhìn Diệp Phàm, lại nói: "Văn tiền bối bị thương trong thú triều, tuy rằng bảo vệ được mạng sống, nhưng tu vi giảm xuống một ít."
Vốn dĩ Văn Dịch Chi rất có hy vọng thăng cấp Hợp Thể, nhưng nay bị thương, tu vi giảm xuống, muốn thăng cấp Hợp Thể lại càng thêm xa vời.
Diệp Phàm cau mày lại: "Văn sư phụ sống thảm vậy sao!"
"Cẩm Văn thì sao? Có tin tức gì về Cẩm Văn không?" Diệp Phàm hỏi.
"Mấy chục năm trước hắn với tiểu phượng hoàng đã thành thân, hiện tại bọn họ đều là trưởng lão Luyện Hư của học viện Lang Duyên." Nguyệt Thỏ tiên tử nói.
Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi: "Không có ta trợ giúp, không ngờ Cẩm Văn cũng theo đuổi được tiểu phượng hoàng, ta xem thường hắn rồi."
Bạch Vân Hi thầm nghĩ: Chính bởi vì không có Diệp Phàm gây rối, Cẩm Văn mới có thể theo đuổi được tiểu phượng hoàng đó.
Biết tình trạng của học viện Lang Duyên không được tốt cho lắm, Diệp Phàm liền không ngồi yên được nữa, hấp tấp lái chiến hạm đi đến Cực Phong Thiên.
(dreamhouse2255)
..........