Nhóm người Diệp Cẩm Văn một đường ăn ăn uống uống, ba tháng sau mới tới đại lục Thiên Phong.
Ba người tìm một nhà tửu lầu ở lại, "Nhị ca, tới đây rồi ngươi nhất định phải điệu thấp một chút, vạn nhất để người của Dung Thiên Cung biết ngươi ở đây, phỏng chừng sẽ tìm người tới gây chuyện với ngươi."
Diệp Phàm gật đầu: "Được rồi, ta có chừng mực." Hắn thật ra không ngại ra ngoài đánh một trận, nhưng mà nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện mà!
Diệp Cẩm Văn hơi mang hoài nghi nhìn Diệp Phàm, Diệp Phàm bất mãn phồng quai hàm lên,"Không tin nhị ca ngươi sao?"
Diệp Cẩm Văn vội vàng nói: "Sao có thể? Nhị ca quá lo lắng rồi!"
Bạch Vân Hi truyền âm cho Diệp Cẩm Văn: "Ta sẽ trông chừng hắn."
Diệp Phàm không vui nhìn Bạch Vân Hi: "Vân Hi, ngươi cùng Cẩm Văn lén lút nói cái gì đó?"
Bạch Vân Hi cười cười: "Không có gì, nói ngươi mập lên mà thôi."
Diệp Phàm: "......"
......
Diệp Phàm vịn tay ngồi trên tửu lầu, nghe mấy tu sĩ bên dưới nói chuyện.
Bạch Vân Hi thấy Diệp Phàm hứng thú bừng bừng, hỏi: "Ngươi làm gì đấy?"
"Nghe bọn hắn kể chuyện xưa." Diệp Phàm nói.
Bạch Vân Hi nghi hoặc: "Chuyện xưa gì?"
"Chuyện xưa Diệp Phàm lấy một địch trăm?" Diệp Phàm đáp.
Bạch Vân Hi: "......"
Bạch Vân Hi trợn trắng mắt, người đang hăng hái nói chuyện bên dưới là một tu sĩ Kim Đan của Bách Xảo Tông, hình như là fan não tàn của Diệp Phàm, cũng từng vào bí cảnh Thiên Mộc, hung hăng khen Diệp Phàm một trận, Bạch Vân Hi mơ hồ nghe nói, quan hệ của Bách Xảo Tông cùng Dung Thiên Cung không tốt lắm, cho nên đây cũng là đang cố ý chê cười Dung Thiên Cung.
"Không ngờ rằng nơi này cũng có fan của ta, ta quả nhiên hồng phát tím." Diệp Phàm đắc ý truyền âm cho Bạch Vân Hi.
Bạch Vân Hi nhìn bộ dáng đắc ý của Diệp Phàm, không khỏi bất đắc dĩ.
"Lý sư huynh, có lời đồn nói Diệp Phàm có tám linh căn, có phải là thật không?"
"Ta cũng chỉ nghe tu sĩ của Đông Đại Lục nói, nhưng chắc là nói bậy."
"Ta cũng cảm thấy là nói hươu nói vượn, tu sĩ tám linh căn cho dù dùng đan dược rót cũng không thể nào tới Kim Đan đỉnh được! Lại càng đừng nói tới kết anh."
Bạch Vân Hi nhíu mày lại, truyền âm cho Diệp Phàm: "Sau này ăn nói cẩn thận chút, đừng có khắp nơi ồn ào ngươi là tu sĩ tám linh căn." Tám linh căn cũng không phải là chuyện sáng rọi gì.
Diệp Phàm không thèm để ý nói: "Không sao, dù gì những người đó cho dù biết sẽ cũng không tin."
Bạch Vân Hi: "......" Hình như đúng là như vậy.
......
Lúc chạng vạng, Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi đang chuẩn bị "ngủ", Diệp Cẩm Văn kích động đẩy cửa xông vào.
Diệp Phàm bất đắc dĩ nhìn Diệp Cẩm Văn: "Cẩm Văn, sao ngươi lại tới đây lúc này? Không có đạo lữ quả nhiên là không có kinh nghiệm! Hiện tại người có đạo lữ đều phải chuẩn bị đi "ngủ"."
Diệp Cẩm Văn xấu hổ nói: "Xin lỗi, ta không có kinh nghiệm."
"Tiểu hài tử, hoàn toàn không có chút lịch duyệt gì." Diệp Phàm lắc đầu, ông cụ non nói.
"Ngươi câm miệng cho ta, Cẩm Văn tới đây muộn như vậy, hơn phân nửa là có việc gấp." Bạch Vân Hi nói.
Bạch Vân Hi vẻ mặt ôn hòa nhìn Diệp Cẩm Văn hỏi: "Cẩm Văn, có chuyện gì sao?"
Diệp Cẩm Văn cười nói: "Ta vừa mới nhận được một tin mừng, cho nên tới thông báo cho nhị ca cùng nhị tẩu."
"Tin mừng, ngươi vừa mới gặp được tu sĩ yêu thích, muốn ta đi làm mai cho ngươi sao? Ta am hiểu nhất chuyện làm mai, làm một lần liền chuẩn." Diệp Phàm đắc ý nói.
Bạch Vân Hi tức giận nhìn Diệp Phàm: "Ngươi có thể ít nói hươu nói vượn mấy câu không!"
Diệp Phàm buồn bực biện giải: "Bởi vì Cẩm Văn nói là tin mừng, ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi liền cảm thấy vui như lên trời, cho nên mới đoán như vậy! Vân Hi, lần đầu tiên nhìn thấy ta ngươi có cảm giác gì?"
Bạch Vân Hi cười nói: "Ta chỉ có một cảm giác, cái tên ngốc này thật thiếu đánh."
"Vân Hi, ngươi thật biết nói giỡn." Diệp Phàm chớp chớp mắt nói.
Bạch Vân Hi: "......" Đầu năm nay nói thật đều không có ai tin!
Diệp Cẩm Văn nhìn Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi, bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ: Một lão tổ Nguyên Anh to lù lù như hắn đứng ở nơi này, sao lại không có cảm giác tồn tại như vậy chứ?
"Cẩm Văn, rốt cuộc là chuyện gì?" Bạch Vân Hi hỏi.
"À, đại tẩu đã thăng cấp Nguyên Anh." Diệp Cẩm Văn nói.
Bạch Vân Hi hơi sửng sốt một chút, gật đầu: "Vậy đúng là tin mừng."
Hứa Minh Dương cùng Bạch Vân Hi xem như cùng nhau bế quan, Hứa Minh Dương bế quan một tuần, cảm thấy cơ duyên chưa tới, liền lại ra ngoài rèn luyện một phen, lúc này kết anh cũng vừa đúng thời gian.
"Đại tẩu cũng kết anh sao!" Diệp Phàm thay Hứa Minh Dương cao hứng rất nhiều, cũng không khỏi nhiều thêm chút lo lắng.
Cả nhà nhiều người như vậy, cư nhiên chỉ còn lại một mình hắn chưa có kết anh, hắn cư nhiên lại là phần tử kéo chân sau trong nhà.
Diệp Phàm hít sâu một hơi, nói: "Chúng ta nhanh đi Đế Thiên Thành đi, lấy về Ngũ Hành Nguyên Thủy sớm một chút."
Ngao Tiểu No nhảy ra, cười hì hì nói: "Ngươi rốt cuộc cũng biết tiến tới, ý thức được ngươi là phần tử kéo thấp điểm trung bình trong gia tộc rồi sao?"
Diệp Phàm: "......"
......
Diệp Phàm có tâm tiến tới, tốc độ lên đường tức thì nhanh hơn nhiều.
Nhóm người Diệp Phàm rốt cuộc tới được Đế Thiên Thành trước nửa năm so với dự kiến.
Đông tây nam bắc trung của Đế Thiên Thành mỗi nơi có một tòa tháp cao, tòa tháp này là chuẩn bị cho các tu sĩ Nguyên Anh.
"Nhị ca, nơi này có quá nhiều cao thủ, ngươi nhất định không thể xằng bậy!" Diệp Cẩm Văn nói.
Diệp Phàm nhìn Diệp Cẩm Văn: "Cẩm Văn, lời này ngươi đã nói rất nhiều lần, ngươi giống như đang giáo huấn nhi tử, ta chính là ca ngươi."
Diệp Cẩm Văn rầu rĩ nói: "Là ta sai......"
"Đương nhiên là ngươi sai, chẳng lẽ ta có thể sai được sao?" Diệp Phàm hừ hừ.
Diệp Cẩm Văn hít sâu một hơi, nói: "Tiền bối Nguyên Anh mang Ngũ Hành Nguyên Thủy kia đã tới rồi, ta nghe nói hắn muốn đưa Ngũ Hành Nguyên Thủy tới hội đấu giá, nếu thật sự đưa đi đấu giá, biến số quá lớn, ta đi hỏi một chút xem có thể mua lại trước hay không."
Diệp Phàm gật đầu: "Được, mua về trước cũng tốt, tránh cho đêm dài lắm mộng."
......
Sau khi Diệp Cẩm Văn ra ngoài, Diệp Phàm cũng lôi kéo Bạch Vân Hi đi dạo xung quanh.
Tuy rằng đại hội Nguyên Anh còn một thời gian nữa mới mở, nhưng Đế Thiên Thành hiện tại đã tụ tập không ít tu sĩ.
Đã có một ít hội giao dịch loại nhỏ mở ra, nhưng đồ vật trao đổi không nhiều lắm.
"Diệp đan sư." Phổ Hiền đại sư mang theo mấy vị hòa thượng xuất hiện ở trước mặt Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi.
"Đại sư, đã lâu không gặp, ngươi đang muốn đi đâu thế?"
Phổ Hiền xấu hổ nói: "Cốc chủ Đan Cốc tới, muốn bán ra một ít đan dược, chúng ta không có đủ linh thạch, liền đi đổi vật tư."
Diệp Phàm gật đầu, "À" một tiếng.
"Diệp đan sư chính là đan sư Thiên cấp, cũng không cần lo lắng đến vấn đề đan dược." Phổ Hiền đại sư hâm mộ nói.
Diệp Phàm gật đầu: "Nói cũng phải."
"Chúng ta không làm phiền đại sư, đại sư mau đi đi." Bạch Vân Hi nhìn Phổ Hiền đại sư rời đi, ánh mắt lóe lóe.
Bạch Vân Hi quay đầu nhìn Diệp Phàm, nói: "Chúng ta đi hội trường linh dược xem một chút đi, ta nghe nói Đế Thiên Thành có một nơi chuyên môn bán linh dược."
Diệp Phàm gật đầu: "Được!"
Diệp Phàm thầm nghĩ: Bên trong Đa Bảo Vòng có một không gian linh điền, nếu coi trọng linh dược nào có thể trồng bên trong đó.
Bởi vì đại hội Nguyên Anh còn chưa chính thức khai mở, hội trường linh dược cũng không nhiều người lắm.
Diệp Phàm đi dạo một vòng, vẫn chưa coi trọng dược liệu nào.
Bích Vân Tông là đại tông môn, không thiếu linh thảo cao giai bình thường, ánh mắt của Diệp Phàm được nuôi rất cao.
......
Diệp Phàm đang đi dạo, Ngao Tiểu No đột nhiên kêu lên bên tai Diệp Phàm, Diệp Phàm dừng chân lại, đi về phía một quầy hàng.
Phía trước quầy hàng là một lão nhân mặc áo bào tro.
Áo bào của lão nhân rách tung tóe, râu tóc dơ hề hề, rất phù hợp với hình tượng thế ngoại cao nhân.
Quầy hàng của "cao nhân" bày mười bó dược liệu, bên trong mỗi bó dược liệu có tốt có xấu, xen lẫn lại với nhau, lung tung rối loạn, kéo thấp giá trị của linh dược xuống mấy bậc.
Diệp Phàm nội tâm nhộn nhạo, Bạch Vân Hi truyền âm hỏi, "Làm sao vậy?"
Diệp Phàm lập tức truyền âm lại nói phát hiện của mình cho Bạch Vân Hi.
Trong một bó dược liệu của lão nhân áo xám có một cái cây mọc vài trái, trái cây kết vảy rất giống Ngư Lân Quả, bộ dáng khô quắt.
Trước khi Long Lân Quả thành thục bộ dáng giống Ngư Lân Quả gần như đúc, nhưng dược lực của Long Lân Quả lại hơn xa Ngư Lân Quả.
Long Lân Quả thành thục dùng để luyện thể rất tốt, hiệu quả không phải Ngư Lân Quả có thể so.
Bên cạnh lão nhân là một tấm gỗ, bên trên viết, một viên linh thạch cực phẩm một bó linh dược.
Diệp Phàm cảm thấy lão nhân này không nhận ra Long Lân Quả, một viên Long Lân Quả liền giá trị một viên linh thạch cực phẩm rồi, nhưng Long Lân Quả chưa thành thục giá trị sẽ kém hơn chút.
Diệp Phàm đi tới bên người lão nhân, nói: "Tiền bối, ta mua bó dược liệu này."
Lão nhân mở mắt ra, lười biếng nhìn Diệp Phàm một cái: "Một viên linh thạch cực phẩm một bó, tùy tiện lấy."
Diệp Phàm không mặc cả, thoái mái thanh toán một viên linh thạch cực phẩm cho lão nhân.
"Chờ một chút, bó dược liệu này ta muốn."
Diệp Phàm quay đầu lại, nhìn thấy một nam tử mặc đạo bào luyện đan sư, không vui nhăn mày lại.
Lão nhân áo xám nhìn người tới một cái, nói: "Đồ đã bán cho hắn."
Lão nhân áo xám nhìn thái độ của Đan Vọng liền biết bên trong bó dược liệu này có thứ tốt, nhưng lão nhân cũng xem như tiêu sái, không có lâm thời lật lọng.
Đan Vọng không để bụng nói: "Bán đồ mà, tự nhiên là ai ra giá cao được, ta thấy hơi thở của các hạ hỗn loạn, hẳn là bị thương đi, đan dược này có thể giúp các hạ một chút."
Đan Vọng tùy tay ném đan dược cho lão nhân áo xám, cũng không thèm lo lắng lão nhân cầm đan dược bỏ chạy.
Lão nhân nhìn đan dược, ánh mắt giãy giụa. "Cái này...... Không hợp quy củ."
Diệp Phàm không vui trừng mắt nhìn Đan Vọng một cái, nói: "Một viên Phục Linh Đan hạ phẩm mà thôi, có thể có tác dụng gì! Mệt ngươi cũng lấy ra ngoài được, lão nhân chết tiệt, ngươi có hiểu thế nào là thứ tự trước sau hay không!"
Đan Vọng nhìn Diệp Phàm: "Khẩu khí của các hạ thật lớn! Phục Linh Đan Thiên cấp cũng chướng mắt, chẳng lẽ là có đồ tốt hơn?"
Diệp Phàm hung hăng trừng mắt nhìn Đan Vọng: "Ta? Ta đương nhiên là có, loại đan dược hạ phẩm thấp kém này, ta rất khó luyện chế ra được, từ trước tới nay, đan dược ta luyện ra đều là thượng phẩm a, cực phẩm a!"
Diệp Phàm ném một lọ Phục Linh Đan Thiên cấp thượng phẩm cho lão nhân áo xám: "Không cần thối lại."
Lão nhân áo xám nhìn đan dược, hai mắt sáng lên.
Đan Vọng nhìn một màn này, ánh mắt ám ám.
Lão nhân áo xám không chút do dự ném đan dược lại cho Đan Vọng, tâm tình suиɠ sướиɠ nhìn Diệp Phàm nói: "Đa tạ đan dược của các hạ, dược liệu còn lại này liền đưa cho các hạ làm vật tặng kèm đi."
Diệp Phàm gật đầu: "Được."
Thật vất vả nhặt cái tiện nghi lại bị người khác chen chân, phải bồi vào một viên đan dược Thiên cấp, trong lòng Diệp Phàm không khỏi cảm thấy hụt hẫng, lão nhân áo xám tặng cho Diệp Phàm chín bó linh dược ít nhiều làm Diệp Phàm cảm thấy cân bằng lại.
Đan Vọng nhìn Diệp Phàm cùng lão nhân áo xám, tức giận phất tay bỏ đi.
Diệp Phàm bĩu môi nhìn Đan Vọng: "Lão nhân chết tiệt, không nói đạo nghĩa còn phô trương! Già mà không biết xấu hổ."
Bạch Vân Hi: "......"
Thanh âm của Diệp Phàm không cao, nhưng Đế Thiên Thành là nơi nào, xung quanh đều là tu sĩ, không phải Kim Đan thì chính là Nguyên Anh, Diệp Phàm vừa nói xong, sắc mặt của mấy tu sĩ xung quanh đều thay đổi, các tu sĩ đều là lão bánh quẩy, nghe thấy cũng làm như không thấy.
Đan Vọng hiển nhiên cũng nghe thấy lời này của Diệp Phàm, siết chặt ngón tay lại.
......
Diệp Phàm đi dạo một vòng, trở lại toà nhà hình tháp, khó chịu phát hiện bên trên hắn đã có người vào ở.
Diệp Phàm buồn bực nằm trên giường, Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, hỏi: "Làm sao vậy?"
Diệp Phàm không cao hứng nói: "Bên trên có người, còn là người của Đan Cốc."
"Lúc trước chọn tầng ngươi chọn tầng bảy, cảm thấy tầng tám dễ sập xuống thây!" Bạch Vân Hi nói.
Diệp Phàm gật đầu: "Đúng là như vậy, nhưng nếu hắn rơi xuống ngã trúng ta thì làm sao bây giờ?"
Bạch Vân Hi: "Ta thấy tòa nhà này rất rắn chắc, hắn chưa chắc đã rơi xuống, cho dù hắn rơi xuống, ngươi không biết tránh sao?"
Diệp Phàm nằm trên giường, buồn bực nói: "Có rất nhiều người chờ bên ngoài phòng tặng lễ cho lão già Đan Cốc kia, thật kỳ quái, sao bọn họ chỉ biết tặng cho hắn, không biết đưa cho ta một ít!"
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm một cái, nói: "Lão nhân Đan Cốc nói thế nào cũng sống hơn ngươi rất nhiều năm, người có giao tình với hắn tự nhiên cũng nhiều."
Diệp Phàm gật đầu: "Nói cũng phải."