Lục Hà run run lo sợ đứng bên trong điện, nàng thấp thỏm nhìn Khương Ngưng Túy đang yên bình ngồi trước mặt, ánh mắt vừa chạm đến gương mặt lạnh băng kia liền vội vàng cúi thấp đầu, bất an nhìn hai mũi chân đang xoắn lại của mình.
Hu hu. Nàng biết hôm nay tâm tình của nương nương không vui, cho nên suốt buổi vãn thiện luôn hầu hạ phá lệ dè dặt, không biết nàng rốt cuộc làm sai chỗ nào, sau khi dùng xong vãn thiện lại bị nương nương đơn độc giữ lại, vốn tưởng rằng sẽ phải chịu trách phạt một phen, nhưng không ngờ nương nương tốt của nàng chẳng qua chỉ liếc nàng một cái, hỏi nàng chuyện liên quan đến Bắc Ương Vương.
"Kỳ...kỳ thực... nô tỳ chỉ là một tiểu cung nữ nho nhỏ, biết được cũng không nhiều...cho nên..."
Sự ấp úng của Lục Hà hoàn toàn trong dự đoán của Khương Ngưng Túy, nhưng nàng nửa câu nói sau của nàng làm Khương Ngưng Túy không khỏi ôm thái độ chần chừ. Từ khi nàng chuyển kiếp đến nay đã gần một năm, tính tình của tất cả những người bên cạnh đại khái nàng đều biết, mà trong nhiều người như vậy, chỉ có một mình Lục Hà là người ít giữ miệng dễ dò hỏi nhất. Nàng cúi đầu nhìn Lục Hà, đôi mắt hờ hững không mang nửa điểm thần tình nhìn đến lòng Lục Hà sợ hãi.
"Ngươi chỉ cần nói những gì ngươi biết là được."Không nhanh không chậm thổi nhẹ ly trà, Khương Ngưng Túy mỉm cười, nói:
"Ta sẽ không làm khó ngươi."
"Nương nương nói thật sao?" Được Khương Ngưng Túy đảm bảo, đôi mắt của Lục Hà toát ra ánh sáng, nhìn thấy Khương Ngưng Túy gật đầu, phút chốc nàng liền ngẩng đầu lên, nói:
"Khi Ương Vương đời trước băng hà, Bắc Ương vương vẫn chưa đến hai mươi tuổi đã thừa kế đế vị, thật có thể nói tuổi trẻ tài cao. Nô tỳ còn nghe các lão cung nữ nói, lần trước khi Bắc Ương vương đến Đại Nhan, các cung nữ được diện kiến hắn đến khen hắn anh tư rạng rỡ, phong độ ngời ngời..."
Dường như Lục Hà nói nãy giờ chung quy cũng không đưa ra được câu trả lời làm Khương Ngưng Túy hài lòng, nàng đặt ly trà trong tay xuống, lạnh lùng ngắt lời:
"Ta từng nghe Lục hoàng tử nói, Bắc Ương vương cùng Trưởng công chúa có hôn ước?"
"Đúng vậy!" Lục Hà không rõ nguyên do, chỉ chớp chớp đôi mắt to tròn, gật đầu đáp.
Sự thoải mãi lúc nãy càng trở nên khiến người phiền muộn, đôi mắt nàng sâu thẫm nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc.
"Ta còn nghe nói, Bắc Ương vương đối với Trưởng công chúa nhớ mãi không quên?"
"Nhớ mãi không quên có tác dụng gì? Trưởng công chúa của chúng ta từ trước đến giờ chưa từng đem Bắc Ương vương đặt vào mắt, đây là sự thật mà người người trong Nhan Quốc đều biết rõ." Lục Hà trả lời cứ như chuyện đương nhiên, sau khi nói xong mới cảm thấy nguy hiểm, nàng liền vội vàng che miệng, kinh hoảng nhìn chung quanh, thấy bốn bề vắng lặng, nàng mới thấp giọng, nói tiếp:
"Từ trước đến giờ, thực lực của Nhan Quốc là yếu nhất trong tứ quốc, tiên hoàng đã đem Trưởng công chúa mà ngài thương yêu nhất gả cho Bắc Ương vương, ý định lôi kéo đã quá rõ ràng, huống chi, Bắc Ương vương ngưỡng mộ Trưởng công chúa đã lâu, đáp ứng cũng là chuyện trong dự liệu. Chỉ là Trưởng công chúa lúc đó ôm thái độ thế nào, nô tỳ cũng không biết."
Tâm tư của Nhan Y Lam trước giờ đều ẩn quá sâu, Lục Hà không cách nào hiểu rõ cũng là dễ hiểu. Khương Ngưng Túy nghe vậy cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ khoát tay một cái, nói:
"Ta đã biết, ngươi lui xuống trước đi."
Rõ ràng chính là hỏi những chuyện có liên quan đến Bắc Ương vương, nhưng tại sao luôn để nàng cảm thấy, thứ nương nương chân chính để tâm lại là Trưởng công chúa?
Lục Hà khó hiểu, có điều, bảo nàng đem chuyện này hỏi trước mặt mọi người thì dù có cho nàng mấy trăm lá gan cũng không dám, cho nên nàng chỉ đành phải yên lặng lẩm bẩm một phen, sau đó hậm hực gật đầu một cái, hành lễ lui ra.
- -----
Đêm đã khuya, nóng bức ban ngày giờ đã biến mất, từng cơn gió nhẹ thổi đến mang theo thoải mái thấm lòng người.
Rõ ràng đã qua giờ hợi nhưng Khương Ngưng Túy vẫn không có chút buồn ngủ, nàng dứt khoát ngồi dậy mặc y phục, đón gió lạnh đi đến hậu viện.
Trong sân, hoa mộc lan đã nở, đóa hoa nho nhỏ giống như tinh tú trên trời tô điểm trên cành, một cơn gió nhẹ thổi qua, cành cây nhỏ dài theo gió mà lay động, hương gỗ quấn quanh cả hậu viện, hương thơm tuy không nồng nhưng lại rất thanh nhã.
Khương Ngưng Túy đứng dưới tàng cây mộc lan, ngẩng đầu lặng lẽ ngắm nhìn. Có lẽ là nhìn đến xuất thần nên ngay cả Nhan Y Lam xuất hiện phía sau khi nào, nàng cũng chưa từng phát hiện.
Chóp mũi đột nhiên ngửi được một cỗ mùi thơm không thuộc về mộc lan, vốn là mùi hương hoàn toàn xa lạ nhưng cũng lại quen thuộc đến khắc cốt. Đầu óc của nàng rét lạnh một cái, lập tức ngửi ra đây là hương thơm chỉ độc chúc của Nhan Y Lam.
Còn chưa kịp quay đầu xác nhận, bên người đã có bóng ảnh chồng lên nhau, chẳng biết từ lúc nào Nhan Y Lam đã đi đến bên người nàng, sau đó vươn tay, thay nàng lấy xuống một đóa mộc lan rơi trên tóc.
Đầu ngón tay nhẹ niết đóa hoa trong tay, Nhan Y Lam cẩn thật nhìn người trước mắt, trên mặt thấp thoáng nụ cười lưu luyến say lòng người, ngẩng đầu cười đến minh diễm với Khương Ngưng Túy.
"Nếu ngươi thích, ta sẽ hái toàn bộ cho ngươi."
Hô hấp của Khương Ngưng Túy hơi chậm lại, nàng không nói một lời nhìn Nhan Y Lam, dưới bầu trời đầy sao, tất cả những đóa mộc lan này cũng không bằng chút ý cười trong mắt người đó. Gương mặt kia giống như ngọn lửa nóng bỏng, sắp sửa đốt cháy tất cả mộc lan phía sau, càng tôn lên từng cái nhăn mày từng nét cười của nàng.
Ba nghìn mộc lan, cũng không chống nổi chút phong hoa trong mi mắt của ngươi.
Trái tim nhảy vang như muốn thoát khỏi lồng ngực, Khương Ngưng Túy khắc chế không cho biểu lộ ra ngoài, để tránh cho Nhan Y Lam lại cười nhạo. Nàng chỉ diện vô biểu tình nhìn Nhan Y Lam.
"Trưởng công chúa nửa đêm không ngủ, chạy đến Chiêu Linh điện của ta là có ý gì?"
Dáng vẻ chính kinh này của Khương Ngưng Túy quả thật thú vị, Nhan Y Lam bất giác câu khóe môi, mập mờ đáp:
"Còn có thể có dụng ý gì? Dĩ nhiên đến trộm đại bảo bối này rồi." Nói đến đây, Nhan Y Lam đã áp sát đến. Khương Ngưng Túy tránh người không kịp, cả người đã bị Nhan Y Lam ôm vào lòng.
"Thấy ta đến, vậy mà ngay cả vẻ mặt kinh hỉ, ngươi cũng không muốn cho sao?"
"Kinh trái lại là có." Yên lặng từ trong lòng Nhan Y Lam lui ra nửa bước, Khương Ngưng Túy lạnh lùng nói:
"Nhưng hỉ thì chưa chắc."
Nhan Y Lam vốn tưởng rằng hơn nửa tháng không gặp, đến khi Khương Ngưng Túy thấy nàng, nhất định sẽ có chút kinh hỉ, nhưng sự thật chứng minh, Khương Ngưng Túy chính là Khương Ngưng Túy, đích xác không thể quá hi vọng xa với rằng nàng sẽ vì tiểu biệt vài ngày mà thay đổi tập tính.
Vì vậy, nghe được Khương Ngưng Túy lãnh ngôn lãnh ngữ, Nhan Y Lam cũng không tức giận, trái lại có chút hứng thú cười lên.
"Tâm tình hôm nay của Trưởng công chúa, dường như không tệ."
Khương Ngưng Túy hỏi như vậy, Nhan Y Lam cũng liền thuận theo nàng, đáp lời:
"Không bằng ngươi đoán thử nguyên nhân xem?"
"Trưởng công chúa tâm tư bách chuyển thiên hồi, làm sao ta có thể đoán được." Khương Ngưng Túy luôn nhất mực cung kính, nhưng ngữ khí lại không phải như vậy. Nàng nói đến đây, vẻ mặt nhàn nhạt quét qua Nhan Y Lam, nói:
"Chẳng lẽ, là có liên quan đến Bắc Ương vương?"
Những lời này trái lại khiến Nhan Y Lam kinh ngạc:
"Chuyện này ngươi cũng biết sao?"
"Nếu Bắc Ương vương sắp đến, Trưởng công chúa tất nhiên có không ít công việc phải chuẩn bị." Khương Ngưng Túy dừng một chút, thấy Nhan Y Lam không phủ nhận, lại nói:
"Khoảng thời gian này, ta cũng không nhọc Trưởng công chúa quan tâm. Nơi này dù sao cũng là Đông cung, Trưởng công chúa thân phận đặc thù, đến nhiều khó tránh khỏi người người đàm tiếu."
Khương Ngưng Túy từng câu từng chữ mang theo lạnh lùng cứng rắn, nàng nói đến đây, người đã đi đến đại điện, nàng dừng bước lại, quay đầu nhìn dáng vẻ phồn hoa của Nhan Y Lam dưới ánh trăng:
"Ta có chút mệt, vẫn là thỉnh Trưởng công chúa trở về đi."
Nói xong, Khương Ngưng Túy đột nhiên xoay người lại, chỉ để lại một bóng lưng thanh lãnh cho Nhan Y Lam. Còn chưa đợi Nhan Y Lam lên tiếng, cửa đại điện vô tình 'phanh' một tiếng, khép chặt, dưới bóng đêm yên tĩnh càng trở nên ngột ngạt.
Đây....là đang hát tuồng sao?
Nhan Y Lam nhìn đại môn đang đóng chặt của Chiêu Linh điện, cả người vẫn chưa hồi thần, Bích Diện nhìn thần tình ngây ngốc của Nhan Y Lam, nghĩ đến nàng đã ở bên cạnh người này nhiều năm, vẫn là lần đầu tiên thấy người này như vậy. Bích Diên không khỏi che miệng nhẹ bật cười.
Trở tay đóng cửa lại, Khương Ngưng Túy tựa lưng vào cửa, cả người lâm vào một trận không biết làm sao.
Gương đồng cách đó không xa ánh lên tia sáng ám vàng, vừa vặn chiếu lên thần tình tối tăm trên mặt nàng, bên trong thấp thoáng lộ ra chút bất an cùng để tâm.
Làm sao có thể để ngươi nhìn thấy một mặt đố kỵ này của ta? Đây vốn không phải là ta. Ta như thế này, ngay cả bản thân cũng cảm thấy xa lạ, làm sao có thể cho ngươi biết được?
Ngây ngẩn nhìn bản thân trong gương đồng, lòng Khương Ngưng Túy liền trở nên không được tự nhiên, trong đầu không khỏi tràn ngập tên của Nhan Y Lam cùng Bắc Ương Vương. Trái tim vốn như mặt hồ phẳng lặng, giờ phút này đã sớm bị cái gì đó đẩy loạn, khó có thể bình tĩnh được nữa.
"Điện hạ, thám tử hồi báo nói, trong xe ngựa của Bắc Ương vương nhìn thấy thân ảnh Tĩnh vương phi."
Tĩnh vương phi?
Nghe Bích Diên nhẹ giọng bẩm báo, lòng Khương Ngưng Túy không khỏi nổi lên nghi ngờ.
Vương phi của Bắc Ương vương, làm sao đáng giá thám tử trịnh trọng hồi bẩm cho Nhan Y Lam như vậy?
So với sự nghi hoặc của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam trái lại tỏ ra rất vui mừng. Nàng mỉm cười một tiếng, cơn giận khi bị Khương Ngưng Túy đóng cửa đuổi người khi nãy cũng tan đi phân nửa.
"Nàng cũng trở lại sao?"
Nhận ra được cảm xúc của Nhan Y Lam, Bích Diên cũng hơi cong khóe môi, đáp:
"Chắc là Bắc Ương vương muốn cho Trưởng công chúa một sự kinh hỉ, cho nên mới không nói rõ."
"Cũng đã sắp bốn năm rồi, chưa từng gặp nàng."
"Đúng vậy." Bích Diên gật đầu.
"Từ sau trận chiến Nhan – Tùy, Tĩnh vương phi gả đi Ương Quốc xa xôi, đích xác là đã hơn vài năm không gặp rồi."
Nhan Y Lam cười một tiếng, ánh mắt của nàng rơi vào trên cánh cửa đóng chặt, nhìn đường nét một người đang tựa vào cửa điện được cung đăng chiếu ra, tiếu ý đầy hứng thú:
"Nếu nàng cũng đã trở về, vậy xem ra phải nên chuẩn bị tốt một phen."