Chân trước vừa bước vào nhà lao, Nghiêm ngự y liền cảm giác được ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào trên người hắn.
Mọi người trong đại điện thấy Bích Diên mang theo Nghiêm ngự y đến, lập tức cũng hiểu rõ, rối rít tản ra hai bên, chủ động nhường ra một con đường để bọn họ một đường tiến vào.
Bích Diên ở đằng trước cước bộ dồn dập, vẫn không quên luôn quay đầu nhìn xem Nghiêm ngự y phía sau vẫn đuổi kịp nàng hay không, vừa đi vừa thấp giọng nói:
"Thái tử phi bị trượng hình, Trưởng công chúa hết sức lo lắng, thỉnh ngự y nhất định phải dùng toàn lực bảo đảm Thái tử phi bình an."
Nghiêm ngự y lúc này mới nghe được tính nghiêm trọng của sự việc, có điều hắn cũng coi như là ngự y lâu năm nhất trong hoàng cung, dạng chiến trận nào mà chưa từng thấy qua, vì vậy khi nghe được lời của Bích Diên, hắn cũng chỉ ngưng trọng gật đầu một cái, nhưng cũng không luống cuống tay chân, cứ thế một đường theo sát Bích Diên.
Nhan Y Lam nghe được động tĩnh, tựa như từ trong mộng tỉnh lại, ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến là ngự y, ánh mắt trầm xuống, nói:
"Chữa khỏi nàng."
Nghiêm ngự y cũng là lão thần hai triều đại Nhan Quốc, chưa bao giờ thấy Nhan Y Lam giận cho đánh mèo như vậy, hắn không khỏi ngoài ý muốn nhìn người trong ngực Nhan Y Lam một cái, sơ lược xem xét kỹ tình hình của nàng một lần.
"Trưởng công chúa yên tâm, thần sẽ cố hết sức."
Nghiêm ngự y nói xong, liền lấy ra điếm chẩm* từ trong hòm thuốc thay Khương Ngưng Túy bắt mạch, thấy một thân tố ý của nàng đều dính máu tươi, phía sau có vài nơi gần như bị máu thấm ướt, nhất định là bị ngoại thương rất nặng. Hắn thân là thầy thuốc, trong mắt khó tránh khỏi toát ra một tia trầm trọng cùng thương hại. Nhan Y Lam luôn chăm chú xem phản ứng của Nghiêm ngự y, thấy hắn hơi nhíu mày, nội tâm bất giác liền căng thẳng.
(*gối kê tay khi bắt mạch.)
Bắt mạch xong, vẻ mặt của Nghiêm ngự y thả lỏng rất nhiều, thấy Nhan Y Lam dùng ánh mắt hội ý, hắn vội vàng nói:
"Thỉnh Trưởng công chúa yên tâm, Thái tử phi tuy bị trượng hình, nhưng cũng may chỉ là thương bên ngoài da thịt, cũng không thương đến gân cốt, thương thế tuy nặng, nhưng không phải có thể chết người. Thái tử phi hôn mê bất tỉnh bất quá là do mất máu quá nhiều, có điều Thái tử phi còn trẻ, khỏi bệnh cũng là vấn đề thời gian, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
Trái tim vừa thả lỏng nháy mắt đã dâng đến cổ họng, Nhan Y Lam nhận ra được bản thân thất thố, cố trấn định.
"Ngươi cứ nói ra?"
Nghiêm ngự y nói thẳng:
"Chỉ là mạch tượng của Thái tử phi rất yếu ớt, quả thật là biểu hiện của khí hư huyết nhược, ngày sau nhất định phải cực kỳ điều dưỡng, nếu không sau nàu sợ rằng sẽ...."
Lời của Nghiêm ngự y còn chưa nói hết, nhưng Nhan Y Lam đã hiểu, nếu sau này thân thể không được điều dưỡng thích đáng, vậy thì sau này nhất định sẽ để lại bệnh căn, hao tổn thọ thần.
Nhan Y Lam không nói lời nào, nàng cúi đầu nhìn Khương Ngưng túy đang an tĩnh tựa vào ngực mình, gương mặt tinh xảo đạm nhã, thanh lãnh lại lộ ra vô cùng bình tĩnh an nhiên, chợt nhớ đến dáng vẻ mỉm cười lúc nàng vươn tay vuốt lên đôi mi nhíu chặt của mình, Nhan Y Lam cơ hồ cảm thấy trái tim của mình thật giống như bị khoét rỗng một phần, dần dần bị một loại bất an vô danh chiếm cứ.
"Bản cung mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì." Nhan Y Lam ngẩng đầu lên, ánh mắt lẫm liệt nhìn Nghiêm ngự y.
"Nhất định không thể lưu lại bệnh căn."
Nghiêm ngự y nghe vậy, vội vàng đáp:
"Ân."
- -----
Trong Chiêu Linh điện, hương lô khắc hạc bằng đồng chậm rãi lan tỏa ra mùi hương Nguyệt Lân, ánh trăng ôn nhu rơi vào cung điện, phủ lên khí tức cực kỳ tĩnh mật.
Khương Ngưng Túy cảm giác bản thân đã ngủ một giấc thật lâu, lâu đến giống như sẽ không tỉnh lại.
Trong mộng là một mảnh huyết quang đầy trời, có người đứng một mình dưới cửa thành thây phơi khắp nơi, trên người của nàng tất cả đều là vết máu bẩn thỉu, gương mặt của người kia lại giống nàng như đúc, rõ ràng nhìn qua giống nàng, nhưng lại không giống nàng.
Nhưng cái loại lẫm nhiên tuyệt vọng khi bị đẩy vào tuyệt cảnh đó, nàng chưa bao giờ trải qua, nhưng lại có thể cảm động lây.
Tựa hồ phát hiện ánh nhìn chăm chú của nàng, người nọ đột nhiên quay đầu nhìn về phía nàng, vươn cánh tay nhiễm đầy máu tươi hướng đến nàng, trong miệng chỉ nói một chữ duy nhất:
"Đến."
Bước chân giống như là không tự chủ được hành động, dưới ánh nhìn chăm chú của người kia, thân thể nàng giống như một con rối gỗ, không có tri giác, cũng không cách nào chi phối, hoàn toàn theo lời của người kia mà cứng nhắc đi từng bước về phía trước. Nàng đột nhiên có chút sợ hãi, nhưng là nàng lại kêu không ra, bước chân cũng không dừng lại được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân từ từ đến gần người nọ.
Mơ đến cuối cùng, nàng đột nhiên nghe có người đang gọi tên nàng, nàng chợt quay đầu lại, chỉ thấy Nhan Y Lam đứng dưới ánh sáng lập lòe nơi cửa thành, nàng một thân phi y, khuynh quốc khuynh thành. Nàng động cũng không động mà cứ đứng đằng xa, tuy không rõ thâm tình, nhưng thanh âm lại ôn nhu vô cùng, nàng đang đứng đằng xa gọi bản thân trở về.
Nhan Y Lam cũng không biết Khương Ngưng Túy đã có một giấc mộng dài đằng đẵng lại tối nghĩa như vậy, bởi vì dung nhan khi ngủ Khương Ngưng Túy hết sức ôn hòa, lộ ra một chút mùi vị vô tranh với đời, trên đó không tìm thấy bất kỳ lãnh mạc sơ viễn như khi nàng tỉnh. Mà cũng chính là như vậy, Nhan Y Lam không có lập tức phát hiện nàng đã chuyển tỉnh.
Thanh tỉnh trước nhất không phải là ý thức mà là âm ỉ trên người, cổ họng Khương Ngưng Túy khô khốc lại đau rát. Nàng khó chịu mở mắt ra, tầm mắt nghênh đón một trận mông lung, hồi lâu mới có thể miễn cưỡng thấy vật.
Mơ hồ nghiêng đầu nhìn cảnh vật chung quanh, Khương Ngưng Túy nhận ra đây cũng không phải Phượng Nghi cung, nhìn bố trí này, đây chính là Chiêu Linh điện của nàng.
"Ngươi tỉnh rồi?"
Khương Ngưng Túy lúc này đang nằm sấp, nghe được thanh âm của Nhan Y Lam từ đỉnh đầu truyền đến, nàng vài lần cứng nhắc mới có thể theo thanh âm mà xoay đầu lại, nhìn về phương hướng của Nhan Y Lam.
Trong phòng chỉ điểm một ngọn đền ở thiên điện, vì vậy dáng vẻ của Nhan Y Lam không cũng không thể nhìn quá rõ, yết hầu của Khương Ngưng Túy bỏng rát, nhất thời vô lực nói chuyện, nàng chỉ có thể gật đầu coi như đáp lời.
Một ánh nhìn liền thấy rõ tâm tư của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam cũng không nói thêm gì nữa, mà chỉ xoay người đi đến trước bàn thay nàng rót một ly trà nóng, lập tức liền ngồi trở lại bên cạnh nàng, chậm rãi đút nàng uống.
Một khi tỉnh lại, cơn đau thực cốt từ tứ chi liền truyền đến, Khương Ngưng Túy cố gắng ức chế đau đớn trên người, thấp giọng nói:
"Ta đã ngủ rất lâu sao?"
"Đích xác là rất lâu, đã suốt hai ngày." Nhan Y Lam mỉm cười, ngay sau đó, nàng cúi ầu nhìn kỹ gương mặt đang ẩn trong tối của Nhan Y Lam, không khỏi thu liễm ý cười trên mi mắt.
"Còn đau sao?"
Dĩ nhiên là đau, đau đến hận không thể tiếp tục mê mang, nhưng Khương Ngưng Túy yên lặng nhìn Nhan Y Lam một cái, nàng nói chuyện có vài phần cố sức, cho nên chẳng qua chỉ khẽ lắc đầu.
Khương Ngưng Túy tận lực giấu giếm, Nhan Y Lam làm sao có thể không biết? Nàng tức giận lại không khỏi đau lòng, ngữ khí lại càng nhu nhuyễn.
"Ngưng Túy, ta muốn nghe ngươi nói vài lời thật."
Khương Ngưng Túy nghe vậy, nhàn nhàn cười nói:
"Trưởng công chúa thật muốn nghe sao?"
Sờ không trúng mạt ý cười yếu ớt của Khương Ngưng Túy giờ khắc này là ngụ ý gì, Nhn Y Lam cong cong khóe môi.
"Ân."
"Vốn là không đau, nhưng hiện giờ nhìn thấy Trưởng công chúa, trên người liền không chỗ nào thoải mái."
Lời của Khương Ngưng Túy khiến Nhan Y Lam đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trái lại cũng không bận tâm sự vô lễ của nàng, nhẹ nhàng bật cười, nhướng mày:
"Trong cung này, vẫn chưa từng có ai dám can đảm nói chuyện với ta như vậy."
Khương Ngưng Túy xem thường, nhất trực lãnh đạm nói:
"Vậy Trưởng công chúa nhất định là chưa từng nghe được vài lời nói thật nào."
"Xem ra ta thật sự đã đem ngươi sủng hư rồi." Nhan Y Lam nói xong, nhìn Khương Túy trước mắt, lại không biết nên làm thế nào cho phải, có chút hận, lại có chút không thể làm gì.
"Lá gan của ngươi trái lại ngày càng lớn."
Khương Ngưng Túy bất vi sở động, cũng không bận tâm ngữ khí trần thấp của Nhan Y Lam.
"Đêm đã khuya, Trưởng công chúa vẫn là nên hồi cung trước đi."
Sau một phen lãnh đạm chế nhạo, lại là không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách. Nhan Y Lam nghĩ đến đây, ngực một trận tức giận, cúi đầu nhìn thấy Khương Ngưng Túy vẫn rũ mặt, trầm mặc hồi lâu, mới nhàn nhạt nói:
"Trưởng công chúa luôn ở trong Chiêu Linh điện của ta, chính sự cũng không để tâm sao?"
Nhan Y Lam mạn bất kinh tâm nói:
"Không sao, ta ở đây nhìn ngươi."
"Trưởng công chúa vẫn là trở về trước đi,nơi này dù sao cũng là Đông cung của Thái tử." Mắt thấy Nhan Y Lam kiên trì, Khương Ngưng Túy mím môi, nhìn tư thế ngủ sấp của mình, rốt cuộc nói:
"Huống chi, tư thế nhu vậy....quá không chịu được..."
Hiếm khi nghe được lời nói thành thật như vậy, Nhan Y Lam nhẫn ý cười, nàng đưa tay nâng cằm Khương Ngưng Túy, chồm người đến gần trước người của nàng, nhàn nhạt hôn lên.
Nụ hôn hết sức ôn nhu tế nị, hai tay của Khương Ngưng Túy bị áp người thân, không thể động đậy,chỉ có thể mặc cho đôi môi của Nhan Y Lam công thành chiếm đất, cho đến khi khí tức của nàng cùng mình hoàn toàn hòa cùng nhay, khó có thể phân rõ.
Cái hôn rốt cuộc dịu dàng rơi vào khóe miệng của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam cười đến yêu dã, lộ ra chút hài hước cùng không khỏi buồn cười.
"Không cần để ý." Nói đến đây, Nhan Y Lam cố ý đưa tay xấu xa du tẩu trên vai của Khương Ngưng Túy, lời nói cũng càng mập mờ.
"Dù sao lúc bôi thuốc cũng đều nhìn rồi."
"...." Hơi thở của Khương Ngưng Túy một hơi nghẹn ở ngực, phát giác hơi thở của Nhan Y Lam lúc nói chuyện đơn giản là muốn mạng người. Nàng vô lực nhìn gương mặt giảo hoạt của Nhan Y Lam, cố trấn định nói:
"Những thứ này... liền không cần Trưởng công chúa tự thân lao lực."
"Không cần khách khí với ta." Biểu tình không được tự nhiên của Khương Ngưng Túy rơi vào mắt của Nhan Y Lam thật sự là rất thú vị, nàng hàm chứa ý cười, cố ý cúi người gần đến, ngữ khí trầm khàn lúc này càng câu người.
"Ngươi là người của ta, tự nhiên không thể tùy ý tiện nghi người ngoài nhìn chứ. Ngưng Túy, ngươi nói đúng không?"
Giọng nói của Nhan Y Lam cũng giống như nụ hôn của nàng, say lòng người như vậy, Khương Ngưng Túy có chút không biết làm sao, nàng trọng trọng cúi đầu, hết sức có thể tránh đi Nhan Y Lam xa một chút. Hít sâu một hơi, nàng cố lãnh thanh nói:
"Trưởng công chúa nếu vẫn tiếp tục nói năng tùy ý như vậy, ta...."
"Ngươi muốn thế nào?"
Lời nói đều bị Nhan Y Lam ngăn lại, Khương Ngưng Túy cảm thấy đau không phải thân thể, trái lại, tương đối đau đầu. Nàng lạnh lùng nhìn Nhan Y Lam, đáng tiếc y theo tư thế hiện nay của nàng, ánh mắt lãnh đạm này nhìn qua thật sự mất đi khí thế khi xưa, lại hiện ra vài phần hờn dỗi.
Nhận ra được sự ngượng ngùng của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam cười càng vui vẻ, không tiếp tục có ý trêu đùa nữa, nàng hơi bật người dậy, nhẹ nhàng hôn vào tóc mai bên trán của Khương Ngưng Túy.
"Ngươi phải tốt lên."
Khương Ngưng Túy vốn vẫn tức giận hành vi xấu xa của Nhan Y Lam, không ngờ lại nghe được thành âm ôn nhu của nàng vang lên bên tai, dễ nghe lại sủng nịch.
"Ngưng Túy, ngươi phải nhanh tốt lên."