Khương Ngưng Túy vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng người, nàng chuyển động thân người đã cứng nhắc của mình, lại phát giác cả đầu đều mơ mơ màng màng, ngay cả thân thể cũng không nghe theo sai khiến.
Cố chống người ngồi dậy, Khương Ngưng Túy nhìn thấy biểu tình của Nhan Y Lam đã không còn ung dung không gấp như dĩ vãng, trái lại có chút chần chờ, nàng ngây người, sau đó hơi ngẩng đầu một chút, nhưng còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị bàn tay không chút thương hương tiếc ngọc của Nhan Y Lam từ đỉnh đầu rơi xuống, ấn nàng nằm xuống lại.
Bất mãn với hành động lỗ mãng đột ngột của Nhan Y Lam, đầu óc vốn còn có chút men say của Khương Ngưng Túy lúc này đã thanh tỉnh hơn phân nửa. Nàng cau mày, lãnh thanh nói:
"Trưởng công chúa, ngươi đang làm gì vậy?"
"Lời này phải là để bản cung hỏi ngươi." Nhan Y Lam hơi nhíu mày, biểu tình trên mặt cũng không ôn hòa so với Khương Ngưng Túy bao nhiêu.
"Đường đường là Thái tử phi, lại cùng người ngoài uống rượu đến say mèm, còn có hình tượng gì?"
Lời của Nhan Y Lam nghe vào không giống trách cứ, cũng không giống trách tội, nếu thật muốn nói, nhiều lắm chỉ là có chút không vui. Khương Ngưng Túy cũng tự biết chuyện này đích xác là lỗi của nàng, chỉ là ngữ khí của Nhan Y Lam thật sự có chút vi diệu, khiến đôi mắt vẫn đang rủ xuống của Khương Ngưng Túy đột nhiên chuyển động, nặng nề rơi trên mặt Nhan Y Lam.
Đáng tiếc, một chút không vui trên mặt Nhan Y Lam thoáng chốc đã biến mất, đến khi Khương Ngưng Túy muốn dò xét, sự không vui đó đã sớm bị nàng giấu đi sạch sẽ, cái gì cũng không tìm thấy.
"Đích xác là không có hình tượng, nhưng mà..." Khương Ngưng Túy lẳng lặng nói xong, ánh mắt trầm đạm nhìn lại Nhan Y Lam.
"...Chuyện này thì có liên quan gì đến Trưởng công chúa?"
Nhan Y Lam thường xuyên phát biểu những lời trêu đùa Khương Ngưng Túy, luôn muốn khiến nàng không thoải mái, đây là chuyện không giả, nhưng hôm nay lần đầu tiên nghe thấy Khương Ngưng Túy chất vấn như vậy, ngược lại khiến lòng nàng buồn bực, thật hận lúc đầu không trực tiếp ném Khương Ngưng Túy xuống sông, nhìn nàng ấy vùng vẫy đến chết cho thống khoái.
Chỉ là da mặt Nhan Y Lam từ trước đến giờ đều dầy, trên mặt hiện lên ý cười đạm nhạt như có như không, gương mặt yêu mị tiến đến gần Khương Ngưng Túy, trêu tức nói:
"Nói đến, ngươi cùng Trì Úy đã nói chuyện gì?"
Mắt thấy dung nhan xinh đẹp đến quá phận kia càng ngày càng gần, Khương Ngưng Túy cũng không né tránh, chỉ nhìn thẳng vào khuôn mặt luôn mang mỉm cười mạn bất kinh tâm kia, thấp giọng nói:
"Trưởng công chúa để ý?"
Dường như là nghe được chuyện cười buồn cười nhất từ trước đến giờ, Nhan Y Lam nhẹ giọng cười, hỏi ngược lại:
"Ngươi hi vọng bản cung để ý?"
"Trưởng công chúa hiểu lầm." Khương Ngưng Túy vẫn trầm đạm, lạnh lùng nhìn gương mặt yêu nhiêu kia, khoảng cách giữa cả hai không bao nhiêu, hai người dường như đều có thể cảm nhận được hơi thở đang hòa chung một chỗ.
"Ta chỉ muốn nói, nếu Trưởng công chúa đã không để ý, vậy thì cũng không nên hỏi."
Thanh âm của Khương Ngưng Túy từ trước đến giờ đều thanh lãnh, chẳng qua chỉ cúi đầu cười khẽ một tiếng, Khương Ngưng Túy lại trở mình, hoàn toàn không muốn bận tâm đến thân ảnh Nhan Y Lam nữa, chỉ nghiêng đầu nói với nàng:
"Ta có chút mệt mỏi, thỉnh Trưởng công chúa không nên quấy rầy."
Nhìn khắp Nhan Quốc, người dám ra lệnh với Nhan Y Lam như vậy, hiện nay trừ Ninh Hoàng hậu ra, e là không còn ai khác. Có lẽ thật sự không nên đối xử với Khương Ngưng Túy quá tốt. Nhan Y Lam nhìn bóng lưng thanh lãnh lại gầy yếu của Khương Ngưng Túy, nàng thật rất muốn cười, có lẽ là bình thường sự dung túng của nàng với Khương Ngưng Túy quá mức rõ ràng, cho nên nàng ấy mới có thể càn rỡ ngồi đến trên đầu mình như vậy.
Bất quá nghĩ đến, từ trước đến giờ Khương Ngưng Túy luôn mang một bộ sủng nhục bất kinh*, nếu đối với người ngoài, có lẽ phần thanh cao lãnh đạm này cũng sẽ không có gì thay đổi.
(*không quan tâm hơn thua.)
"Lần sau không nên uống say như vậy nữa." Nhan Y Lam kéo lấy tấm chăn cuối giường, thay Khương Ngưng Túy đắp lên, khẽ nói:
"Trong cung không thể so với Tướng quân phủ, ngươi cứ tùy tính như vậy thủy chung luôn khiến người lo lắng." Nói xong, Nhan Y Lam nâng tay vỗ nhẹ bờ vai Khương Ngưng Túy, thanh âm trở nên cực kỳ đạm, nhưng lại mang theo một mạt ôn nhu không tán.
"Ngủ đi, tối nay bản cung không đi."
Một câu nói, tim đập như đánh trống.
Trí nhớ đột nhiên nổ ra một vết rách, tình cảnh lúc say rượu, giờ khắc này đều trở về. Khương Ngưng Túy hốt hoảng nhớ đến khi nãy, nàng đích xác là vô tình ngã vào trong lòng Nhan Y Lam, nhẹ giọng nỉ non bảo nàng đừng đi.
Bàn tay vỗ nhẹ trên vai nàng đã sớm rời đi, nhưng Khương Ngưng Túy vẫn cảm thấy bả vai nóng đến tựa như sắp hóa thành nước, trên mặt nàng cũng trở nên nóng bừng, không được tự nhiên đến mức ngay cả tay chân cũng không biết phải đặt như thế nào.
Thời gian trầm mặc trôi qua, vốn ban đầu Khương Ngưng Túy tâm tình tâm viên ý mã*, đến khi thầm bình tĩnh lại, không cần xoay đầu cũng biết Nhan Y Lam đang bồi phía sau nàng, loại cảm giác này cũng bắt đầu trở nên ninh tĩnh cùng an tâm không nói rõ. Nàng trầm mặc cảm nhận, nhưng từ đầu đến cuối rõ ràng biết ôn tình này cũng không phải là vì nàng. Nghĩ đến đây, sự mất mát cùng thất vọng tràn ngập trong lòng chung quy không thể tán đi.
(*ám chỉ cái tâm không đứng yên và cái ý phi nhanh như con ngựa.)
Một phần men say vẫn chưa tiêu tán xông lên đầu, Khương Ngưng Túy mệt mỏi nhắm mắt lại, không nguyện nghĩ nữa.
Lần này, Khương Ngưng Túy đúng là say đến không còn rõ ràng, đến khi nàng thức dậy, Tê Loan điện đã sáng ngời, ánh nến xung quanh đã sớm tắt, nâng mắt nhìn đến thì ra bình minh đã dâng lên.
Chậm rãi ngồi dậy, Khương Ngưng Túy chỉ cảm thấy đầu nặng như có tảng đá đè lên. Nàng nhẹ lắc lắc đầu, sau đó cảm giác thiên hôn địa ám liền ập đến. Khương Ngưng Túy tựa vào giường quan sát xung quanh, thân ảnh Nhan Y Lam đã sớm không còn trong điện, không biết đã đi đâu.
Lúc này, Thanh Phù nghe được động tĩnh trong điện, vội vàng gõ cửa đi vào. Khương Ngưng Túy nhìn thấy là nàng, liền trực tiếp hỏi:
"Thanh Phù, Trưởng công chúa đâu?"
"Hôm nay Ngô vương rời cung trở về Đông Sở, Trưởng công chúa từ sáng đã đến Tê Loan Điện, cùng Thái tử đi Tuyền Vũ môn tiễn Ngô vương."
Khương Ngưng Túy yên lặng, nàng xoay người liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, lại hỏi:
"Canh giờ nào rồi?"
"Hồi nương nương, vừa qua giờ Ngọ*." Thanh Phù nói xong, nhìn thấy Khương Ngưng Túy đứng dậy liền vội vàng vươn tay đến đỡ nàng.
(*11 giờ đến 12 giờ trưa)
"Nương nương có lẽ đã đói, nô tỳ liền hầu hạ nương nương canh y sơ tẩy dùng bữa."
Khương Ngưng Túy vẫn còn chút men say chưa tan, không chỉ thân thể chậm chạp mà ngay cả đầu óc cũng trở nên mơ mơ hồ hồ. Nghe thấy lời của Thanh Phù, nàng tuy không có khẩu vị nhưng cũng chỉ yên lặng gật đầu, nương theo chủ ý của Thanh Phù.
Dùng xong ngọ thiện, Khương Ngưng Túy cất bước đến Tê Loan điện, thấy Nhan Y Lam còn chưa trở lại, trong lòng không khỏi có chút lo âu. Chỉ là loại tâm tình này cũng chỉ thoáng qua, Nhan Y Lam quý vì Trưởng công chúa, lại toàn quyền chắp chưởng quyền lực Nhan Quốc, ở trong cung này, nàng ấy có thể xảy ra chuyện gì?
Nghĩ đến nàng từ trước đến giờ tâm tính đạm bạc trầm tĩnh, không ngờ lại có một ngày sẽ chỉ vì một người mà mặt hồ trầm tịch nhiều năm của nàng lại dễ dàng bị khuấy động.
Khương Ngưng Túy tựa người vào cửa điện, nhìn không ít tuyết đọng đã tan ra sau một đêm, yên lặng xuất thần. Không biết đứng bao lâu, nàng chỉ cảm thấy tay chân cũng sắp lạnh cóng, mới từ từ hồi thần, muốn xoay người trở về điện.
Bước chân vừa xê dịch, Khương Ngưng Túy đột nhiên nghe được tiếng nội quan thông báo bên ngoài Phượng Nghi cung, dường như Nhan Y Lam đã trở lại.
Phượng liễn vững vàng dừng bên ngoài Tê Loan điện, cách hành lang dài, Khương Ngưng Túy từ xa đã nhìn thấy Nhan Y Lam một tay chống đỡ trước trán, thần sắc đã tán đi mấy phần yêu dã cùng tản mạn những ngày qua, chỉ sót lại một mảnh mệt mỏi, nhưng trong cốt tủy lại luôn có một cỗ kiên nhẫn cùng cô ngạo hồn nhiên thiên thành, chống đỡ không để nàng điêu linh.
Khương Ngưng Túy đột nhiên cảm thấy Nhan Y Lam như vậy trở nên rất tịch mịch. Loại tịch mịch khắc vào xương cốt, rất lâu, nhưng dù Khương Ngưng Túy có nhìn thấy sự tịch mịch đó, nàng cũng không thể thấy được trái tim vỡ nát cùng tinh thần thương tổn bị che giấu bên trong, người đó không muốn để bất cứ ai khác biết.
Đúng thế.
Hiện giờ Nhan Y Lam tọa ủng bán bích giang sơn*, Lục Nghị tân phôi**, quyền lực cùng mỹ nhân nhiều vô số kể, nhưng Khương Ngưng Túy vẫn cảm thấy nàng ấy vẫn rất tịch mịch. Nàng ấy chỉ cô lãnh đứng giữa mảnh tuyết mênh mang như thế, cùng tuyết đọng bùn thưa bầu bạn, mà nàng ấy có lẽ ngay cả nửa điểm mai hương cũng không giữ được.
(*Phần giang sơn còn lại, sau khi đã bị đánh chiếm.)
(**Rượu Lục Nghị vừa mới ngâm, ý chỉ những thứ vừa mới bắt đầu ổn định.)
Khương Ngưng Túy nghĩ đến đây, ánh mắt lại hướng về phía Nhan Y Lam, phức tạp khó phân, tựa như mặt hồ tĩnh lặng đã bị thứ gì đó khuấy động, tràn ra những vòng gợn sóng. Mà lòng nàng cũng tựa như nứt ra khe hở, chỉ nhìn Nhan Y Lam, nàng liền cảm thấy nó không thể khép lại được.
Trái tim đột nhiên đập nhanh, bước chân của Khương Ngưng Túy đã nhanh hơn ý thức của nàng, chậm rãi hướng đến Nhan Y Lam.
Cước bộ của Khương Ngưng Túy rất nhẹ, nhưng thanh âm xoàn xoạt khi chân đạp lên tuyết vẫn bị Nhan Y Lam phát hiện, theo tiếng động ngẩng đầu lên nhìn, nét mệt mỏi trong mắt Nhan Y Lam từ từ ẩn đi, mạn bất kinh tâm cười lên.
"Dậy rồi?"
"Ân." Khương Ngưng Túy rất nhẹ đáp lời, sau đó chờ Nhan Y Lam xuống phượng liễn mới hỏi nàng:
"Ngô vương đi rồi?"
"Đi rồi." Dường như vấn đề về Ngô vương vẫn quấy nhiễu Nhan Y Lam, lúc nàng nói đến Ngô vương, nét mặt tràn đầy không kiên nhẫn.
"Đáng tiếc, chẳng qua chỉ là một người rời đi, những năm gần đây, thế lực hắn lưu lại trong cung cành lá đan xen, nếu muốn quét sạch cũng không phải là chuyện một sớm một chiều."
Khương Ngưng Túy đối với Ngô vương cùng chính sự cũng không có bao nhiêu hứng thú muốn lắng nghe, nàng chỉ nhàn nhạt nói:
"Vào điện trước đi."
Nhan Y Lam nghe vậy, trêu đùa nhìn Khương Ngưng Túy, cũng không nói thẳng dụng tâm của nàng mà chỉ theo nàng trở về Tê Loan điện.
Những ngày qua, có Khương Ngưng Túy ở bên cạnh căn dặn, Nhan Y Lam mỗi ngày đều đúng giờ uống thuốc, đổi thuốc, chưa bao giờ trễ nãi, thương thế cũng đã được khống chế, vết thương cũng bắt đầu từ từ khép lại. Bích Diên luôn là người thay Nhan Y Lam đổi thuốc, băng bó, cho nên rất hiểu rõ thương thế của nàng, nhìn thấy vết thương của nàng ngày càng chuyển biến tốt, tảng đá lớn trong lòng Bích Diên lúc này mới tạm thời rơi xuống.
Khương Ngưng Túy cách bình phong, chưa từng đến gần, cảnh tượng lúng túng khi vô tình nhìn thấy lúc trước vẫn rõ ràng trong trí nhớ của nàng, sự mất bình tĩnh của bản thân cũng quả thực ngoài khống chế cùng dự liệu của nàng. Nghĩ vậy, Khương Ngưng Túy bất giác dời tầm mắt, phân phó Thanh Phù chuẩn bị bữa trưa cho Nhan Y Lam.
Chỉ là thân ảnh Thanh Phù vừa mới lui ra, chốc lát sau liền đã quay trở lại, thần sắc có mấy phần hốt hoảng ngưng trọng. Nàng trước tiên là liếc nhìn Khương Ngưng Túy, sau đó lại nhìn Nhan Y Lam phía sau bình phong, lúc này mới nói:
"Nương nương, vừa nãy Ý An cung truyền đến ý chỉ, truyền Trưởng công chúa cùng nương nương đến đó dùng thiện."
Ý An cung chính là tẩm cung của hoàng hậu nương nương, Khương Ngưng Túy chỉ cảm thấy có chuyện kỳ quái, nhưng cũng không trả lời gì mà xoay người nhìn bình phong, chờ Nhan Y Lam đáp lại.
"Ngươi thay bản cung hồi đáp mẫu hậu, nói bản cung lập tức sẽ đến." Lúc này Nhan Y Lam cũng đã đổi thuốc, từ phía sau bình phong đi ra. Nàng nói xong, lại liếc mắt sang Khương Ngưng Túy đứng bên cạnh.
"Còn về phần Thái tử phi, ngươi nói với mẫu hậu, Thái tử phi đêm qua không cẩn thận uống rượu say, hiện giờ e là không thể đi được."
Thanh Phù nghe vậy, chỉ là có chút kinh ngạc nhìn Khương Ngưng Túy một cái, nhưng cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng hành lễ, đáp:
"Vâng, nô tỳ đã biết."
Rõ ràng truyền chiếu là nàng cùng Nhan Y Lam, nhưng ý tứ trong lời nói của Nhan Y Lam hiển nhiên là không muốn Khương Ngưng Túy đến đó. Nghĩ vậy, Khương Ngưng Túy không khỏi nghi ngờ nhìn về Nhan Y Lam, lại thấy nàng ấy đã đi đến bên cạnh mình.
"Bản cung đã lâu rồi chưa từng cùng mẫu hậu nói vài lời thân thiết, ngươi đi sẽ chỉ cản trở."
Khương Ngưng Túy tất nhiên không tin Nhan Y Lam chỉ vì muốn nói lời thân thiết với hoàng hậu nương nương mà tùy ý đuổi mình. Y theo trình độ mặt dày vô sỉ của Nhan Y Lam, nếu nàng muốn nói cái gì, làm sao sẽ quan tâm người chung quanh. Vì vậy, Khương Ngưng Túy mặc dù biết được bên trong có ẩn tình, nhưng cũng chỉ im lặng nhìn Nhan Y Lam, đáp:
"Ta biết rồi."
Nhan Y Lam vốn nghĩ Khương Ngưng Túy nhất định sẽ truy tìm căn nguyên, không nghĩ đến nàng ấy lại một câu cũng không hỏi, cứ theo ý nàng mà lưu lại, trái lại thật khiến nàng có chút kinh ngạc.
"Bồi mẫu hậu dùng ngọ thiện, chỉ cần một mình bản cung là đủ rồi." Thân ảnh Nhan Y Lam đã đi đến cửa đại điện, chợt nàng lại xoay người, liếc mắt nhìn Khương Ngưng Túy.
"Cho nên, không có sự cho phép của bản cung, bất luận ai truyền chiếu chỉ cho ngươi, cũng không cho phép đi phá hư chúng ta dùng bữa."
Khương Ngưng Túy gật đầu một cái, nhìn bóng lưng Nhan Y Lam rời đi, tâm trạng nàng trở nên hỗn loạn, khó mà bình tĩnh.
- ---
Khi Nhan Y Lam đi đến Ý An cung, cung nữ đã sớm chờ bên ngoài, nhìn thấy phượng liễn của Nhan Y Lam đến liền lập tức nghênh đón.
Ngọ yến tổ chức ở chính điện, Nhan Y Lam bước vào, đã thấy Ninh hoàng hậu cùng Nhan Quân Nghiêu ngồi trong điện, đang đợi nàng.
"Lúc mẫu hậu truyền nhi thần cũng không có nói Thái tử cũng ở đây?" Tuy Nhan Y Lam nói vậy nhưng nét mặt cũng không có bất cứ ngạc nhiên nào, cười đến lười biếng:
"Xem ra hôm nay quả thật sẽ rất náo nhiệt."