Ra khỏi Phượng Nghi cung, Khương Ngưng Túy ngồi lên phượng liễn, dẫn Lục Hà nghênh ngang rời đi.
Ngày xưa tuy tính tình Khương Ngưng Túy lãnh mạc, cũng không nhiều lời nhưng bầu không khí ít nhất sẽ không cứng ngắc đến mức như vậy. Hôm nay cũng không biết Khương Ngưng Túy thế nào, toàn bộ hành trình đều tản ra khí tràng 'ngươi chớ đến gần', làm cho Lục Hà sợ đến rụt cổ lại, nghiêm chỉnh đi theo phía sau nàng, thở mạnh cũng không dám.
Cho đến khi một mảnh đăng hỏa sáng choang rơi vào trong tầm mắt. Đã gần đến Đông cung, Lục Hà lúc này mới âm thầm thở phào, cả người rốt cuộc cũng có chút tinh thần.
Mẹ của ta, đoạn đường yên lặng này cuối cùng đã chấm dứt.
Trở về Chiêu Linh điện, Thanh Phù cùng Xích Trúc lập tức đi ra nghênh đón. Thanh Phù thể thiếp thay Khương Ngưng Túy cởi ra hồ cừu đại y, hỏi:
"Nương nương, thời tiết lạnh, nô tỳ đã thay người nấu chút nước ấm, bây giờ người có muốn tắm hay không?"
"Ừm."
Khương Ngưng Túy gật đầu, bình lui tất cả bọn hạ nhân trong điện, đi qua bình phong đến dục dũng, nàng đưa tay thử một chút nước ấm, sau đó chuẩn bị thoát hạ y phục.
Y phục vừa thoát đến một nửa, đột nhiên nghe được ngoài điện truyền đến một trận huyên náo, có tiếng người thỉnh thoảng lọt vào tai, nhưng bọn họ nói cái gì, Khương Ngưng Túy lại không nghe rõ.
Lúc đầu Khương Ngưng Túy cũng không để ý, cho đến khi tiếng huyên náo càng lúc càng rõ ràng, hơn nữa hình như còn đang hướng về phía chỗ nàng. Nàng tùy ý khoác thêm y phục, định muốn gọi nhóm người Thanh Phù đang ở ngoài cửa vào dò hỏi tình huống, không ngờ đột nhiên trước mắt có một đạo bóng trắng thoáng qua, đến khi hồi thần chỉ cảm thấy trên cổ một mảnh lạnh băng, chóp mũi lại ngửi được mùi máu tanh. Lúc này nàng mới hiểu thứ đang đặt trên cổ nàng là một thanh kiếm hàn khí bức người.
Ý thức được điều này làm cho Khương Ngưng Túy run lên mãnh liệt, Thanh Phù ở ngoài cửa phát giác động tĩnh, lo âu gõ cửa một cái, hỏi:
"Nương nương, người không sao chứ?"
Khương Ngưng Túy chưa từng đáp lời, thanh kiếm trên cổ lại được thế ép gần đến mấy phần. Nàng thoáng cau mày, lãnh tĩnh đáp:
"Không sao."
Vừa đáp xong, tiếng huyên nào ngoài cửa cũng lớn dần, lần này lại là thanh âm gấp gáp của Lục Hà.
"Nương nương, ngoài điện có một đám Ngự Lâm quân đến, nói là có thích khách xâm nhập vào Đông cung, không rõ mặt, cho nên phải kiểm tra các tẩm cung, để đảm bảo các chủ tử an toàn."
Kiếm trên cổ đã đặt vào yết hầu, ngay cả hoạt động yết hầu cũng khó khăn vạn phần, người phía sau vẫn chưa từng mở miệng, Khương Ngưng Túy cũng không xác định mục đích của người đến, chỉ có thể há miệng thở dốc, tận lực lãnh tĩnh nói:
"Ta đang tắm, cho dù muốn lục soát cũng phải chờ ta mặc y phục vào."
"Vâng."
Tiếng bước chân ngoài cửa dần đi xa, Khương Ngưng Túy cảm giác được thanh kiếm trên cổ có chút buông lỏng. Nàng cố gắng ép bản thân tỉnh táo lại, suy nghĩ cách làm thế nào chạy khỏi. Tuy nói nàng đối với thế giới này đúng là không có gì lưu luyến, nhưng nếu muốn nàng cứ như vậy chết không rõ ràng ở nơi này, đây cũng không phải chuyện nàng sẽ làm.
"Giết ta, ngươi cũng không cách nào sống sót ra ngoài." Thanh âm của Khương Ngưng Túy thanh lãnh như sương, trong màn đêm tĩnh lặng lại càng trở nên lãnh đạm trấn định.
"Ta còn chưa muốn chết, cho nên tất nhiên sẽ bảo đảm để ngươi rời đi an toàn."
Nói xong, chỉ thấy người phía sau do dự một chút. Còn không chờ Khương Ngưng Túy đẩy thanh kiếm kia, người nọ đã buông lỏng trước một bước.
Rốt cuộc cũng có thể tự do hô hấp, Khương Ngưng Túy hít một hơi thật sâu, nương theo ánh nến lờ mờ quan sát hắc y nhân phía sau. Người nọ đã che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt trấn định vạn phần, tuy không thấy rõ tướng mạo nhưng từ thân hình nhìn lên, người đến là một nữ tử. Y phục bên hông của nàng đã bị cắt đứt, máu tươi đỏ sậm nhiễm ra một mảng lớn, dường như đã bị trọng thương.
Cho dù như vậy, đôi mắt kia cũng không toát ra nửa điểm gấp gáp cùng hốt hoảng, càng không có tuyệt vọng.
Thu hồi tầm mắt, Khương Ngưng Túy lắng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài cửa, phát giác Ngự Lâm quân đã bao vây cả Đông cung, đừng nói là Chiêu Linh điện, ngay cả mảnh sân bị bỏ hoang ở Đông cung cũng đầy ấp người.
Khương Ngưng Túy đang suy nghĩ, nên làm thế nào cho phải thì ngoài điện lần nữa vang lên tiếng gõ cửa. Thanh Phù nhẹ giọng lên tiếng:
"Nương nương?"
"Ta sẽ hộ ngươi ra ngoài." Khương Ngưng Túy thấp giọng nói xong, ánh mắt dừng ở bên ngoài đại điện, tiếp lời:
"Ngươi đại khái không cần phải lo lắng ta sẽ giở trò. Nếu ngươi bị người soát ra trong cung điện của ta, ta cũng khó tránh tội."
Người nọ suy tư chốc lát, rốt cuộc đem kiếm từ trên cổ Khương Ngưng Túy dời đi. Khương Ngưng Túy nhanh chóng nâng tay sửa sang y phục ngay ngắn, dùng ánh mắt tỏ ý nàng trốn nào sau màn che, lại nghiêng đầu nói với ngoài cửa:
"Vào đi."
Khương Ngưng Túy vừa dứt lời, cánh cửa 'két' một tiếng bị đẩy ra. Triệu Hàng dẫn đầu đi đến, có điều hắn chỉ mang theo mấy tên Ngự Lâm quân đi vào trong điện. Nơi này dù sao cũng là tẩm cung của Thái tử phi, cho dù bọn họ có gan lớn thế nào cũng không dám quá mức càng quấy.
Trong điện tràn ngập huân hương, tản ra hương khí thoang thoảng, Triệu Hàng tìm thấy thân ảnh Khương Ngưng Túy phía sau bình phong, chỉ thấy nàng khoác một bộ y sam rộng rãi, hai tay ôm ngực tựa vào trước dục dũng, lạnh lùng nhìn bọn họ. Mái tóc dài của nàng không bị trói buộc mà tản ra phía sau người, nương theo lãnh phong ngoài điện thổi đến nhẹ đong đưa. Trong mảnh nhiệt khí tràn ngập liền đặc biệt mờ ảo như tiên.
"Thái tử phi" Triệu Hàng là người đầu tiên phục hồi tinh thần, chắp tay nói:
"Chúng thuộc hạ cũng là phụng mệnh hành sự, đắc tội."
Khương Ngưng Túy dung mạo trầm đạm, nàng vẫn như cũ tựa vào dục dũng, mạc nhiên đáp:
"Ta mệt mỏi, các ngươi động tác nhanh chóng là được."
"Vâng."
Được Khương Ngưng Túy cho phép, Triệu Hàng lúc này mới dám đi vào trong điện, hắn hướng bọn thuộc hạ phía sau phất tay. Những Ngự Lâm quân còn lại nhận được lệnh, nhanh chóng tản ra lục xoát xung quanh.
"Hửm?" Khương Ngưng Túy chỉ nhẹ nhàng cất tiếng, Triệu Hàng nhạy bén nghe thấy, theo âm thanh nhìn lại. Khương Ngưng Túy không quan tâm đến ánh mắt dò hỏi của Triệu Hàng, nàng vẫn cau mày nhìn mảnh ngói lưu ly ngoài diện, nói:
"Thứ đen đen phía trên kia...là cái gì vậy? Chẳng lẽ là quỷ ư?"
Lời Khương Ngưng Túy nói rất vô tình nhưng Triệu Hàng lại tựa như phát hiện được tin tức, hắn nhanh chóng theo lời nói của Khương Ngưng Túy nghiêng đầu nhìn sang. Hành động này của hắn cũng làm cho mấy tên Ngự Lâm quân bên người đều quay lại, lại thấy trên nóc nhà cách đó không xa cái gì cũng không có, chỉ có một vầng trăng tịch mịch treo trên cao.
Bức màn che phía sau người chuyển động, Khương Ngưng Túy từ dư quang nhìn thấy, âm thầm cong khóe miệng.
"Mau lên! Người đâu! Thích khách đã chạy hướng Minh Đức điện!"
Bên ngoài Chiêu Linh điện đột nhiên truyền đến một trận tiếng kêu. Triệu Hàng mới tựa như từ trong mộng tỉnh lại, hắn phất tay, phân phó thủ hạ:
"Thích khách có lẽ không chỉ có một người, ta đi qua điều tra trước, các ngươi tiếp tục ở đây lục soát. Nhớ kỹ, không thể qua loa."
Ngự Lâm quân vội vàng ứng thanh
"Vâng."
Thích khách sớm đã rời khỏi Chiêu Linh điện, cho nên Khương Ngưng Túy tất nhiên không cần tiếp tục để ý những tên Ngự Lâm quân đang phí sức lục soát kia. Nàng đứng dậy, vừa muốn bước ra khỏi bình phong, không ngờ tầm mắt đột nhiên quét đến một mảnh lớn y phục bị dính máu bên người, nghĩ đến có lẽ là lúc nãy khoảng cách tiếp xúc quá gần với thích khách đã bị dính vào. Cũng may Khương Ngưng Túy hôm nay mặc một thân phi y*, cho nên nhìn cũng không quá nổi bật.
(*màu đỏ.)
Lúc này Khương Ngưng Túy cũng không dám tùy ý đi lại, nếu vết máu bị đám Ngự Lâm quân kia nhìn thấy cũng không biết sẽ ầm ĩ ra bao nhiêu con thiêu thân lao đến.
"Tỷ tỷ."
Khương Ngưng Túy đã có chủ ý, đột nhiên lại nghe được tiếng của Liễu Hoán Tuyết vang lên. Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Liễu Hoán Tuyết vội vã đi vào điện, lo lắng hỏi:
"Tỷ tỷ không sao chứ?"
Trái lại không ngờ rằng, Liễu Hoán Tuyết sẽ quan tâm đến mình. Khương Ngưng Túy ngây người, sau đó đáp lời:
"Không sao."
Nghe thấy Khương Ngưng Túy nói không sao, Liễu Hoán Tuyết lúc này mới cười lên:
"Ta thấy một đám Ngự Lâm quân canh giữ bên ngoài điện của tỷ tỷ, còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra chứ?"
Canh giữ ngoài điện là bởi vì nàng cố ý trì hoãn thời gian. Nghĩ nghĩ, Khương Ngưng Túy nhàn nhạt cười, nói:
"Không có việc gì."
"Nghe nói thích khách từ ngoài điện của tỷ tỷ chạy trốn, ta thiếu chút nữa bị dọa hỏng mất." Liễu Hoán Tuyết nói xong, lại quan sát Khương Ngưng Túy từ trên xuống dưới một lần, sau đó tiếp lời:
"Thấy tỷ tỷ không sao, ta yên tâm rồi."
Khương Ngưng Túy bất động thanh sắc cười lên, trong lòng nghĩ thầm Liễu Hoán Tuyết biết được tin tức cũng không khỏi quá nhanh rồi. Nàng không có đáp lời, nghe Liễu Hoán Tuyết hiếu kỳ hỏi:
"Tỷ tỷ có thấy mặt thích khách không?"
Khương Ngưng Túy lắc đầu, đáp:
"Không có."
Trong mắt Liễu Hoán Tuyết chợt lóe một tia tình tự phức tạp, nếu nhìn kỹ còn có thể đọc được chút khẩn trương mà Khương Ngưng Túy chưa từng thấy qua. Trong đó ẩn chứa quá nhiều thứ khó nói nên lời, còn không chờ Khương Ngưng Túy nhìn rõ, liền đã bị nàng một lần nữa giấu vào trong nụ cười.
Khương Ngưng Túy không giao thiệp nhiều với Liễu Hoán Tuyết, nhưng trong ấn tượng của nàng, Liễu Hoán Tuyết từ trước đến giờ đều trầm tĩnh đến mức khéo léo, nói chuyện xử sự mọi thứ đều chu toàn, mẫn tiệp. Nhưng hôm nay trên mặt nàng lại xuất hiện hốt hoảng, chuyện này có chút ly kỳ.
Liễu Hoán Tuyết cười rạng rỡ, thân thiết nói:
"Tỷ tỷ không sao thì tốt rồi, bây giờ trong cung không yên ổn, tỷ tỷ phải cẩn thận."
"Được." Khương Ngưng Túy gật đầu, lỡ đãng ngửi được trên người Liễu Hoán Tuyết có hương khí, dường như có chút quen.
"Vậy ta cáo từ."
Liễu Hoán Tuyết quy cũ hành lễ, trông thấy Khương Ngưng Túy gật đầu tỏ ý, nàng xoay người vội vã đi ra ngoài điện. Dưới ánh trăng, thân ảnh của nàng vẫn ưu nhã như cũ, chỉ có điều bước chân có chút cấp thiết rối loạn, rốt cuộc vẫn không thể hoàn toàn che hết tất cả tâm tư của nàng.
- ----
Sau khi Ngự Lâm quân rời đi, đại điện lớn như vậy liền quu về một mảnh yên tĩnh. Khương Ngưng Túy cởi ra y phục, thân người ngâm vào trong nước nóng, không tự chủ lại nghĩ đến mùi thơm trên người Liễu Hoán Tuyết. Rõ ràng nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ nổi đã từng ngửi qua ở đâu.
- ---
Tắm xong, Khương Ngưng Túy đứng dậy cầm lấy y phục trên bình phong mặc vào, ánh mắt không khỏi chạm đến kiện y phi bị dính vết máu đã khô, thần sắc nghiêm túc, y phục trong tay cũng bất giác buông lỏng một chút, rơi trên mặt đất.
"Nương nương." Thanh âm vội vàng của Lục Hà vang lên. Nàng gấp gáp đi vào điện, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ vẫn còn đang sợ hãi.
"Doanh phu nhân ở Tú Xuân các....nàng....nàng chết rồi!"
- -----
Trong Thiều Hoa điện, Hạ Sanh cùng Thu Trúc đang hầu hạ Liễu Hoán Tuyết vừa trở về từ bên ngoài canh y sơ tẩy.
"Các ngươi đều lui ra đi."
Liểu Hoán Tuyết ngồi ở trước bàn trang điểm, nhẹ giọng bình lui thị tỳ phía sau, lặng lẽ ngồi trước gương đồng. Mặc cho lãnh phong thấu xương ngoài cửa sổ thổi đến, nàng chỉ mặc một tấm áo mỏng manh trên người.
Ánh trăng lẳng lặng rơi trên sườn mặt, phác họa dung nhan kiều mị của nàng, tản ra một mảnh thuần khiết. Toàn bộ Ngự Lâm quân trong Đông cung đã từ từ rút đi, nhưng nàng vẫn cứ ngồi nơi đó, yên lặng ngặm nhấm thời gian trôi qua, tựa hồ mỗi một phút một giây đều giống như đao gọt trái tim nàng.
Ngoài điện vang lên một tiếng vang khe khẽ, Liễu Hoán Tuyết giống như từ trong mộng tỉnh lại. Nàng đứng dậy dựa theo tiếng vang đi ra ngoài đại điện. Ánh nến trong căn phòng nháy mắt đều tắt. Liễu Hoán Tuyết đột nhiên bị người ôm lấy từ phía sau, đôi cánh tay kia từ từ siết chặt. Liễu Hoán Tuyết bất động cũng không giãy dụa, cảm giác ẩm ướt tràn đầy hốc mắt, nàng cảm thấy trái tim tựa hồ cũng theo cái ôm đó mà chậm rãi bị bóp nghẹn.
"Trì Úy....ngươi...." Chóp mũi ngửi được mùi máu, Liễu Hoán Tuyết cả kinh, cũng không quan tâm gì nữa, đang muốn xoay người kiểm tra vết thương của Trì Úy phía sau.
Vòng tay Trì Úy ôm lấy nàng càng chặt hơn, dường như muốn đem Liễu Hoán Tuyết khảm vào trong xương cốt mình.
"Đừng cử động."
Thanh âm thanh lãnh vẫn ôn nhu như trong trí nhớ. Trái tim Liễu Hoán Tuyết bởi vì lo âu cùng đau lòng mà chợt thắt lại, nàng mặc cho Trì Úy ôm chặt mình. Nghẹn ngào đã đến cổ họng, nàng chỉ có thể nâng tay che miệng lại, không muốn Trì Úy nghe thấy tiếng nức nở của nàng.
Ban đêm tĩnh lặng, thanh âm nghẹn ngào đứt quãng của Liễu Hoán Tuyết, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, bị ánh trăng chiếu đến ảm đạm, nhiễm thành từng đóa hoa thê mỹ.