Xuyên Nhanh: Xuyên Thành Anh Trai Nữ Chính

Chương 50: Liên hoa (6)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Vệ Liên Hoa thật sự tìm một cơ hội chạy ra ngoài.

Cô ta rất muốn biết vì sao Đoạn Thức Tốn không đến Lý gia? Nếu như tìm không ra nguyên nhân, chỉ sợ những ngày tiếp theo cô ta sẽ ăn ngủ không yên.

Bắt đầu từ ngày cô ta trùng sinh trở về, mục tiêu của cô ta chính là Đoạn Thức Tốn, hơn nữa đã chuẩn bị nhiều như vậy, cô ta tuyệt đối không thể chấp nhận được chuyện thất bại với lý do không hiểu nổi!

"Đoạn Thức Tốn? Hắn đã không còn là phó quan từ lâu rồi." Vệ Liên Hoa bỏ ra một trăm đồng đại dương còn lại của mình, cuối cùng cũng tìm được một lão sĩ quan tin tức linh thông.

"Cái gì?" Vệ Liên Hoa không thể tin được, kiếp trước tuyệt đối không có chuyện như vậy, Đoạn Thức Tốn vẫn luôn là phó quan của Vương Đại Đức.

"Vương đại soái âm thầm điều tra người bên cạnh, hay thật, tra ra được rất nhiều người lòng mang ý đồ xấu. Đoạn Thức Tốn lén đại soái lôi kéo lòng người thì cũng thôi đi, còn làm mấy chuyện bán đứng đại soái. Nếu không phải nể tình trước đây hắn có công cứu đại soái, thì bây giờ đã ăn một phát đạn luôn rồi!" Lão sĩ quan nói chuyện rất không khách khí, những người tham gia quân ngũ như họ, nghèo thì nghèo, nhưng cũng phải có sĩ diện.

Cái thể loại ăn cây táo rào cây sung như Đoạn Thức Tốn ai mà cảm thông cho nổi?

"Sao... Sao có thể? Vậy bây giờ hắn ở đâu rồi?" Vệ Liên Hoa không thể tin được, sao mọi chuyện lại trở thành như vậy?

"Hắn? Làm ra chuyện như vậy, hắn còn ở lại đây được sao, cũng không biết đi đâu rồi. Nếu hắn bị người trong quân đội chúng tôi trông thấy, thì chắc chắn sẽ bị đánh cho một trận." Lão sĩ quan thấy Vệ Liên Hoa xinh đẹp, lại đau khổ mất mát, liền nghĩ rằng cô ta cũng bị Đoạn Thức Tốn lừa gạt.

"Tôi nói này cô gái, cô đẹp như vậy, cần gì phải treo cổ trên một nhành cây? Cô cũng không phải người đầu tiên đến nghe ngóng về hắn, có mấy cô gái nữa cũng lén đến tìm hắn đấy." Lão sĩ quan tốt bụng khuyên thêm vài câu, "Đoạn Thức Tốn phong lưu vô cùng, hắn nói gì cô cũng đừng tin."

Nói xong, lão sĩ quan tự cảm thấy cũng xứng đáng với một trăm đồng đại dương này rồi, cầm tiền vui vẻ đi mất.

Có số tiền này, ông ta có thể xuất ngũ sớm về nhà rồi.

Vệ Liên Hoa ngơ ngác tại chỗ, dường như không thể tin được.

Nhưng cô ta lại không thể không tin.

Lão sĩ quan này không thể nào lừa cô ta, bởi vì loại chuyện này chỉ cần điều tra một chút là có thể hỏi ra được.

Nhưng Vệ Liên Hoa không rõ vì sao lại xuất hiện loại vấn đề này?

Chẳng lẽ vì mình trùng sinh, cho nên kiếp này không còn giống như kiếp trước nữa?

Vệ Liên Hoa nghĩ đến khả năng này, không khỏi rùng mình một cái.

Nếu quả thật là như thế, thì có lẽ những chuyện trước đó cô ta làm đều sai hết rồi.

Cô ta phải lần nữa đổi mục tiêu mới được.

Đoạn Thức Tốn, mặc kệ hắn ta có thể Đông Sơn tái khởi trong thời gian ngắn hay không, thì cũng không phải là người mà một nha hoàn như cô ta có thể thông đồng được.

Nếu như Đoạn Thức Tốn có cách bắt đầu lại từ đầu, thì cô ta cũng có thể giống như kiếp trước đi câu dẫn hắn một lần nữa. Nếu như hắn không thể thành công, thì mình cũng nên tìm đường lui mới tốt.

Lúc này, Vệ Liên Hoa bắt đầu cảm thấy may mắn vì mình không tùy tiện rời khỏi Lý gia.

Không thì trong thành này muốn tìm được một người đàn ông có gia thế có tài hoa như Lý gia Lý Vân Hạo thì đúng là quá khó.

Bây giờ Lý Vân Hạo yêu thương cô ta vô cùng, cô ta cũng không phải không có chút cơ hội nào!

Vệ Chiếu bên này cũng nhận được tin tức Đoạn Thức Tốn bị đuổi đi.

Chậc, xem ra Đoạn Thức Tốn này không làm được gì rồi, không có chút hào quang của nam chính gì hết.

Nhưng mà cũng đúng.

Kịch bản của thế giới này hai phần ba đều liên quan đến Lý Vân Phi và Lý Vân Hạo, nếu dựa theo đất diễn thì Đoạn Thức Tốn cùng lắm cũng chỉ được xem là nam phụ thứ 2. Ở bên cạnh một nữ chính như Vệ Liên Hoa, thì hào quang gì cũng bị cướp sạch.

Bây giờ, Vệ Liên Hoa còn trùng sinh, hào quang nữ chính càng mạnh hơn, Đoạn Thức Tốn tất nhiên cũng chẳng còn tác dụng gì.

Vệ Chiếu nâng má, cảm thấy cuộc đời này cô quạnh như tuyết vậy.

Chỉ một phong thư mật báo đã làm Đoạn Thức Tốn rơi đài, thật sự đơn giản quá mức.

"Thiếu gia, thiếu gia, chẳng mấy chốc Vương đại soái sẽ đến Lý gia. Phu nhân bảo ngài đến lúc đó cũng chuẩn bị một chút, tốt xấu gì cũng phải lộ mặt trước mặt Đại soái." Tiểu Mã vội vội vàng vàng chạy tới.

Bây giờ từ trên xuống dưới Lý gia đều đang vì chuyện Vương đại soái đến mà khiến cho người ngã ngựa đổ, Lý phu nhân cũng không ngoại lệ. Lý Vân Phi và Lý Vân Hạo càng mượn chuyện này trực tiếp nhúng tay vào việc của Lý gia, chính là vì có thể nâng cao địa vị mình lên một chút.

"Tôi biết rồi." Vệ Chiếu gật gật đầu, Vương đại soái này ở giai đoạn đầu cũng đích thật là một nhân vật quan trọng, tối thiểu là có quyền lực nhất ở đây. Hắn còn phải đề phòng Vệ Liên Hoa nhất thời nghĩ quẩn đi thông đồng với Vương Đại Đức nữa!

Quả thật Vệ Liên Hoa cũng từng có loại ý nghĩ này.

Nhưng loại ý nghĩ này đã bị Vệ Liên Hoa gạt đi sau khi nhìn thấy Vương Đại Đức.

Rất đơn giản, Vệ Liên Hoa hoàn toàn không phải kiểu Vương Đại Đức thích.

Mặc dù Vệ Liên Hoa quả thật rất xinh đẹp, Vương Đại Đức gặp cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần, nhưng ông ta cảm thấy Vệ Liên Hoa chỉ là một con ranh con, không có chút phong tình nào. Kiểu mà Vương Đại Đức thích chính là kiểu phụ nữ phong tình vạn chủng. Nếu như bây giờ Vệ Liên Hoa đã gả cho người ta, lại lớn hơn mấy tuổi, thì ngược lại có thể đi thông đồng thử với Vương Đại Đức được.

Lý Vân Phi ngồi đối diện Lý Vân Hạo, nhưng anh ta không có ý nghĩ nhìn Vệ Liên Hoa thêm mấy lần.

Anh ta vẫn luôn điều tra Vệ Liên Hoa, cuối cùng vào lúc Vệ Liên Hoa bỏ tiền đi tìm người mua tin tức của Đoạn Thức Tốn, biết được người Vệ Liên Hoa thích là ai?

Đoạn Thức Tốn.

Lý Vân Phi tra xét một chút, phát hiện người đàn ông này chính là kiểu người mà anh ta ghét nhất.

Anh ta ngược lại cũng muốn tiến lên an ủi Vệ Liên Hoa một chút, nhưng Vệ Liên Hoa quay đầu là lại thân mật với Lý Vân Hạo hơn. Nếu như nói trước đó chỉ là Lý Vân Hạo nồng nhiệt từ một phía, vậy thì bây giờ Vệ Liên Hoa đã cho anh ta đủ nhiều đáp lại, hơn nữa như có như không đồng thời thông đồng với Lý Vân Phi.

Kiếp trước Vệ Liên Hoa lúc đầu quả thật từng rất đơn thuần, lúc ấy cô ta chỉ có một chút hư vinh và mưu kế nhỏ, nhưng trong mắt vẫn rất thuần khiết, nên khi ấy mới có thể làm cho Lý Vân Phi yêu cô ta đến chết cũng không thay lòng. Thế nhưng bây giờ, dù Vệ Liên Hoa che giấu thế nào, thì cũng không thể giống như cô ta của kiếp trước được.

Mặc dù Lý Vân Phi vẫn còn thích Vệ Liên Hoa, nhưng lại xa xa chứ không đến mức si mê như kiếp trước. Bây giờ lại thấy Vệ Liên Hoa thân mật với Lý Vân Hạo, trong lòng càng phức tạp khó tả.

Vệ Chiếu không nhìn thấy, ngược lại không nhìn thấy cái bí mật gió nổi mây phun này, ngược lại là Lý phu nhân và một vài trưởng bối, ánh mắt nhìn Vệ Liên Hoa rất là bất thiện.

Mới có bao nhiêu thời gian mà con nha hoàn này dường như càng thêm khoa trương rồi. Nhìn đi, nói không chừng hai anh em Lý Vân Phi Lý Vân Hạo còn đánh nhau vì một nha hoàn như thế đấy!

Nếu không phải Vương Đại Đức đang ở đây, thì nói không chừng họ đã cho người lên bắt nha hoàn này đi rồi.

Trong đó, cha mẹ Lý Vân Hạo càng tức giận đến đỏ cả tròng mắt.

Gia chủ không có con trai, con của họ rất có thể kế thừa Lý gia, nghe nói Vương đại soái cũng có mấy đứa cháu gái, tuổi tác vừa vặn, họ còn trông cậy vào Lý Vân Hạo đi cưới một người về đấy, kết quả Lý Vân Hạo thế mà lại cứ dây dưa không rõ với một nha hoàn?

Lý phu nhân cười lạnh trong lòng, quay đầu nhìn Tề Hiểu Yến ở bên cạnh yên lặng ăn cơm, yên lặng gắp thức ăn cho Lý Chiêu, trong lòng đắc ý vô cùng.

Vẫn là bà nhìn người tốt.

Vì mắt Vệ Chiếu không tiện, cho nên không thể gắp thức ăn, nhưng chỉ ăn cơm thì vẫn không có vấn đề, nhìn giống y như người bình thường.

Nhưng hắn khen khen Tiểu Mã trong lòng, hôm nay Tiểu Mã gắp thức ăn cho hắn rất có trình độ nha, biết hắn muốn ăn gì không nói, còn lọc hết hành gừng tỏi ra cho hắn.

Rất tốt, sau lần yến hội này phải khen anh ta một câu, để lần sau anh ta đều dựa theo mức độ này mà gắp thức ăn cho hắn.

"Đại soái, đây là hai cháu trai của tôi." Gia chủ Lý gia cười giới thiệu Lý Vân Phi và Lý Vân Hạo cho Vương Đại Đức, "Vân Phi, Vân Hạo, hai cháu còn không ra mắt Đại soái đi?"

Lý Vân Phi và Lý Vân Hạo cùng nhau đứng lên, mời rượu Vương đại soái, "Kính chào Đại soái."

"Ừ." Vương Đại Đức cười tủm tỉm đánh giá họ, "Đều là nam nhi tốt nha. Không biết hai vị này đã có hôn phối hay chưa?"

Vương Đại Đức tất nhiên hiểu rõ ý của gia chủ Lý gia, giữa họ vốn là quan hệ lợi ích, bây giờ nếu có thể thành người nhà, quan hệ tất nhiên sẽ càng thêm thân mật.

Ở thế giới cũ, sau khi Vệ Liên Hoa rời đi, người Lý Vân Hạo cưới cũng là cháu gái của Vương Đại Đức.

Sau khi Vương Đại Đức nói ra câu nói này, Vệ Liên Hoa yên lặng cúi đầu.

Sao chuyện của Đoạn Thức Tốn thay đổi, mà chuyện này lại không thay đổi chứ?

Kiếp trước cũng như thế này, Vương Đại Đức cũng bắt đầu hỏi thăm chuyện hôn sự của Lý Vân Phi và Lý Vân Hạo!

Lý Vân Hạo vụng trộm nhìn Vệ Liên Hoa một chút, trong lòng lung lay không ngừng.

Anh ta vốn muốn lấy Liên Hoa, nhưng nếu mà lấy Liên Hoa, thì vị trí người thừa kế Lý gia sẽ không có phần của anh ta. Nhưng Liên Hoa không phải kiểu người sẽ chấp nhận làm thiếp, nếu anh ta đồng ý hôn sự với cháu gái của Vương đại soái, chỉ sợ Liên Hoa sẽ rời khỏi mình.

Lý Vân Hạo kiếp này càng thích Vệ Liên Hoa hơn kiếp trước, giờ phút này trong lòng tất nhiên là tràn đầy xoắn xuýt.

Ngược lại là Lý Vân Phi thấy dáng vẻ ấy của Lý Vân Hạo sao còn không hiểu được chứ.

Thôi.

Nếu đã định sẵn mình không thể ở bên Liên Hoa, vậy thì không bằng thành toàn cho em trai và Liên Hoa đi.

Lý Vân Phi quyết định hi sinh chính mình.

"Tại hạ chưa có hôn phối."

Vương Đại Đức tỉ mỉ quan sát Lý Vân Phi một chút, ngược lại hơi kinh ngạc.

Lúc trước ông ta đã điều tra, nghe nói Đại thiếu gia Lý gia này đơn thuần ngây thơ vô cùng, ngược lại là Nhị thiếu gia Lý gia có chút bản lĩnh của gia chủ. Nhưng bây giờ xem ra, Nhị thiếu gia này ngược lại không quả quyết, hình như còn có chút gì đó với nha hoàn kia.

Vương Đại Đức cũng là đàn ông, sao có thể không nhìn ra quan hệ giữa Lý Vân Hạo và Vệ Liên Hoa chứ? Chỉ là đàn ông nha, vẫn nên lấy sự nghiệp làm trọng, nếu cứ đặt hết trên người phụ nữ, Vương Đại Đức cũng muốn cân nhắc xem Lý gia này sau này còn có thể hợp tác nữa không?

"Ha ha, vừa vặn tôi có mấy đứa cháu gái, cũng đang đi học, người trẻ tuổi các cậu có thể giao lưu nhiều thử xem." Ánh mắt Vương Đại Đức nhìn Lý Vân Phi trong nháy mắt trở nên hiền hòa hơn không ít.

Cha mẹ Lý Vân Hạo ở một bên tức giận đến mức muốn đánh người.

Cơ hội tốt như vậy, Vân Hạo lại từ bỏ rồi?

Đều do con nha hoàn tên Vệ Liên Hoa này gây rối, nhất định phải đuổi cô ta đi mới được!

Vệ Liên Hoa ở một bên cũng cảm thấy đau đầu vô cùng.

Chuyện gì vậy?

Sao Lý Vân Phi lại đồng ý trước?

Rõ ràng anh ta cũng thích mình mới đúng.

Nếu Lý Vân Phi đồng ý với hôn sự của cháu gái Vương Đại Đức, như vậy gia chủ Lý gia này còn thuộc về Lý Vân Hạo sao?

Nếu như không phải Lý Vân Hạo, vậy cô ta làm nhiều chuyện như vậy rốt cuộc là vì cái gì?

Vệ Liên Hoa nắm chặt góc áo, bắt đầu không ngừng sắp xếp lại những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây.

Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, sao lại có biến hóa nhanh như vậy?

Nếu như Lý Vân Phi thật sự thành gia chủ Lý gia, vậy thì mình đi theo Lý Vân Hạo có thể có được thứ gì đâu? Không, cũng không nhất định, Lý Vân Phi chắc chắn cũng thích mình, hiện tại tất cả vẫn còn kịp.

Cô ta nghìn vạn lần không thể luống cuống, một khi luống cuống thì sẽ phí công nhọc sức.

Buổi yến tiệc này chậm rãi hạ màn kết thúc trong tâm tư phức tạp của những người khác nhau.

Vệ Chiếu xem mình như người trong suốt, căn bản không ngoi lên góp sức.

Hắn chỉ cần ở sau lưng giúp Vệ Liên Hoa một tay gả vào Lý gia, sau đó làm cho chồng cô ta trở thành đương gia Lý gia là nhiệm vụ coi như hoàn thành rồi, bây giờ đi lên làm bia ngắm cho người ta cũng không phải tác phong của hắn.

Dù sao Lý gia là một cục diện rối rắm, nếu Vệ Liên Hoa thật sự trở thành đương gia phu nhân, thì cũng không có được mấy năm thoải mái, đến lúc đó, có thù báo thù, có oan báo oan, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến hắn.

"Tiểu Mã, anh đỡ tôi trở về đi." Vệ Chiếu ăn uống no đủ, có hơi say, muốn về nghỉ ngơi.

Một cánh tay duỗi tới, kéo tay Vệ Chiếu lại.

Vệ Chiếu lập tức tỉnh rượu.

Đây tuyệt đối không phải tay của Tiểu Mã.

"Tề... Em họ?" Đầu lưỡi Vệ Chiếu cũng sắp cuốn thành bánh quai chèo rồi.

Tề Hiểu Yến chỉ yên lặng kéo tay hắn, đưa hắn trở về phòng, an tĩnh quá mức.

Đầu óc Vệ Chiếu sắp hỏng luôn rồi.

Một đường đi qua, Vệ Chiếu nghe thấy không ít hạ nhân đang thì thầm nói chuyện.

Hết cách rồi, bị mù nên tai sẽ tương đối linh mẫn.

"Tình cảm của tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân thật tốt."

"Đúng vậy, nghe nói mấy tháng nữa sẽ thành thân đó."

"Nhìn xem tam thiếu phu nhân tốt đến đâu, lúc nãy luôn gắp thức ăn cho Tam thiếu gia, bản thân mình cũng không ăn được mấy!"

Cái gì?

Lúc nãy người gắp thức ăn cho hắn cũng là cô ấy?

Vệ Chiếu chỉ cảm thấy đầu của mình như bị người ta đánh cho một quyền thật đau.

Tề Hiểu Yến này, không phải thật sự yêu thương mình đấy chứ?

Vệ Chiếu cảm thấy rất đau đầu.

Nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành được một nửa, ngày rời khỏi thế giới này cũng gần ngay trước mắt, nếu cô gái này thật sự thích hắn, vậy thì lớn chuyện rồi.

Vệ Chiếu là người ân oán phân minh.

Ai tốt với hắn, hắn sẽ tốt với người đó.

Tề Hiểu Yến đối với hắn đúng là không có gì để chê trách, dù cho Vệ Chiếu không thích cô ấy, thì trong lòng cũng không thể không thừa nhận mình thật sự là một "tra nam". Hưởng thụ tình cảm người ta dành cho mình, lại không chịu phụ trách nhiệm, mấu chốt là hắn còn có nỗi khổ không nói được.

Dù nói hắn nói mình sắp chết, người ta cũng có thể quyết tâm thủ tiết cho hắn!

Như này bảo người ta ra tay thế nào đây?

Nếu Vệ Chiếu thật sự nhẫn tâm, thì cứ trực tiếp chết thôi, cần gì quan tâm sự sống chết của Tề Hiểu Yến? Nhưng mà, nhưng mà Vệ Chiếu không phải là một người nhẫn tâm như thế.

Nợ tình không dễ trả.

Tề Hiểu Yến thì không nghĩ nhiều như vậy, đưa Vệ Chiếu về phòng, thấy Tiểu Mã đã chờ ở trong, sau đó yên lặng về phòng của mình.

"Thiếu gia, Thiếu phu nhân tốt lắm đó." Tiểu Mã ở một bên cười hì hì, "Ngài cũng đừng kén chọn nữa, nếu cứ tiếp tục như thế, ngài có thể không lấy được vợ đâu. Nếu ngài phụ thiếu phu nhân thì sẽ bị thiên lôi đánh đó."

Vậy thì mau đến đánh giùm đi thiên lôi ơi!

Không được, mình phải nghĩ cách, để Tề Hiểu Yến hết hi vọng với mình mới được.

Nếu... Nếu không mình thẳng thắn đi nói với Tề Hiểu Yến rằng mình có người trong lòng rồi nhỉ? Trong tuyến kịch bản ban đầu, hình như Lý Chiêu cũng thích Vệ Liên Hoa, không biết có thể mượn thiết lập này dùng chút được không?

-

Bên kia.

Sau khi yến tiệc kết thúc, cha mẹ Lý Vân Hạo lập tức dẫn theo nha hoàn và gã sai vặt đến bắt Lý Vân Hạo và Vệ Liên Hoa về.

"Cha, mẹ, hai người làm gì vậy?" Lý Vân Hạo có chút nóng nảy, vội vàng la lên.

"Câm miệng, đừng gọi tao là mẹ, mày có để người mẹ này trong mắt không?" Người phụ nữ trực tiếp chỉ vào mặt Vệ Liên Hoa mắng, "Con hồ ly tinh này mê hoặc cho mày không tìm thấy phương hướng nữa rồi, mày còn nhớ được bà mẹ này nữa à?"

"Mẹ, Liên Hoa làm gì mẹ?" Lý Vân Hạo có chút tức giận, "Cô ấy luôn ở bên cạnh con, hầu hạ con thật tốt, cô ấy không làm gì cả mà."

"Nhưng nó mê hoặc mày." Cha Lý Vân Hạo trực tiếp đập bàn, "Lúc ấy ý của Vương đại soái đã rõ ràng như vậy, vì sao mày không nói chuyện trước? Lại còn để anh họ mày nhặt được món hời?"

"Con muốn có được Lý gia, không cần Vương đại soái trợ giúp." Lý Vân Hạo giải thích, "Nếu quan hệ của chúng ta và Vương đại soái quá thân thiết, bác cả chắc chắn sẽ không muốn trông thấy loại tình huống này. Cho nên, con cảm thấy không làm thông gia với Vương đại soái mới là đúng, nếu không thì Lý gia chúng ta sau này chẳng phải sẽ đổi thành họ Vương sao?"

"Thế à?" Cha Lý Vân Hạo cười lạnh, "Mày nói còn rất có đạo lý, mày không lấy cháu gái của Vương đại soái thì tao không trách mày, trong thành này cũng nhiều tiểu thư giàu nhà có giá trị bản thân không tệ, nhưng tuyệt đối không thể là Vệ Liên Hoa này!"

Vệ Liên Hoa vẫn quỳ dưới đất, không nói gì.

"Nó chỉ là một con nha hoàn." Mẹ của Lý Vân Hạo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Lúc đầu nó đi theo Lý Chiêu, sau đó lại đến bên mày, mẹ nghe nói còn dây dưa không rõ với Lý Vân Phi. Một con đàn bà ham hư vinh như thế mà mày cũng chấp nhận cho được à? Nếu như mày thật sự thích, thì chờ sau này mày thành thân rồi nạp thiếp cũng được, cần gì bây giờ phải ngóng trông không buông thế?"

"Liên Hoa toàn tâm toàn ý với con." Lý Vân Hạo cắn răng nói.

"Toàn tâm toàn ý?" Cha Lý Vân Hạo cười ha ha, trực tiếp ném mấy tờ giấy xuống trước mặt Lý Vân Hạo, "Sợ là mày không biết con nha hoàn này suy tính cỡ nào đâu! Nó vụng trộm đổi đồ trong phòng mày đi bán lấy tiền, còn cùng một người đàn ông tự mở một cửa hàng lương thực, người ta căn bản không hề nghĩ tới chuyện muốn đi theo mày."

Lý Vân Hạo thấy rõ nội dung trên mấy tờ giấy này, không dám tin nhìn Vệ Liên Hoa.

"Liên Hoa, đây là chuyện gì?"

"Tôi vốn không phải là nha hoàn, cũng không muốn cả đời làm nha hoàn." Vệ Liên Hoa cũng nhìn thấy những thứ kia, biết là tay chân của mình không sạch sẽ, nên mới bị người ta bắt được điểm yếu, bây giờ không thừa nhận cũng vô dụng, nên cứ dứt khoát ôm hết vào người đi.

"Đúng, là tôi cùng người khác mở cửa hàng lương thực, nhưng có gì không đúng?" Vệ Liên Hoa ngẩng đầu, đôi mắt quật cường không chịu rơi lệ, nhìn vừa đẹp lại vừa rung động lòng người, "Tôi chỉ không muốn làm nha hoàn mà thôi, có lỗi sao? Bởi vì tôi là nha hoàn, cho nên dù tôi và Nhị thiếu gia thật tâm yêu nhau thì các người cũng sẽ không đồng ý, tôi làm gì cũng là sai, tôi nói chuyện với một người đàn ông khác thêm một câu, các người sẽ nói tôi là thủy tính dương hoa. Vậy nếu tôi không phải nha hoàn thì tốt rồi, chỉ cần cửa hàng lương thực kiếm ra tiền, thì tôi có thể rời khỏi nơi này, tôi có thể trở thành người tự do, có thể quang minh chính đại tiến vào Lý gia, có thể gặp gỡ Nhị thiếu gia..."

Lý Vân Hạo vừa nghe Vệ Liên Hoa nói, vừa cảm động không được.

Hóa ra Liên Hoa tủi khổ như thế sao?

Như vậy cô ấy muốn dựa vào chính mình mà độc lập cũng có thể hiểu được.

Những nữ sinh chốn học đường ai ai cũng hô hào muốn độc lập, nhưng vẫn dựa vào gia đình mà có tiền sinh hoạt, nào có ai giống được Liên Hoa, từ nhỏ đã sống cuộc sống khốn khổ, nên phải dựa vào mình mà tiến lên?

Lý Vân Hạo vốn cũng là người thông minh, chỉ là ở trước tình yêu, tất cả mọi người đều mù quáng cả, đương nhiên cũng có thể là hào quang của nữ chính đang quấy phá, nhưng Vệ Liên Hoa chỉ lén kiếm tiền thì căn bản cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, Lý Vân Hạo ngược lại còn cảm thấy mình có mắt nhìn, cô gái mình thích quả nhiên không giống người khác.

"Cô... Cô trộm đồ của Vân Hạo còn lý luận?"

"Không phải là Liên Hoa trộm, là con cho Liên Hoa!" Lý Vân Hạo làm sao có thể để người yêu gánh trên lưng tội danh ăn cắp?

"Cái thằng nghịch tử này, bây giờ lại còn bênh vực nó nữa à? Con đàn bà này trước đó cứ tâm tâm niệm niệm muốn đến chỗ Lý Chiêu, rõ ràng là đã sớm có dự định, cũng chỉ có mày ngốc mới cảm thấy nó là người tốt!"

Vệ Liên Hoa biết trận này sợ là mình không thể dễ dàng thoát như thế được.

Nhưng cô ta sẽ không nhận thua như vậy.

"Không sai, tôi bán mình đến Lý gia, chính là vì Lý Chiêu thiếu gia." Vệ Liên Hoa cắn răng nói.

Nếu chuyện đã đến bước này, vậy thì dứt khoát quậy cho vũng nước này càng đục hơn đi.

Nếu Lý Chiêu là anh trai của mình, về tình về lý, thì luôn luôn phải đứng về phía mình.

Ít nhất phu nhân Lý gia cũng rất coi trọng Lý Chiêu mà, không phải sao?

Nếu không thì nói không chừng hôm nay cha mẹ Lý Vân Hạo sẽ đuổi mình ra ngoài mất! Nếu như Đoạn Thức Tốn vẫn còn, thì nói không chừng mình sẽ thuận thế mà cút, nhưng không biết Đoạn Thức Tốn đi đâu rồi, giờ cô ta tuyệt đối không thể rời khỏi Lý gia!

Vệ Liên Hoa rất rõ mình có một gương mặt như thế này, nếu rời khỏi Lý gia sẽ gặp phải những chuyện gì.

"Nhìn đi, nhìn đi." Mẹ của Lý Vân Hạo giống như nghe thấy sự thật gì kích động lòng người lắm vậy, "Vân Hạo, mày tự nghe đi, những lời này do chính miệng nó nói đấy."

"Liên Hoa nhất định là có nguyên nhân." Lý Vân Hạo gian nan nói, " Lý Chiêu là người mù, ngay cả Liên Hoa có dáng vẻ thế nào hắn cũng không biết. Hơn nữa, hắn đã có vị hôn thê, sắp thành hôn đến nơi rồi, Liên Hoa căn bản cũng không hề gặp gỡ gì hắn."

Trừ tướng mạo ra, thì Lý Chiêu có điểm nào có thể so sánh với mình? Hơn nữa lúc trước anh ta mang Liên Hoa từ chỗ Lý Chiêu đi, Lý Chiêu hoàn toàn không hề ngăn cản.

"Xin lỗi, thiếu gia, là em lừa ngài." Vệ Liên Hoa lau nước mắt, do dự hồi lâu, mới ấp úng nói ra bí mật của mình, "Thật ra, Lý Chiêu là anh trai của em, trước khi mẹ em chết, đã dặn dò em phải chăm sóc anh trai thật tốt, cho nên em mới bán mình vào phủ, muốn chăm sóc anh trai. Sở dĩ em vụng trộm cùng mở cửa hàng với người ta ở ngoài, cũng là muốn tích lũy thêm ít tiền, để sớm có cơ hội nhận anh trai."

"Cái gì?" Lý Vân Hạo và cha mẹ anh ta đều bị những lời của Vệ Liên Hoa làm kinh hãi.

"Lý Chiêu là anh trai của em?" Lý Vân Hạo không tin lắm, nhưng trông thấy vẻ mặt của Vệ Liên Hoa lại theo bản năng cảm thấy khả năng này là thật.

Chỉ nhìn mặt thì thật sự cũng khá giống nhau.

"Đúng vậy." Vệ Liên Hoa đau đến không muốn sống, "Là cha mẹ em có lỗi với anh ấy, sau khi họ phát hiện anh trai không thể nhìn thấy, thì đã bỏ rơi anh ấy. Nhiều năm như vậy, mãi đến tận lúc chết, mẹ em vẫn luôn hối hận. Em vào Lý gia, chính là để chăm sóc anh trai em."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv