Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lời này của Lý Vân Hạo bất kể có phải là cố ý hay không, nhưng cũng đã gạch ra một nét mực trong lòng mọi người.
Cũng đúng, mặc kệ hai người kia nhìn xuất chúng như thế nào, nhưng một người mù một người thì câm, nên vẫn không tạo nổi sóng gió gì. Những người trước đó còn khá tán thưởng hai người bởi vì Lý Chiêu kinh diễm ra sân, giờ lập tức đè những tâm tư đó xuống.
Trên mặt Lý phu nhân tuy là đang cười, nhưng trong lòng sớm mắng Lý Vân Hạo máu chó ngập đầu.
Sớm không nói muộn không nói, lại nói ngay lúc này, nếu nói là lời nói vô tâm thì ai mà tin được? Lý Vân Hạo lại không phải không được đi học, cũng không phải trẻ con không hiểu chuyện gì, lời gì nên nói, lời gì không nên nói chẳng lẽ không biết sao?
"Em thích yên tĩnh, không thích quá ồn ào." Vệ Chiếu khẽ cười nói, "Có một số người mặc dù có thể nói chuyện, nhưng đều nói những chuyện em không thích nghe, thế còn không bằng đừng nói thì hơn."
"Chiêu Nhi nói rất đúng, cứ líu ríu như chim sẻ cả ngày thì có ích gì?" Lý phu nhân chậm rãi nói, "Chỉ biết nói chứ không biết rèn luyện năng lực, loại người này ấy à, không phải nên xem hắn nói gì, mà phải xem hắn làm được gì?"
Nụ cười trên mặt Lý Vân Hạo cứng lại, nhất thời không biết nên nói gì.
Bây giờ nếu anh ta tỏ thái độ ra mặt, thì chẳng phải là chứng minh lời trước đó mình nói không phải là "Lời nói vô tâm" sao? Đành phải nhịn cơn tức này xuống trước, sau này rồi tính.
"Khụ, được rồi, mọi người ăn cơm trước đi. Cơm nước xong xuôi rồi, những lão già chúng ta cũng không trì hoãn mấy người trẻ tuổi các cháu nữa, các cháu muốn chơi gì xem gì thì tự bàn với nhau đi."
"Đúng thế, mâm cơm này chế biến tinh xảo thế cơ mà, nhìn là muốn ăn rồi."
Đoàn người anh một lời tôi một câu, rất nhanh đã gạt bỏ không khí không hài hòa ấy đi.
Tề Hiểu Yến cảm kích nhìn qua Vệ Chiếu.
Ăn xong một bữa cơm, Tề Hiểu Yến ngay cả cái liếc mắt cũng không cho Lý Vân Hạo. Lý Vân Hạo vừa mở miệng đã nói đến vấn đề "câm điếc" của cô ấy, ấn tượng đầu tiên này đã trực tiếp bị phá hỏng, về sau tám phần là sẽ không có bất cứ quan hệ nào với Lý Vân Hạo nữa.
Vệ Liên Hoa ngầm thở phào trong lòng, đồng thời lại không khỏi cảm thấy con người Lý Vân Hạo đúng thật là quá ngu.
Quái thật, sao kiếp trước lại không cảm thấy Lý Vân Hạo ngu đến thế nhỉ.
A, không đúng, kiếp trước lúc này mình vẫn có chút tình cảm với Lý Vân Hạo, cho nên trong mắt Vệ Liên Hoa, Lý Vân Hạo làm gì cũng tốt. Bây giờ có cả ký ức của kiếp trước, trong Vệ Liên Hoa cũng không còn là một nha hoàn, góc độ nhìn vấn đề tất nhiên càng thêm không giống trước.
Cơm nước xong xuôi, mọi người tản ra, cũng không tiếp tục tụ tập cùng một chỗ nữa.
Trong lúc đó Lý Vân Phi không có việc gì là sẽ nhìn về phía Vệ Liên Hoa, dường như muốn tìm cơ hội nói chuyện với Vệ Liên Hoa. Cũng không biết Vệ Liên Hoa nghĩ như thế nào, mà cũng có chút mập mờ với Lý Vân Phi.
Tề Hiểu Yến dẫn theo nha hoàn đem đồ vật đưa đến đến Lý gia, chỗ ở của cô ấy là nơi trước kia Lý Hương ở, cách Lý phu nhân rất gần, cách chỗ ở của Vệ Chiếu cũng không xa lắm.
"Tiểu thư, Nhị thiếu gia kia thật sự quá ghê tởm." Nha hoàn của Tề Hiểu Yến hết sức tức giận, "Hắn ta cố ý mà. Lúc trước phu nhân nói hai người em họ này không tốt, quả nhiên là thật."
Quan trọng nhất chính là bên cạnh Lý Vân Hạo còn có một nha hoàn có thể xưng là tuyệt sắc, không có việc gì cứ cùng nha hoàn kia mắt qua mày lại, nhìn là thấy tức giận rồi.
Tề Hiểu Yến làm dấu tay, ra hiệu nha hoàn không cần nhiều lời.
"Nô tỳ biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói." Nha hoàn thấp giọng, "Nô tỳ cảm thấy con người Tam thiếu gia rất tốt, mặc dù không nhìn thấy, nhưng phong thái thật sự rất xuất chúng, nô tỳ cũng thấy rõ ràng rồi."
Thật sự chiếu theo cách nhìn của nha hoàn, thì Tam thiếu gia này thật đúng là một người rất được.
Dáng vẻ vừa đẹp lại vừa dịu dàng, lại còn biết giải vây cho tiểu thư, chỉ là mắt không nhìn thấy làm người ta khá tiếc nuối. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu như mắt của Tam thiếu gia Lý gia không có vấn đề, nhân phẩm như vậy làm sao đến lượt tiểu thư nhà mình?
Địa vị của tiểu thư ở Tề gia thật sự rất thấp, cũng chỉ tốt hơn nha hoàn như cô ấy một chút thôi. Nếu không có phu nhân giật dây giúp đỡ, thì mối hôn sự này cũng sẽ không đến lượt tiểu thư.
Tề Hiểu Yến làm dấu tay, ra hiệu mình muốn đi gặp Lý phu nhân.
"Vâng thưa tiểu thư, nô tỳ đỡ ngài đi." Nha hoàn hoàn toàn có thể hiểu được tiểu thư nhà mình ra dấu tay là có ý gì, mấy năm nay tiểu thư luôn học cái này, cô ấy theo xem một thời gian, nên cũng đã hiểu!
Buổi tối.
Lý phu nhân lần nữa đi tới phòng Vệ Chiếu.
"Chiêu Nhi, nàng dâu này mẹ thấy không tệ đâu, con xem hôn kỳ định lúc nào thì tốt đây?" Trong giọng của Lý phu nhân nghe ra được sự vui vẻ, "Cô vợ này của con khá là tự giác đấy, vừa tới đây đã đến hỏi thăm kích thước quần áo và giày của con, bảo hôm nay cảm ơn con đã bênh vực, muốn làm cho con mấy bộ quần áo."
Lý phu nhân tuyển con dâu, không cầu con dâu này xinh đẹp có học thức cỡ nào, chỉ cần có thể chăm sóc Lý Chiêu là không thể tốt hơn rồi.
Cảnh tượng ngày hôm nay, một người từng trải như bà sao còn không nhìn rõ chứ?
Đôi vợ chồng trẻ này nếu mà thành hôn, thì nhất định cũng sẽ sống rất tốt.
Bà cũng đi tìm bác sĩ Tây Dương xem cho Lý Chiêu rồi, mắt của Lý Chiêu thật ra không phải trời sinh đã thế, là khi còn ở trong bụng mẹ đã ăn phải một số thứ không nên ăn, sau khi sinh ra lại bị nhiễm trùng gì đó, bởi vì cứu chữa trễ nên mới biến thành như vậy, bác sĩ nói, không di truyền!
Vừa vặn, Tề Hiểu Yến cũng vì sốt nên mới mất giọng nói, cũng không liên quan gì đến vấn đề di truyền, hai đứa nó nếu như sinh được vài đứa con khỏe mạnh, thì cũng không cần lo chuyện dưỡng lão về sau nữa.
Còn chuyện gì tốt hơn thế này sao?
Lý phu nhân cảm thấy tảng đá lớn trong lòng mình sắp hạ xuống được rồi!
Vệ Chiếu lộp bộp trong lòng.
Từ từ, nữ phụ này không nên thích Lý Vân Hạo sao?
A, đúng rồi, ngày hôm nay Lý Vân Hạo mở miệng buông lời ác, ấn tượng của cô nữ phụ này dành cho anh ta nhất định là cực kỳ kém. Tề Hiểu Yến vốn chính là một người tính tình nội liễm, có ấn tượng đầu tiên xấu về Lý Vân Hạo, sau này chắc chắn cũng không gặp gỡ gì anh ta nữa, kịch bản tình cảm này xem như phế rồi!
Vệ Chiếu suy nghĩ rõ ràng, sau đó chỉ muốn mắng người.
Hắn đã cố gắng đi theo kịch bản như vậy, nhưng kịch bản dường như hoàn toàn không đi theo hắn nghĩ.
Khi hắn muốn tận tâm tận lực thoát khỏi kịch bản, thì kịch bản cứ nhất định phải đi đúng, tận dụng mọi thứ mà nhảy ra; bây giờ hắn muốn giữ gìn kịch bản, kịch bản lại như một con ngựa hoang mất cương mà bay khắp nẻo.
Không chơi nổi mà.
Vệ Chiếu cũng không muốn tìm cho mình một cô vợ.
Dù là trong thế giới nhiệm vụ cũng không được.
Đương nhiên, có lẽ có những ký chủ khác từng làm như thế, nhưng Vệ Chiếu rất bài xích có loại khúc mắc với người ở thế giới nhiệm vụ như thế này.
Không nói đến vấn đề sau khi kết hôn sẽ có con hay không? Chỉ nói đến chuyện thành thân động phòng thôi, cũng không thể làm cùng một người xa lạ được mà.
Hắn bây giờ đến cả Tề Hiểu Yến này là người thế nào cũng không biết, sao có thể không chút kiêng kỵ mà kết hôn với cô ấy được?
"Mẹ." Lời nói đến bên miệng Vệ Chiếu rồi xoay chuyển mấy vòng, "Bây giờ con không vội thành thân."
"Con không vội nhưng mẹ vội." Lý phu nhân gấp, "Chiêu Nhi, con không biết đâu, bây giờ trong tộc đã cãi nhau ầm ĩ không ngớt về chuyện Lý Vân Phi và Lý Vân Hạo ai làm người thừa kế rồi, bây giờ con chính là cái bia ngắm. Nếu như con không tranh thủ thời gian thành thân rồi dọn ra ngoài, đến lúc đó sẽ rắc rối đến con. Mắt con lại không tiện, chừng ấy người ta hại con con cũng không biết!"
Lý phu nhân năm đó cũng là theo chân chồng mình một đường đoạt quyền mà đến được giờ.
Bây giờ Lý gia đã như lửa cháy rừng rực, đã không có khả năng tiến thêm một bước nữa. Lúc này, nội đấu sẽ vô cùng kịch liệt.
Lý Chiêu không có huyết mạch Lý gia, lại là người mù, hơn nữa lại là con nuôi của họ, đến lúc đó không biết chừng lửa này sẽ đốt trúng cả nó thì sao? Nếu thật sự đến lúc ấy, thì tiếng nói của bà ấy không còn hiệu lực nữa.
So với ở lại Lý gia này, còn không bằng dẫn theo vợ trực tiếp dọn ra ngoài, sau này nếu bà không có việc gì thì có thể đến ở chung, giúp con quản gia, không sợ sống không tốt.
"Mẹ, nếu không thì thế này đi, chúng ta cứ chờ nửa năm trước đã." Vệ Chiếu nghe giọng điệu của Lý phu nhân, là biết mình tám phần không thể từ chối được, nhưng kéo dài một hai thì vẫn được, "Con nghe nói sắp tới nhà chúng ta muốn mời Đại soái quân bộ tới làm khách, cũng phải chuẩn bị cả mấy tháng. Đợi khi Đại soái đến chơi xong thì lại đến tết rồi, dù con có thành thân thì chắc chắn cũng không kịp, chẳng bằng muộn đi một chút, chờ con và em ấy thân thuộc đã rồi tính."
"Nửa năm lâu quá." Lý phu nhân vẫn cảm thấy thời gian này không tốt.
"Không lâu đâu." Vệ Chiếu ho khan nói, "Mẹ, con cảm thấy con bị cảm rồi, mấy ngày nay có lẽ phải đến bệnh viện xem sao."
"Cái gì, bị cảm?" Lý phu nhân nhanh chóng vứt chủ đề thành thân qua một bên, "Chiêu Nhi, con phải giữ gìn sức khỏe thật tốt."
"Con biết rồi."
Vệ Chiếu là bệnh nhân, Lý phu nhân cũng không thể cố chấp bằng hắn, đành phải đồng ý kỳ hạn nửa năm này, nhưng nửa năm vừa đến, họ nhất định phải dọn ra ngoài.
Nửa năm thôi mà, thật ra cũng còn có thể.
Vệ Chiếu sờ sờ cằm, xem ra hắn phải tăng thêm tốc độ, thêm cho Vệ Liên Hoa và Lý Vân Hạo chút phụ gia, nếu cứ chậm rãi như này thì không thể được.
Nếu như đứng trên góc độ Vệ Liên Hoa trùng sinh mà xem, thì Vệ Chiếu ngược lại có thể đoán được một vài thứ.
Kiếp trước Vệ Liên Hoa từng làm phu nhân Đại soái, chắc chắn không thể nào để ý đến Lý gia này. Đời này tám phần là cô ta muốn mượn Lý gia làm bàn đạp rồi cấu kết với quân phiệt kia, lần nữa sống cuộc đời vinh hoa phú quý.
Dưa hái xanh không ngọt, lấy bản lĩnh của Vệ Liên Hoa, cho dù thật sự gả đến Lý gia, chỉ sợ cô ta cũng có thể gây ra chuyện gì đó trong hôn lễ, cô ta là nữ chính, có hào quang nữ chính quanh mình, vậy thì đúng là không thể nào mà yên tâm nổi.
Bởi vậy, muốn bình an hoàn thành nhiệm vụ, nhất định phải làm Vệ Liên Hoa tự nguyện đồng thời mãnh liệt hi vọng thì chuyện này mới thành công được.
Đã như vậy, vậy thì chuyện đầu tiên phải làm là cắt đứt đường lui của Vệ Liên Hoa.
Ở trong tuyến kịch bản ban dầu, quân phiệt kia tên là Đoạn Thức Tốn, bây giờ vẫn chỉ là một phó quan nho nhỏ, hắn ta làm việc cho vị Đại soái có cấu kết với Lý gia này. Đợi đến khi Đại soái tranh đấu thất bại với quân phiệt khác, lại không cẩn thận bị ám sát, Đoạn Thức Tốn này mới thành công thượng vị, thành đầu lĩnh quân phiệt.
Chỉ là Đoạn Thức Tốn này thượng vị mặc dù nhanh, nhưng căn cơ lại không ổn.
Đầu năm nay tham gia quân ngũ gần như cũng là vì kiếm miếng cơm ăn, giữa quân phiệt với nhau thì anh đánh tôi đấm, không có cuối cùng. Ai làm lão đại cũng không phải điểm chú ý của những người tham gia quân ngũ này, mà điểm chú ý của bọn họ là có thể đi theo lão đại này ăn thịt uống rượu vui vẻ qua ngày không thôi.
Đây cũng là nguyên nhân Đoạn Thức Tốn lấy Vệ Liên Hoa.
Bởi vì hắn ta cần tài phú của Lý gia, cần tài sản của Lý gia chèo chống mức quân phí của mình, mà Vệ Liên Hoa không thể nghi ngờ là một trong số những người biết rõ về tài phú của Lý gia nhất, sau này quả nhiên cô ta cũng moi được bí mật về tài phú của Lý gia từ chỗ Lý Vân Hạo đang bệnh nặng, đồng thời thông qua việc dâng ra bí mật này mà hoàn toàn ngồi vững vị trí Đoàn phu nhân.
Chỉ cần Đoạn Thức Tốn này không còn là đầu lĩnh quân phiệt kia, hoặc là hoàn toàn không qua lại gì với Vệ Liên Hoa, vậy thì Vệ Liên Hoa này còn có thể trở thành Đoàn phu nhân được sao? Không thể nào.
Khi Vệ Liên Hoa biết mình không thể nào gả cho Đoạn Thức Tốn nữa, thì cô ta cũng chỉ có thể tóm lấy nơi tốt nhất mà cô ta có thể tóm, cũng chính là hai vị công tử của Lý gia này.
Bây giờ Đoạn Thức Tốn vẫn còn rất dễ đối phó.
Vệ Chiếu nhớ lại tin tức có liên quan đến Đoạn Thức Tốn này, trong lòng đã âm thầm có kế hoạch.
Nói thế nào hắn cũng là ký chủ đã hoàn thành nhiều nhiệm vụ hệ thống như vậy, không thể bởi vì hắn đối xử tốt với cô em gái ở thế giới trước mà nghĩ hắn là thánh nhân.
Thế giới này không có bất kỳ thứ gì để hắn lưu niệm, vậy thì hủy hoại nó cũng chẳng có gì phải đau xót.
Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, còn lại đều không là gì cả.
Đại soái có quan hệ với Lý gia họ Vương, tên là Vương Đại Đức.
Lúc trước người Vương Đại Đức cưới chính là một bà cô của Lý gia, bởi vậy cũng đã nhận được sự ủng hộ tiền tài từ Lý gia, Lý gia cũng thông qua Vương Đại Đức trợ giúp mà cấu kết được với người phương tây, đã bí mật làm nhiều vụ làm ăn thất đức, tiền bạc cuồn cuộn mà tới.
Lý gia cũng sợ sẽ bị Vương Đại Đức qua cầu rút ván, bởi vậy mỗi lần cho Vương Đại Đức tiền tài đều nằm trong một con số nhất định, để Vương Đại đức đủ chèo chống cho khoản chi tiêu quân phí của mình, đồng thời khó mà chống đỡ được khoản chi tiêu năm tiếp theo, cũng sử dụng các loại thủ đoạn tránh khỏi những gia tộc khác có quan hệ với Vương Đại Đức, mà những số tiền còn lại kia, đều được Lý gia chôn ở một nơi bí mật, trừ đương gia Lý gia ra thì không có bất kỳ người nào biết cả.
Có một số lượng lớn tài vật như thế, cho dù Vương Đại Đức có kiêng kỵ Lý gia thì ngoài mặt cũng thân thiết vô cùng.
Một ngày nọ, Vương Đại Đức vừa từ bên ngoài trở về, một thủ hạ trung thành bỗng nhiên đưa tới cho ông ta một phong thư.
Một phong thư mật báo.
Trên thư tố cáo không phải ai khác, mà chính là Đoạn Thức Tốn.
Sau khi Vương Đại Đức chết, Đoạn Thức Tốn có thể cấp tốc thượng vị, thì chắc chắn cũng đã lén lút làm không ít chuyện. Tất nhiên Vệ Chiếu không nắm được chứng cứ xác thực gì, dù sao hắn cũng không có thủ hạ tương ứng, nhưng chỉ viết một phong thư mật báo thì vẫn dễ như trở bàn tay.
Chỉ cần có thể làm cho Vương Đại Đức hoài nghi, để ông ta đi điều tra Đoạn Thức Tốn là được rồi.
Bên này, Vệ Chiếu lại đi gặp Lý Vân Phi. . Ngôn Tình Ngược
Đây là Lý Vân Phi chủ động tìm Vệ Chiếu, không phải Vệ Chiếu tìm anh ta.
Bây giờ mặc dù giữa Vệ Liên Hoa và Lý Vân Phi có chút mập mờ, nhưng nhiều hơn vẫn là cùng Lý Vân Hạo. Khi Lý Vân Phi đến hỏi Vệ Liên Hoa anh ta có chỗ nào không tốt, Vệ Liên Hoa chỉ khóc nói mấy câu kiểu như "anh hoàn toàn không hiểu được em" các thứ, ngược lại làm cho Lý Vân Phi cực kỳ áy náy.
Lúc này, Vệ Chiếu chỉ cần để Tiểu Mã lơ đãng xuất hiện trước mặt Lý Vân Phi, ngẫu nhiên nói đến những chuyện khi Vệ Liên Hoa đã từng hầu hạ Vệ Chiếu là được rồi.
Lý Vân Phi không muốn đến chỗ Lý Vân Hạo hỏi tin tức về Vệ Liên Hoa, đương nhiên cũng chỉ có thể tìm đến Vệ Chiếu.
"Đại ca, sao anh lại bỗng nhiên tìm tới em vậy?" Vệ Chiếu cười nói, "Chỗ em không có gì ngon để chiêu đãi anh đâu."
"Tam đệ này, anh không phải tới để nói chuyện này." Lý Vân Phi rất là sốt sắng, "Anh... Anh muốn hỏi một chút, chú hiểu Liên Hoa bao nhiêu?"
"Không tính là nhiều."
Lý Vân Phi khẽ thở dài, "Là anh lỗ mãng, anh chỉ không biết phải làm sao để hiểu được Liên Hoa. Đồ anh tặng cô ấy, cô ấy đều không cần, từ trước tới nay anh chưa từng gặp được cô gái như vậy, anh cũng không biết phải làm sao để theo đuổi cô ấy?"
"Liên Hoa đích thật là một cô gái tốt." Vệ Chiếu mặt không đổi sắc nói khoác theo, "Cô ấy biết làm việc, giọng nói lại dễ nghe, nếu không phải Nhị ca muốn người, thì em cũng không nỡ để cô ấy đi như vậy đâu."
Lúc Vệ Chiếu nói lời này thần sắc có chút đau thương, đó là một loại biểu cảm làm người khác vừa nhìn đã cảm thấy giữa họ có thể có gì đó.
Sắc mặt Lý Vân Phi lập tức thay đổi.
"Chẳng lẽ chú cũng thích cô ấy?"
"Em là người sắp lấy vợ rồi, Đại ca cớ gì lại nói ra lời ấy?" Thích Vệ Liên Hoa, còn không bằng thích một tảng đá bên đường kìa, "Hơn nữa, Liên Hoa đã có người trong lòng, đạo lý quân tử không cướp người có tình em vẫn hiểu."
"Liên Hoa thích Nhị đệ, anh biết." Lý Vân Phi càng thêm như đưa đám.
"Thích Nhị ca?" Vệ Chiếu kinh ngạc không thôi, "Đại ca, sao anh có thể có ý nghĩ như vậy? Người Liên Hoa thích không phải là Nhị ca mà."
"Cái gì? Không phải Nhị đệ?" Lý Vân Phi cũng sửng sốt, "Vậy thì là ai?"
"Em... Đại ca, anh cũng biết mà, em nhìn không thấy." Vệ Chiếu khẽ thở dài nói, " Em chỉ biết, Liên Hoa thích một sĩ quan, sĩ quan này là ai thì em không rõ."
"Sĩ quan có gì tốt chứ?" Lý Vân Phi tự xưng là thanh niên tiến bộ, xem thường nhất là những sĩ quan ỷ có súng là diễu võ giương oai kia, "Anh đi tìm Liên Hoa nói cho rõ ràng."
"Đại ca." Vệ Chiếu vội vàng kéo anh ta lại, "Đại ca, nếu như anh nói ra, đến lúc đó em làm sao mà gặp Liên Hoa nữa? Tốt xấu gì em và cô ấy cũng từng là chủ tớ, anh cứ coi như em nói lung tung đi. Thật ra... Thật ra em cũng không dám chắc lắm, chỉ là thỉnh thoảng có nghe thấy Liên Hoa đang lầm bầm nói về chút chuyện của quân đội, cho nên em mới cho rằng cô ấy thích sĩ quan."
"Anh không nói chú nói là được rồi." Lý Vân Phi vẫn muốn đến hỏi Vệ Liên Hoa.
Ha ha, cho dù ông không nói, chẳng lẽ Vệ Liên Hoa còn không đoán ra chắc?
Bây giờ Vệ Chiếu không có quá nhiều bản lĩnh, cũng chỉ làm được chút động tác nhỏ, nếu thật sự bị Vệ Liên Hoa phát hiện ra điểm không hợp lý, thì chắc chắn sẽ trực tiếp muốn xử hắn, nói không chừng Lý Vân Phi và Lý Vân Hạo sẽ còn giết người giấu xác cho cô ta kìa!
"Có đôi lúc em đặt vài quyển báo rồi bảo Tiểu Mã đọc cho nghe, mỗi lần đọc đến chuyện quân đội Liên Hoa đều sẽ tới nghe, hơn nữa còn hi vọng Tiểu Mã cho cô ấy tờ báo đó." Vệ Chiếu trôi chảy bịa chuyện, "Dù cho em nhìn không thấy, thì cũng biết Liên Hoa nhất định có tình cảm rất sâu sắc với người kia. Cô ấy đến làm nha hoàn chỉ là bởi vì sống không nổi mà thôi, Đại ca, như anh có mỹ nhân nào mà không chiếm được, tội gì cứ phải dây dưa mãi với Liên Hoa đây? Hơn nữa, trong nhà chắc chắn cũng sẽ không để anh cưới Liên Hoa làm vợ. Có thể chờ Liên Hoa rời khỏi Lý gia, là có thể gả cho người trong lòng của mình, Đại ca, cớ gì anh không giúp người ta hoàn thành tâm nguyện chứ?"
Lý Vân Phi là một thằng nhóc có chủ nghĩa lãng mạn, nếu nói anh ta thích Vệ Liên Hoa, thì chi bằng nói anh ta thích cái cảm giác được thích Vệ Liên Hoa mà thôi.
Nếu thật sự để cho Lý Vân Phi và Vệ Liên Hoa bên nhau, thì chỉ sợ không kéo được đến một năm là xong rồi.
Tính cách và tam quan của hai người họ đều hoàn toàn tương phản, bây giờ bởi vì tình yêu mà hấp dẫn nhau, nhưng sau này thì không nhất định.
Những lời Vệ Chiếu nói vừa hợp tình hợp lý, Lý Vân Phi cũng không tìm ra được chỗ nào mà phản bác.
"Nhưng Nhị đệ, Nhị đệ cũng không thể nào cưới cô ấy được." Lý Vân Phi vẫn không yên lòng về Vệ Liên Hoa.
"Đúng vậy." Vệ Chiếu cũng thở dài theo, "Đại ca, nếu như anh thật sự thích cô ấy, thì hãy thử nghiêm túc quan sát Liên Hoa đi, xem xem có phải cô ấy bị Nhị ca ép buộc nên mới có hư tình giả ý với Nhị ca không? Nếu cô ấy không có ý gì với Nhị ca, vậy thì Đại ca, anh phải giúp đỡ cô ấy, nếu vậy dù cho sau này cô ấy thật sự gả cho người khác, sau này anh hồi tưởng lại, vẫn có một người để mà tưởng niệm, mà trông mong, nếu không thì sinh mệnh chỉ như một chiếc giếng cạn, không còn vui vẻ nữa rồi!"
Lý Vân Phi bị Vệ Chiếu thuyết phục hoàn toàn, "Chú... Chú nói đúng."
Vệ Chiếu lập tức đội ơn những cuốn tiểu thuyết Quỳnh Dao năm đó từng đọc.
Thế mà thật sự có tác dụng?
Thế mà thật sự có người dính chiêu này?
Nghệ thuật thật sự bắt nguồn từ cuộc sống mà, Vệ Chiếu phục hoàn toàn rồi.
"Nhưng... Nhưng anh phải làm sao để giúp Liên Hoa?" Lý Vân Phi tự lẩm bẩm.
"Rất đơn giản thôi." Vệ Chiếu thở dài nói, "Chỉ là có thể phải ủy khuất Đại ca rồi."
"Anh không sao." Trong mắt Lý Vân Phi tỏa ra ánh sao, "Tam đệ chú nói đúng, tình yêu là nên hi vọng trông thấy người trong lòng sống tốt. Chỉ cần có thể giúp được Liên Hoa, cũng coi như anh đã lên án xã hội xưa một lần, dù là nha hoàn, cũng có thể có được tình yêu và gia đình của mình!"
... Giác ngộ này của ông có phải thăng hoa quá nhanh không ông nội?
"Tam đệ, chú có cách gì hay không?" Ánh mắt Lý Vân Phi sáng rực, dù là Vệ Chiếu không nhìn thấy cũng có thể cảm nhận được loại ánh mắt nóng rực này.
"Đại ca, không bằng anh vụng trộm quan sát Liên Hoa một chút, xem xem người cô ấy thích là ai? Sau đó anh giúp người ta nối dây tơ hồng. Bây giờ tiền lương của sĩ quan cũng không thấp, nếu sĩ quan kia và Liên Hoa tình đầu ý hợp, thì em và anh mỗi người bỏ ra chút tiền, giúp Liên Hoa trả được tiền bán mình, thả cô ấy ra ngoài cùng kết liên lý với sĩ quan kia. Nếu như sĩ quan này không tốt, vậy thì đến lúc đó bên phía Liên Hoa chỉ sợ còn cần anh cẩn thận an ủi."
Vệ Chiếu càng nói, sắc mặt Lý Vân Phi lại càng tốt hơn.
"Đúng, đúng thế. Tam đệ, chú thật đúng là đại ân nhân của anh, lời chú nói quả thật rất đúng." Lý Vân Phi xông lên muốn ôm Vệ Chiếu, bị Vệ Chiếu né tránh.
"Đại ca, gần đây em bị cảm, không muốn lây cho anh." Vệ Chiếu ra dáng ho khan một tiếng, "Chỉ là Đại ca, bây giờ em đã có vị hôn thê, nếu như truyền ra chuyện gì với Liên Hoa, thì sẽ không tốt cho cả hai, lời hôm nay em nói với anh, chúng ta cứ giữ chặt trong lòng đi nhé."
"Đương nhiên, nếu như chú không tin anh, anh có thể thề." Lý Vân Phi thuận miệng trả lời một câu, đầy trong đầu đều là mình cứu vớt Vệ Liên Hoa như thế nào, cảnh tượng cùng Liên Hoa lưỡng tình tương duyệt ra sao.
"Vậy thì không thể tốt hơn rồi." Vệ Chiếu nhẹ gật đầu, "Vậy thì mời Đại ca thề đi."
"Thật sự thề à?" Lý Vân Phi thấy dáng vẻ nghiêm túc của Vệ Chiếu, đành phải giơ tay lên, "Được, anh xin thề, nếu như anh tiết lộ những lời hôm nay cho người khác biết, thì anh sẽ bị thiên lôi đánh, được rồi chứ."
"Không được." Vệ Chiếu lắc đầu, "Đại ca, anh phải thề là, nếu như anh tiết lộ với Liên Hoa những lời hôm nay chúng ta nói, thì sau này anh và Liên Hoa nhất định sẽ đất trời cách biệt, vĩnh viễn không gặp lại."
"Vậy cũng quá độc rồi đó!"
So ra thì thiên lôi đánh căn bản chẳng là gì.
"Được được được, anh thề, anh thề là được chứ gì?"