Xuyên Nhanh: Trời Sinh Người Thắng

Chương 47: Thời đại tự do yêu đương (8)



Lâm Thanh Nhã đã hơn 30 tuổi nhưng vẫn chỉ là một nhân viên nhỏ chẳng làm nên trò trống gì ở công ty, có đôi khi cô sẽ cảm thán tại sao mình không thể đầu thai vào gia đình phú quý, hoặc là lúc còn trẻ ba mẹ gặp được kỳ ngộ gì đó, đến khi cô sinh ra thì chỉ cần làm một phú nhị đại[1] ăn chơi trác táng là được, mấy người chị em trong công ty của cô cũng thường xuyên bàn luận về đủ loại tiểu thuyết trên internet, ví dụ như trọng sinh xuyên không, khiến cho Lâm Thanh Nhã sẽ ngẫu nhiên ảo tưởng một chút, trở thành nữ chủ, toạ ủng cao phú soái, nhân sinh người thắng,

Nên vào thời điểm nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ ôm lấy mình, dáng vẻ kinh hỉ kích động gọi một cái tên 'Thanh Thanh', Lâm Thanh Nhã lập tức hiểu rằng có khả năng mình đã xuyên không rồi.

Lý Tố Hoa đau lòng ôm con gái, "Thanh Thanh, là do mẹ không tốt, không phát hiện ra con bị cuốn vào khu vực nước sâu nhanh hơn một chút."

Lâm Thanh Nhã không được tự nhiên đáp lại đối phương, "Mẹ, đầu của con có hơi đau." Nói xong còn chủ động ôm đầu, hiện tại chưa rõ tình hình ra sao, vẫn nên giả vờ đau đầu mất trí nhớ thì tốt hơn.

9526: "......" Kịch bản thực quen thuộc,

Khương Linh cũng cảm thấy không thích hợp nhưng không nói gì, chỉ lẳng lặng bàng quan.

Lý Tố Hoa nghe vậy liền quay đầu nhìn về phía Khương Linh, ngữ khí nôn nóng, "Khương đại phu, Thanh Thanh sẽ ổn thôi đúng không?"

Bây giờ Lâm Thanh Nhã mới chú ý trong căn phòng này còn có một người khác, tuy ngũ quan của người kia không quá tinh xảo, không mang theo bất luận tính xâm lược gì nhưng lại cực kỳ hài hoà, rõ ràng trên thân chỉ là một bộ quần áo vải thô đơn giản, vậy mà vẫn có thể tựa như Bích Ngọc, không phải ôn uyển nhu thuận[2], mà là quân tử như ngọc[3].

Lâm Thanh Nhã tự động sinh ra tâm lý bài xích theo bản năng,

Khương Linh đứng dậy đi đến bên giường bệnh, vờ như không thấy sự cảnh giác và bài xích trong ánh mắt của Lâm Thanh Thanh, thái độ chuyên nghiệp kiểm tra sức khoẻ tổng quát cho đối phương, chậm rãi trả lời, "Không có bị thương."

Lâm Thanh Nhã: "......" Người này nói như vậy thì cô phải giả vờ thế nào, chẳng phải các đại phu đều chẩn đoán theo kiểu ba phải ra sao cũng được à?

Lý Tố Hoa hoàn toàn không hề nghi ngờ phán đoán của Khương đại phu, liền cảm thấy khó hiểu, "Không lẽ ngâm lâu quá, nên bị hỏng đầu rồi."

Cái gì ngâm trong nước lâu quá cũng không tốt, huống chi là một con người, lập tức đau lòng ôm con gái lần nữa.

Lý Tố Hoa muốn ở lại trạm y tế để chăm sóc cho Lâm Thanh Thanh, mẹ chồng của bà thấy cháu gái như thế nên cũng không nói gì, chẳng qua chồng của bà là Lâm Quốc có lẽ sẽ vất vả hơn một chút, nhưng bác sĩ Khương đã dặn dò, chỉ cần không bị sốt trong vòng bốn tiếng tới là ổn.

Lý Tố Hoa không hiểu bốn tiếng là bao lâu, trạm y tế lại không có đồng hồ, nên Khương Linh liền sửa lời, nói rằng chỉ cần không bị sốt trong khoảng thời gian từ đây cho đến lúc hoàng hôn buông xuống là ổn.

Bà mang thức ăn đã nấu ở nhà đi, còn cố ý luộc thêm một quả trứng gà để con gái bồi bổ sức khoẻ.

Lâm Thanh Nhã vừa cảm nhận tình thương của mẹ từ Lý Tố Hoa, vừa nhịn không được ghét bỏ số thức ăn này, cho dù là khi tìm kiếm việc làm, ở phòng cho thuê, những lúc khổ nhất, cô cũng chưa từng tự ngược đãi bản thân bằng mấy thứ thức ăn khó nuốt như bây giờ, nhưng qua lời của Lý Tố Hoa, thì hình như số thức ăn này đều là đồ tốt, đến người trong nhà cũng hiếm khi được sử dụng.

Bởi vì còn có một người khác ở đây, nên Lâm Thanh Nhã không dám biểu hiện quá nhiều, chẳng qua cô cũng miễn cưỡng xác định được đây là thời đại nào, thời đại thiếu thốn vật chất nhất, thập niên 60 - 70, trong lòng của Lâm Thanh Nhã ngây ngốc một hồi, người ta xuyên không đều là thiên kim công chúa, tại sao đến lượt cô lại trở thành nha đầu nông thôn. Nhưng Lâm Thanh Nhã cũng không thương cảm cho bản thân quá lâu, liền nhớ tới cốt truyện thường thấy của các loại tiểu thuyết niên đại từng lưu hành, các nữ chủ xuyên không không chỉ đấu đá với đám thân thích cực phẩm, mà còn làm giàu dễ dàng, quan trọng nhất chính là mỗi nữ chủ đều sẽ có một nam chủ là trung khuyển có quyền có thế.

Tinh thần chiến đấu của Lâm Thanh Nhã lập tức sục sôi, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cuộc đời nhàm chán không có bất kỳ kích thích gì rồi.

Lâm Thanh Nhã vừa vui vẻ không lâu thì âm thanh của dạ dày lập tức vang lên, mới qua hai tiếng đồng hồ, nhưng cơm và trứng gà đã bị tiêu hoá sạch sẽ.

Lý Tố Hoa khuyên giải an ủi, "Con cố gắng thêm một chút, đợi đến buổi tối sẽ có thức ăn, được không, Thanh Thanh."

Bắt buộc phải đợi đến buổi tối sao, khuôn mặt của Lâm Thanh Nhã không khỏi lộ ra thần sắc khổ sở.

Khương Linh thấy đối phương trực tiếp thể hiện cảm xúc lên mặt, nhịn không được cười khẽ, sau đó mở tủ ra lấy số kẹo mà Mạnh Hiểu Nguyệt mang tới lúc trước, đưa cho Lý Tố Hoa.

Cô không thích đồ ngọt, nên cũng chưa từng động vào số kẹo này, thay vì để số kẹo này uổng phí ở trạm y tế, còn không bằng dùng chúng đi dỗ mấy đứa trẻ con.

"Đồ vật quý giá như vậy." Lý Tố Hoa vừa nhìn những chiếc kẹo được đóng gói đẹp đẽ, liền vội vàng từ chối, bọn họ đã làm phiền Khương đại phu quá nhiều, sao có thể không biết đủ mà cầm kẹo của cô.



Ấn tượng của Lâm Thanh Nhã đối với Khương Linh lập tức chuyển biến tốt hơn rất nhiều, tuy rằng về sau các bác sĩ tham tiền đông như kiến cỏ, nhưng tâm tính của vị Khương đại phu này thoạt nhìn có vẻ không tồi.

"Mẹ ơi, con muốn ăn." Đối với một người từng trải nghiệm đời sống vật chất tương đối phong phú như Lâm Thanh Nhã, vốn cũng cảm thấy chướng mắt số kẹo đó, nhưng bụng đói đầu gối phải bò[4], cô thực sự rất đói rồi.

Lý Tố Hoa có hơi ngượng ngùng, nhưng con gái đã mở miệng yêu cầu thì bà chỉ có thể tiếp nhận, chẳng qua bà không trực tiếp đưa kẹo cho Lâm Thanh Nhã như tưởng tượng của cô, mà là cẩn thận để toàn bộ số kẹo vào trong một cái túi, ngoại trừ một chiếc kẹo duy nhất dùng để pha nước đường.

Lâm Thanh Nhã uống nước đường, mặt vô biểu tình.

Đợi đến buổi tối, Lâm Thanh Thanh cũng không có biểu hiện bị sốt, kỳ thực với kinh nghiệm của Khương Linh, cô cũng xem như khôi phục nhanh chóng.

Khi Lâm Thanh Nhã và Lý Tố Hoa về tới nhà, vừa nhìn thấy căn phòng thô sơ được xây dựng bằng gạch mộc, Lâm Thanh Nhã liền ngây người, cô cho rằng trạm y tế đã đủ đơn sơ, không nghĩ tới nhà mình còn không bằng trạm y tế, ít nhất trạm y tế còn có cửa sổ, còn được dọn dẹp gọn gàng, còn chỉ có một mình Khương đại phu sinh sống.

Đâu giống như Lâm gia, mới chỉ là một ngôi nhà bốn gian thôi, mà đã có ông Lâm bà Lâm, gia đình bác cả, gia đình bác hai, cùng với gia đình hiện tại của cô nữa, tính qua cũng khoảng mười mấy người rồi.

Ngoài dự liệu là Lâm Thanh Nhã thích ứng với thân phận Lâm Thanh Thanh của Liễu Thụ thôn tương đối nhanh chóng.

Đối với chuyện Lâm Thanh Thanh thay đổi linh hồn, Khương Linh cũng không để ý quá nhiều, bởi vì vô luận là ai xuyên thành ai, thì bây giờ Lâm Thanh Thanh cũng chỉ là một đứa trẻ khoảng bảy đến tám tuổi, chưa kể cô vốn chẳng có quan hệ gì với đối phương. Thậm chí có thể nói, Khương Linh vốn không quá thân thiết với người nào trong thôn.

Sau khi 9526 phát hiện sự xuất hiện của linh hồn dị thế không hề kích phát bất kỳ nhiệm vụ gì, liền không thèm quan tâm nữa, nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ nhịn không được mà tò mò về cuộc sống của Lâm Thanh Thanh.

Gần đây Khương Linh đang suy nghĩ tới việc tự nghiên cứu bào chế các sản phẩm từ dược liệu, bắt đầu bằng cách đặt hàng vài công cụ ở chỗ của Lưu thợ mộc, tiếp theo là hỏi thăm những người lớn tuổi trong thôn về các loại dược liệu thường gặp, ví dụ như cây kim ngân, rễ sắn, cây thanh hao hoa vàng, cây bạch chỉ.

Mấy ngày nay có lẽ là thời gian cô di chuyển nhiều nhất, còn đến thôn phụ cận dạo chơi vài lần, theo lời của Tiếu đội trưởng, khu vực sau núi không chỉ thuộc về Liễu Thụ thôn, mà còn có những thôn phụ cận, bởi vì khu vực đó đã được phân chia ranh giới rõ ràng, nên bình thường cho dù thôn dân có đi săn thú đào măng hái nấm, cũng sẽ không tuỳ tiện xâm phạm.

Chẳng qua bệnh nhân của trạm y tế lại không chỉ có người dân của một mình Liễu Thụ thôn, thành ra Khương Linh muốn đi đâu làm gì, có thể nói là tương đối tự do.

Đương nhiên Tiếu đội trưởng cũng nhắc nhở cô, không được đi sâu vào rừng, trong đấy có không ít động vật nguy hiểm đâu.

Khương Linh gật đầu, cô chỉ vào rừng để tìm kiếm một số dược liệu thanh nhiệt giải độc thường gặp, còn về nấm và quả dại gì đó, kể cả khi không nói đến lượng lương thực hiện tại của trạm y tế, cô cũng không thiếu chút thức ăn này.

Khương Linh không định đồng hành cùng với các thôn dân, rốt cuộc những thứ cô muốn tìm và những thứ bọn họ muốn tìm không giống nhau, cô vẫn nên đi một mình thì hơn.

Tiếu đội trưởng càng không lo lắng cô sẽ gặp nguy hiểm, cho dù có thực sự xảy ra chuyện, thì cũng là người khác gặp xui xẻo.

Khương Linh đi đến một khu vực không người, sau khi dạo chơi vài vòng, ngoại trừ các loại dược liệu dự định, cô còn tìm được cả cây bạc hà, có thể mang về để pha trà giải nhiệt.

Bỗng nhiên có một đứa trẻ ước chừng khoảng mười tuổi xuất hiện trong bụi cỏ, đối phương có làn da màu lúa mạch, đôi mắt đen bóng, gương mặt kiên nghị, chẳng qua chiếc áo khoác trên thân đã cũ nhàu.

Bởi vì hình như đứa trẻ này không phải là người của Liễu Thụ thôn, nên Khương Linh cũng không quá để ý, cô lại không thân thiết với nơi đây đến mức vừa nhìn một đứa trẻ liền biết đó là con cháu nhà ai, chưa kể đối phương còn có khả năng là người của địa phương khác.

Nhưng đôi mắt của đứa trẻ kia cứ nhìn chằm chằm vào Khương Linh, "Cô...... Cô có phải là bác sĩ Khương của trạm y tế sao?"

***

Khương Linh không nghĩ tới Liễu Thụ thôn còn có một nơi hẻo lánh như vậy, tựa hồ giống như nơi vứt xác động vật, giữa khung cảnh đó chính là một ngôi nhà nhỏ rách nát, tuy đã cố gắng sử dụng bùn đất để tu bổ, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng có thể che mưa chắn gió, xung quanh còn phải dùng vài tấm gỗ chống đỡ.

Vệ Giai, cũng là đứa trẻ mà Khương Linh gặp được ở trong rừng, khẽ mím môi, đáy mắt lộ ra một chút lo lắng, "Khí vị không tốt, hy vọng bác sĩ Khương đừng để ý."



Hắn sợ bác sĩ Khương sẽ khó chịu quay lưng bước đi, bởi vì ngay từ đầu, hắn không hề nói cho bác sĩ Khương biết người cần cô chữa bệnh đang sống tại nơi như thế này.

Hơn nữa người cần cô chữa bệnh còn là đối tượng tiếp nhận cải tạo lao động, với trạng huống của bọn họ, căn bản là không có khả năng trắng trợn táo bạo đến trạm y tế.

Trong lòng Vệ Giai chua xót, không nghĩ tới bác sĩ Khương chỉ lạnh nhạt nói một câu, "Không sao, mùi máu tươi trong phòng giải phẫu còn nặng hơn nhiều."

Dáng vẻ của cô thập phần bình thản, tựa như không hề cảm nhận được mùi vị khó chịu trong không khí, khom lưng đi vào, bên trong ngược lại không quá tệ, ít nhất cũng tương đối gọn gàng, trên mặt đất được phủ một lớp rơm rạ, dưới ánh sáng tăm tối có thể miễn cưỡng nhìn thấy một ông lão với mái tóc hoa râm đang nằm nghỉ ngơi.

Nhận thấy người bước vào là một người xa lạ, thanh âm của ông lão hơi trầm xuống, "Tiểu Giai?"

"Ông nội." Vệ Giai vội vàng giới thiệu, "Đây là bác sĩ Khương của trạm y tế."

Ông lão ho khan hai tiếng, ngữ khí khẩn trương lo lắng, "Ông không có việc gì, cháu nhanh chóng đưa người trở về đi." Bọn họ đã rơi vào tình cảnh này rồi, nếu không cẩn thận làm liên luỵ đến người ta thì phải làm sao.

Vệ Giai cúi đầu, nắm chặt bàn tay, rõ ràng thân thể của ông nội càng ngày càng không ổn mà,

Khương Linh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, tại thời điểm Vệ Giai gọi cô là 'bác sĩ Khương', chứ không phải là 'Khương đại phu' giống như mọi người ở đây vẫn thường gọi, cô liền đoán được có khả năng Vệ Giai không phải người trong thôn.

Cho dù là như thế, thì khi đối diện với hai người một già một trẻ này, cô cũng không cảm thấy hối hận. Khương Linh âm thầm quan sát dáng vẻ của ông lão, gương mặt tràn đầy nếp nhăn, tuy rằng quần áo có chút dơ bẩn, nhưng sự uy nghiêm trong ánh mắt không phải là thứ mà người bình thường có thể sở hữu được.

Khương Linh không định phỏng đoán về thân phận trước đây của đối phương, chỉ nói, "Xin chào, tôi tên Khương Linh, là một bác sĩ."

Sau khi ông lão nghe xong thì trầm mặc một lúc lâu, nhưng cũng không yêu cầu Vệ Giai đưa Khương Linh rời đi nữa.

Khương Linh thấy vậy liền nhanh chóng ngồi xuống dò xét nhiệt độ cơ thể của đối phương, đã rơi vào trạng thái sốt cao, ước chừng khoảng 39 độ, cô nhíu mày hỏi Vệ Giai, "Ông ấy sốt trong bao lâu rồi?"

Vệ Giai nghiêm túc trả lời: "Gần một ngày."

Cũng may Khương Linh có mang theo một vài loại thuốc bên mình, Vệ Giai chỉ cần đi lấy chút nước cho ông lão sử dụng là được, Vệ Giai nghe thấy thế lập tức bước ra ngoài, một hồi sau đã ôm một cái chén sứ bị nứt chứa đầy nước trở về.

Sau khi uống thuốc xong, ông lão liền ngồi thẳng lưng, "Thực sự cảm ơn, bác sĩ Khương."

Bây giờ Khương Linh mới chú ý đến một điểm không thích hợp, cánh tay phải của ông lão rõ ràng có hơi biến dạng so với người bình thường, nhìn kiểu gì cũng thấy giống như bị tác động bởi một lực rất mạnh từ bên ngoài chứ không phải do bẩm sinh.

Vệ Giai vội vàng đỡ ông nội ngồi xuống, để người dựa lưng vào đằng sau, lúc nhìn về phía Khương Linh, ánh mắt kiên nghị cũng mơ hồ lộ ra sự cảm kích.

[1] Phú nhị đại (thế hệ giàu có đời thứ hai): Là một thuật ngữ được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi.

[2] Ôn uyển nhu thuận: Dịu dàng hiền thục.

[3] Quân tử như ngọc: Sở dĩ dùng ngọc sáng để so sánh với bậc quân tử là bởi vì nó biểu hiện ra 9 loại phẩm đức: Ôn nhuận mà sáng bóng, đó là lòng nhân từ của nó; thanh tịnh mà có hoa văn, đây là trí tuệ của nó; kiên cường mà không khuất phục, đây là cái nghĩa của nó; ngay chính mà không hại người, đây là phẩm tiết của nó; trong sáng mà không cáu bẩn, đây là sự thuần khiết của nó.

[4] Bụng đói đầu gối phải bò: Ám chỉ khi bản thân rơi vào khó khăn – nghịch cảnh thì phải biết lo lắng ứng biến với hoàn cảnh để tồn tại và sống sót.

==========

Người ta mở mắt ra thấy khung cảnh lạ lẫm, con người lạ lẫm thì sợ hãi các kiểu, chị gái Lâm Thanh Nhã phát hiện mình xuyên không thì thiếu điều mở tiệc ăn mừng =))))))

Còn nữa, nói máu và giải phẫu với một đứa trẻ mười tuổi, Khương Linh, chị thật sự thấy ổn à =))))))

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv