Trong không gian nhỏ này, ngoại trừ tiếng đàn dương cầm ngây ngô non nớt ra thì toàn bộ là sự im lặng, thậm chí bao gồm cả mấy người Ân Âm cũng đều nín thở.
Thẳng đến khi bài nhạc kết thúc mọi người vẫn chưa hoàn hồn lại.
Cuối cùng Nguyên Tầm là người đầu tiên phản ứng, anh ta nhìn cậu bé bên cạnh với ánh mắt sáng ngời, giống như đột nhiên tìm thấy bảo ngọc nên không dời mắt được.
Anh ta ngẩng đầu lên và hỏi: - "Cô này, con của cô trước đây chưa từng tiếp xúc với đàn dương cầm đúng không?" - Mặc dù anh tahỏi như vậy, nhưng trong lòng anh ta đã có câu trả lời của mình.
Ân Âm lấy lại tinh thần, tâm tình kích động khó khăn lắm mới có thể bình tĩnh lại, nhưng vẫn có chút choáng váng: - "Đúng, thằng bé chưa từng tiếp xúc qua".
Sự kích động của Nguyên Tầm có thể nhìn thấy được bằng mắt thường: - "Cậu bé chính là thiên tài chơi đàn dương cầm, cậu bé mới ba tuổi, chỉ nhìn một lần, nghe một lần đã lập tức ghi nhớ nó, còn chơi qua một lần, năng khiếu âm nhạc của cậu bé vô cùng tốt".
Bản thân Nguyên Tầm cũng là một người yêu âm nhạc, sao có thể không kích động khi nhìn thấy một thiên tài nhỏ như vậy được.
"Cậu bé có thể ở lại lớp học không? Tôi sẽ dạy cậu bé, sẽ không thu học phí". - Nguyên Tầm ở đây dạy học cho các bé học đều có thu học phí, hơn nữa bởi vì danh tiếng của hắn nên học phí cũng rất cao, nhưng hiện tại cho dù là phải miễn phí tiền học thì anh ta cũng muốn giữ lại đứa nhỏ này.
Nhân viên của trung tâm nghệ thuật ở bên cạnh sợ đến ngây người, người khác không biết thân phận của thầy Nguyên nhưng bọn họ biết, lúc trước thầy Nguyên có thể tới nơi này dạy học là vì nể mặt bạn bè với ông chủ bọn họ, hơn nữa ông chủ còn đề nghị một mức lương rất cao.
So với các giáo viên khác trong trung tâm nghệ thuật, thầy Nguyên luôn là một sự hiện diện đặc biệt.
Đương nhiên là Ân Âm muốn Cố Gia Mộc ở lại học.
Không phải cô muốn con trai giống như những đứa trẻ khác nhất định phải học một ít nghệ thuật, cô chỉ nghĩ nếu phát huy sở trường của con trai, thế giới của thằng bé có thể không còn cô đơn nữa, thằng bé cũng sẽ không còn một mình.
Nếu gia đình họ không thể đi vào, vậy thì hãy để âm nhạc đi cùng thằng bé.
Ân Âm cũng thích âm nhạc, cô biết âm nhạc có khả năng chữa bệnh.
Ân Âm ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Cố Gia Mộc, cố gắng trấn tĩnh bản thân, hỏi: - "Mộc Mộc, chơi đàn dương cầm, có muốn hay không?"
Nói xong, Ân Âm ấn mấy cái trên phím đàn dương cầm, thanh âm du dương phát ra.
Cố Gia Mộc chỉ nhìn cô, đôi môi nhỏ mím chặt.
"Chơi đàn dương cầm, có muốn hay không?" - Ân Âm lại hỏi.
Vào lúc Ân Âm cho rằng Cố Gia Mộc sẽ không trả lời, đôi môi đỏ căng mọng của nhóc con mấp máy, phun ra một chữ: - "Muốn".
Có lẽ là đã lâu không có nói chuyện nên giọng nói tuy mềm mại nhưng lại mang theo một chút khàn khàn.
Ân Âm giật mình tại chỗ, cô nhìn chằm chằm Cố Gia Mộc, xem có phải mình nghe lầm hay là Mộc Mộc thật sự nói chuyện.
Không biết tại sao ngón tay của Ân Âm không tự chủ mà run lên, trái tim cũng đang đập thình thịch.
Khi Cố Gia Mộc vươn tay nắm lấy ngón tay cô, hô hấp của cô mới dịu đi.
Lần này, cô thực sự đã nghe thấy rất rõ ràng.
Cố Gia Mộc nói: - "Mẹ ơi, đàn dương cầm, muốn".
Mấy từ không có liên kết với nhau, lúc nói cũng đứt quãng.
Khi Ân Âm nghe được tiếng mẹ mềm mại kia, mắt cô đỏ lên, không kiềm chế được mà rơi nước mắt, ngón tay cô run rẩy muốn hung hăng ôm lấy con trai vào lòng nhưng lại sợ thằng bé bị mình doạ.
Cố Gia Mộc vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Ân Âm, động tác của cậu bé rất nhẹ nhàng xen lẫn chút vụng về.
end 335.