Sau khi biết được mấy tên cường đạo này chuẩn bị cướp giết bọn họ thì Tôn Ngộ Không do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn đánh chết họ.
Không ngờ trên đường trở về bị Trư Bát Giới nhìn thấy, hắn lập tức đến chỗ Đường Tăng cáo trạng.
Ân Âm nhìn Trư Bát Giới cáo trạng thì ngứa tay, lại muốn biến hắn thành heo để phối giống thì làm sao bây giờ?
Trư Bát Giới không hiểu sao lại rùng mình một cái.
"Cái con khỉ nhà ngươi sao lại đánh chết người? Sao có thể ác độc như thế?" - Một lần nữa Đường Tăng lại răn dạy Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không thản nhiên nói: - "Đám cường đạo kia muốn cướp rồi giết chúng ta, nếu ta không giết bọn họ thì bọn họ sẽ đến giết người".
Tuy nhiên lời này Đường Tăng không nghe lọt tai, lại chuyển qua cách nói lúc trước.
"Ngươi thôi đi, ta không cần ngươi bảo vệ, thứ đồ đệ như ngươi ta không dám nhận". - Đường Tăng quay lưng nói.
Tôn Ngộ Không giật mình: - "Người lại muốn đuổi ta đi? Được, nếu người đã năm lần bảy lượt đuổi ta đi thì ta cần gì phải mặt dày ở lại. Chỉ sợ không có Tôn Ngộ Không ta thì người sẽ không đến được Tây Thiên, không thỉnh được kinh thôi".
Đường Tăng hừ lạnh một tiếng: - "Đó không phải chuyện của ngươi".
"Đã như thế thì lão tôn ta sẽ đi". - Nói xong Tôn Ngộ Không chẳng chút do dự mà xoay người rồi lộn nhào rời đi.
Ân Âm không đuổi theo Tôn Ngộ Không, bởi vì cô biết một "Tôn Ngộ Không" khác sắp tới.
Khi nhìn thấy "Tôn Ngộ Không" kia đến thì mắt Ân Âm chợt nheo lại, trong mắt tràn ngập lệ khí, cô nắm chặt nắm đấm.
"Tôn Ngộ Không" thừa dịp Trư Bát Giới và Sa Tăng rời đi trực tiếp đánh Đường Tăng, cướp hết tất cả hành lý của bọn họ.
Không hiểu vì sao khi nhìn thấy cảnh này Ân Âm lại có chút hả giận, Đường Tăng nên sớm bị đánh rồi.
Không bao lâu sau Trư Bát Giới và Sa Tăng trở về, biết được Tôn Ngộ Không đả thương Đường Tăng còn cướp đi toàn bộ hành lý thì Sa Tăng khiếp sợ, mà Trư Bát Giới cũng không tin nổi.
"Sư phụ, đại sư huynh tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này". - Sa Tăng biết tính cách của Tôn Ngộ Không, mặc dù bị sư phụ làm cho tổn thương rồi đuổi đi nhưng huynh ấy là kẻ trọng tình nghĩa, tuyệt đối sẽ không đả thương sư phụ.
Trư Bát Giới ở một bên cười nhạo: - "Ta thấy đó chính là hắn, hắn tức vì bị sư phụ đuổi đi, lúc trước hắn đánh chết nhiều người và yêu quái như vậy, bây giờ đánh cả sư phụ thì chẳng có gì lạ, nhất định là hắn ôm hận trong lòng".
Đường Tăng trầm mặt nói: - "Ta sẽ không nhìn lầm, người đả thương ta còn cướp đi hành lý chính là con khỉ kia".
Giờ khắc này Ân Âm cảm thấy bi thương thay cho con trai nhà mình.
Rõ ràng nó đã tận tâm tận lực bảo vệ bọn họ như vậy, nhưng kết quả là Đường Tăng và Trư Bát Giới đều không tin nó, Đường Tăng chỉ biết dùng đôi mắt để xem cái gọi là sự thật mà không có năng lực phân biệt, còn Trư Bát Giới thì chỉ biết bỏ đá xuống giếng, người như vậy cứ bảo vệ thì có ích lợi gì?
Sa Tăng vẫn không muốn tin, hắn phi thân đến Hoa Quả Sơn muốn hỏi rõ chân tướng sự tình.
Không ngờ Tôn Ngộ Không của Hoa Quả Sơn lại thừa nhận sự thật, còn nói sẽ biến thành đám người Đường Tăng, chuẩn bị tự mình đi Tây Thiên thỉnh kinh.
Cuối cùng Sa Tăng bị đám khỉ dưới trướng "Tôn Ngộ Không" đuổi ra khỏi Hoa Quả Sơn, ngay lúc này lại gặp được một Tôn Ngộ Không khác, cũng chính là Tôn Ngộ Không thật sự.
Sa Tăng nhìn hai Tôn Ngộ Không giống nhau như đúc thì có hơi mơ hồ.
Hắn mang theo hai Tôn Ngộ Không trở về, đám người Đường Tăng bây giờ mới biết được là còn có một Tôn Ngộ Không giả, mà người đả thương Đường Tăng nhất định là tên Tôn Ngộ Không giả mạo kia.
Đương nhiên là Đường Tăng không phân biệt được Tôn Ngộ Không nào là thật, hai Tôn Ngộ Không lại đến Thiên Cung, cũng không ai ở đó phân biệt được, lại đi xuống địa phủ tra sổ sinh tử, nhưng tên của Tôn Ngộ Không đã sớm bị xóa bỏ từ trước.