Ân Âm không quản mấy người Đường Tăng nữa, nhất là nhân vật chính, trong 《 Tây Du Ký 》 có một nam chính bất tử mang hào quang, cho dù bị yêu quái bắt đi nhiều lần vẫn luôn tốt, ngược lại Ân Âm hy vọng yêu quái hãy ăn hắn đi, nhưng mà Đường Tăng cũng sẽ không chết.
Thay vì nói những yêu quái này nhằm vào Đường Tăng, còn không bằng nói là nhằm vào Tôn Ngộ Không, chính là vì muốn mài mòn móng vuốt của nó, mài mòn sự cao ngạo của nó, để nó đi cầu thần tiên trên trời, cam tâm tình nguyện vì "sư phụ" Đường Tăng mà cúi đầu với bọn họ.
Ân Âm đuổi theo Tôn Ngộ Không, rất nhanh đã tìm thấy.
Tôn Ngộ Không đi cũng không xa, chỉ ngồi trên tảng đá, từ xa nhìn lại đã thấy đôi mắt đỏ hoe.
"Ngộ Không". — Ân Âm gọi.
Tôn Ngộ Không ngẩng đầu nhìn theo hướng giọng nói, giật mình một cái lâu sau mới nghẹn ngào nói: — "Mẹ ơi".
Ân Âm nhéo mặt nó: — "Con đó, mỗi lần mẹ nhìn thấy con thì con đều chật vật như vậy".
"Con xin lỗi, con làm mẹ thất vọng rồi". — Tôn Ngộ Không cụp mắt nói.
Ân Âm mạnh mẽ vỗ đầu nó: — "Nói ngu ngốc cái gì vậy? Người khác không tin, con cũng không tin sao? Con buồn bã để trong lòng như vậy làm gì? Rước thêm phiền não cho bản thân, xem có ngốc hay không?"
Ân Âm biết con trai mình là người thiện ác phân minh, nhất là xem ác như thù, cũng trọng tình trọng nghĩa nhất, hơn nữa Đường Tăng còn có ân với nó.
Thứ Ngũ Hành Sơn trấn áp không phải chỉ riêng Tôn Ngộ Không, mà còn là trái tim kiêu ngạo bất tuân hướng tới sự tự do.
Bởi vì Đường Tăng xuất hiện, Tôn Ngộ Không lại không được tự do, ân tình này rất lớn lao, cho nên dù Đường Tăng hết lần này đến lần khác hiểu lầm, đuổi nó đi, nó vẫn sẽ trở về.
Có đôi khi Ân Âm thà rằng nó vô tình một chút.
Người vô tình mới không bị tổn thương.
Tôn Ngộ Không nghe Ân Âm nói, hơi ngẩn ra: — "Mẹ, người tin con, người tin ba kẻ kia đều là do yêu quái biến thành?"
"Đương nhiên". — Ân Âm trả lời không chút do dự — "Mẹ con là người thần thông quảng đại, sao lại nhìn không ra, hơn nữa, cho dù nhìn không ra, không phải còn có con sao? Con trai à..."
Ân Âm dừng một chút, vỗ bả vai Tôn Ngộ Không, nói: — "Con phải nhớ rõ, vô luận là người khác có tin con hay không thì mẹ vẫn luôn tin con, mẹ tin tưởng Ngộ Không của mẹ là một đứa bé ngoan".
Hai mắt Tôn Ngộ Không chợt sáng lên, giống như được thắp một ngọn đèn rực rỡ, tỏa ra ánh sáng vàng óng ánh tới chói mắt.
"Dạ, con sẽ là một con khỉ ngoan". — Cũng sẽ là niềm kiêu ngạo của mẹ.
Nhờ có Ân Âm an ủi mà nỗi buồn và sự chán nản do Đường Tăng mang đến cho Tôn Ngộ Không dần tan biến.
Nếu bọn họ không tin tưởng nó, nó cần gì phải tự làm mình mất mặt.
"Mẹ, chúng ta đi nơi khác chơi một chút đi". — Tôn Ngộ Không đề nghị, thật vất vả mẹ nó mời trở về, nó đương nhiên phải ở chung với mẹ nhiều hơn.
"Được rồi, đi thôi". — Ân Âm cũng muốn dẫn nó đi giải sầu.
-
Không bao lâu khi hai mẹ con rời đi, đám người Đường Tăng quả nhiên bị Bạch Cốt Tinh bắt đi.
"Ngươi là yêu quái?" — Đường Tăng nhìn nữ tử xinh đẹp và mê hoặc trước mặt hỏi.
Bạch Cốt Tinh cười haha: — "Nếu không thì ngươi cho rằng ta thật sự là gì? nữ tử, bà lão, hay ông lão? Mắt ngươi cũng mù quá rồi".
"Nhưng mà, không chỉ mắt ngươi mù, mà tâm ngươi cũng mù. Đại đồ đệ một lòng vì ngươi mà ngươi cũng có thể đuổi đi, đáng đời ngươi đêm nay trở thành đồ ăn của ta. Ồ, đúng rồi, còn có con heo kia, cũng nhờ có nó giúp đỡ". — Bạch Cốt Tinh cười quyến rũ, nàng ta cảm thấy Đường Tăng và Trư Bát Giới là những kẻ ngu xuẩn nhất mà mình từng gặp.