Chương 270;
Ân Âm nheo mắt lại, trong mắt xẹt qua một tia địch ý.
Tây Phương Như Lai dám dùng lớn hiếp nhỏ, thiết lập bẫy trấn áp con trai ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Ân Âm không sợ đánh lên Tây Phương, cũng không sợ đối đầu với Như Lai, chỉ là thời cơ còn chưa tới, nhưng một ngày nào đó cô sẽ giúp con trai báo thù.
Thật lâu sau cảm xúc Ân Âm mới bình ổn, rồi cô đi về phía Ngũ Hành Sơn.
Tây Phương, Đại Lôi Âm Tự, Như Lai mở mắt nhìn về phương xa, lông mày nhíu lại, trầm tư thật lâu.
Mà phương hướng kia chính là Nam Thiên Môn, nơi Ân Âm vừa ở.
-
Ân Âm phi thân đến Ngũ Hành Sơn, nhìn Tôn Ngộ Không bị đè dưới chân núi cũng không dám tới gần, hai mắt cô đỏ bừng.
Cô muốn cứu con trai ra nhưng không có cách nào.
Cô thậm chí không thể xuất hiện bên cạnh để nói chuyện với nó.
Tính toán thời gian, Tôn Ngộ Không sẽ bị trấn áp năm trăm năm, Ân Âm chỉ có thể xuất hiện ở năm cuối cùng, nếu không sẽ khiến thế giới sụp đổ.
"Con trai, mẹ xin lỗi vì không thể cứu con ra, nhưng mẹ sẽ ở bên con". - Ân Âm nói, lập tức ở ngồi xuống xếp bằng bên cạnh nó, mẹ sẽ cùng con gánh chịu những nỗi đau mà con trải qua.
Tôn Ngộ Không bị trấn áp dưới chân núi Ngũ Hành mới nhận ra là mình bị Ngọc Đế và Như Lai lừa gạt.
Nó muốn thoát ra khỏi đây nhưng không thể động đậy được.
Nó bị khi dễ nên có chút chua xót, mà trong trí nhớ dường như loáng thoáng có một bóng người nói sẽ luôn ở bên cạnh nó, luôn che chở nó, nhưng mà người ở đâu? Người ở đâu?...
-
"Năm trăm năm thăng trầm của cuộc đời, đá cứng cũng mọc đầy rêu xanh. Chỉ có một trái tim chưa chết luôn khao khát tự do, dù bị lửa thiêu đốt, dù bị băng tuyết bao trùm, hoài bão vẫn như trước không thay đổi, niềm tin vẫn không hề phai nhạt, những năm tháng lãng phí, những tình cảm xúc động, vì sao, vì sao, lại có an bài như vậy...".
Mùa xuân ở Ngũ Hành Sơn cỏ dại mọc đầy chân núi, cơ hồ đã che khuất mặt Tôn Ngộ Không, nó cũng giống như đám cỏ dại kia, tự lớn lên và tự chết đi.
Mùa hè nắng chói chang, ánh nắng làm nó gần như không thể mở mắt.
Vào mùa thua, những chiếc lá rụng rơi xuống, bao phủ từng lớp trên mặt đất, Tôn Ngộ Không cầm lấy một chiếc lá rụng, tự hỏi rằng bản thân có giống như chiếc lá này, sẽ đến lúc khô héo hay không.
Mùa đông tuyết rơi dày đặc, gần như muốn bao trùm đầu Tôn Ngộ Không, vì quá khát nước, nó bèn bốc một nắm tuyết trên đầu, rồi cúi đầu uống nước tuyết.
Xuân đi thu đến, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Tôn Ngộ Không bị đè dưới chân Ngũ Hành Sơn, chỉ có thể ngửa mặt nhìn trời, nhìn đại bàng bay lượn trên đó, đã từng có lúc nó cũng tự do tự tại như vậy.
Về sau khi không nhìn thấy đại bàng nữa thì nó lại thấy bươm bướm bay bên hoa cỏ cách đó không xa, chúng so với nó còn tiêu dao tự tại hơn.
Ân Âm vẫn luôn ở bên cạnh Tôn Ngộ Không, vào những ngày xuân cô dùng gió đẩy cỏ che mặt Tôn Ngộ Không ra. Mùa hè nắng nóng, cô đứng dậy ngăn cản nắng chói chang, để lại bóng mát cho Tôn Ngộ Không. Gió lớn thổi qua suýt đánh bay mất mắt của Tôn Ngộ Không, Ân Âm dùng thân ngăn cản lại. Mùa đông tuyết bao trùm, hai tay Ân Âm che phủ trên đỉnh đầu nó, đối mặt với nó, chỗ Tôn Ngộ Không không có tuyết động lại, còn toàn thân Ân Âm thì bị băng tuyết bao phủ giống như một người tuyết nhưng cô vẫn không nhúc nhích, cứ như vậy mà vượt qua mùa đông.
Tôn Ngộ Không không ăn không uống, cô cũng không ăn không uống.
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác không biết bao nhiêu lần duy trì loại hình bảo vệ này.
Ân Âm còn đặc biệt để hoa dại ở bên cạnh tảng đá.
Chương 271:
Tôn Ngộ Không dễ dàng ngửi thấy mùi hoa, nhìn nó hái một đóa hoa dại cắm trên đầu rồi cười ngây ngô Ân Âm cũng vui vẻ. Khi nhìn thấy nó nhìn về phía đại bàng và bươm bướm, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ, nước mắt Ân Âm lại rơi xuống. Nhìn nó bốc tuyết lên để uống nước tuyết, Ân Âm quay lưng lại đôi mắt đỏ lên.
Chờ một chút, chờ một chút nữa thôi...
Thời gian bốn trăm chín mươi năm trôi qua.
Lại một mùa xuân nữa vạn vật sinh sôi, Tôn Ngộ Không bị trấn áp dưới chân Ngũ Hành Sơn không nhúc nhích, như thể không phát ra âm thanh.
Đột nhiên nó nghe được tiếng bước chân, có chút xa lạ lại có chút quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến trái tim yên lặng mấy trăm năm của nó đập loạn nhịp.
Nó ngẩng đầu lập tức thấy một bóng dáng mảnh khảnh, giống như đạp lên ánh mặt trời mà đến, hoàn toàn thu hút sự chú ý của nó, đợi đến khi thấy rõ dung mạo của người kia, ký ức bị phong ấn sâu trong tâm trí nhất thời mạnh mẽ xông ra.
Tôn Ngộ Không mở to hai mắt, đôi mắt lập tức đỏ hoe, khi Ân Âm gọi một tiếng "con trai", nước mắt nó tuôn trào như suối.
"Mẹ, mẹ ơi, con rất nhớ người..." - cổ họng Tôn Ngộ Không nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.
Ân Âm muốn ôm Tôn Ngộ Không vào lòng nhưng không thể, khi nghe một tiếng "mẹ" đã lâu không được nghe, mắt cô cũng đỏ hoe, yên lặng rơi lệ.
"Ngộ Không, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi".
Tôn Ngộ Không lắc đầu, liều mạng nắm tay Ân Âm, nó nắm rất chặt, sợ khi buông tay rồi người trước mặt sẽ biến mất không thấy nữa.
"Mẹ ơi, đến cuối cùng là có chuyện gì xảy ra, tại sao con lại không có ký ức về mẹ". - Một lúc lâu sau khi cảm xúc của hai người bình tĩnh lại, Tôn Ngộ Không mới hỏi.
Ân Âm khẽ thở dài, đem một phần nội dung nói cho Tôn Ngộ Không biết.
Đợi Tôn Ngộ Không tiêu hóa một hồi lâu xong, mới hỏi: - "Nói cách khác, lần sau khi mẹ đi rồi con lại sẽ không nhớ rõ người".
Ân Âm nhìn vào đôi mắt trong veo của Tôn Ngộ Không, rõ ràng thấy bên trong là sự bi thương cùng không nỡ, nhưng cô không có cách nào phủ nhận.
Ân Âm xoa đâu nó, nói: - "Con trai, con phải nhớ rõ, cho dù con có nhớ ra mẹ hay không, cho dù chúng ta có thể gặp nhau hay không, mẹ vẫn luôn làm bạn bên cạnh con".
Tôn Ngộ Không trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên có chút kích động hỏi: - "Cho nên, cho nên mấy trăm năm nay mẹ vẫn luôn ở bên cạnh con đúng không?"
Ân Âm gật đầu.
Tôn Ngộ Không càng thêm kích động: - "Con biết mà, con biết mà". - Bây giờ khi nhớ lại quả thật có rất nhiều điểm không phù hợp với lẽ thường, ví dụ như mùa đông, tuyết rơi dày đặc, bao trùm tất cả riêng chỉ có nơi của nó là sạch sẽ, đó nhất định là do mẹ giúp nó.
Thì ra, thì ra mẹ vẫn luôn ở bên cạnh nó.
"Mẹ ơi, con không trách mẹ, chỉ cần người không rời đi là tốt rồi". - Cho dù không thể gặp nhau, cho dù mất đi ký ức cũng không sao, chỉ cần ở đây là tốt rồi, chỉ cần biết bản thân không cô đơn một mình, nó cũng có người yêu thương, cũng có người che chở là tốt rồi.
Hai mẹ con ôn chuyện một hồi lâu, Tôn Ngộ Không cúi đầu, uể oải nói: - "Mẹ, con xin lỗi, con đã làm người mất mặt rồi".
Chuyện Tôn Ngộ Không nói là chuyện nó bị Ngọc Đế đùa bỡn, cuối cùng bị trấn áp dưới chân núi Ngũ Hành, nó quá vô dụng rồi.
Ân Âm nhẹ nhàng vỗ đầu nó, tức giận nói: - "Mất mặt cái gì, đó là do bọn họ vô sỉ, lúc con đại náo Thiên Cung, không biết mẹ vì con mà thấy kiêu ngạo bao nhiêu".
Tôn Ngộ Không "a" một tiếng, nó vốn tưởng rằng mẹ sẽ giáo huấn nó một trận.