Những ngày kế tiếp Tô Chính trăm phương ngàn kế nghĩ cách để Ân Âm tha thứ nhưng Ân Âm cũng không xoay chuyển.
Lão thái thái bị Tô Chính giam lỏng, mà đứa nhỏ trọng bụng Thẩm Thục Miên cũng đã sớm bị phá Tô Chính phá bỏ.
Sau đó hắn gả Thẩm Thục Miên cho một tên đồ tể bạo lực.
Mà không bao lâu nước láng giềng của Bắc Kinh đưa đến một người hòa thân - công chúa Tĩnh An.
Công chúa Tĩnh An khuynh quốc khuynh thành lần đầu tiên nhìn thấy Tô Chính đã thích, từ đó lúc nào theo phía sau hắn.
Nàng ta muốn gả cho Tô Chính. Một là vì Tô Chính anh tuấn lại có địa vị cao, nàng ta yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên. Hai là nghe nói Tô Chính và phu nhân rất thâm tình, còn nghe được một chuyện bí mật hơn, đó chính là Tô Chính và phu nhân của hắn đang nháo chuyện hòa ly.
Nếu bọn họ thật sự hòa ly mà nàng ta được gả cho Tô Chính, nàng ta nắm chắc khẳng định có thể đem tình yêu của Tô Chính chuyển lên người mình.
Nếu là trước kia Tô Chính có thể còn liếc mắt nhìn công chúa Tĩnh An này vài lần, dù sao đây thật sự là mỹ nhân nhưng hôm nay Ân Âm đang ầm ĩ muốn hòa ly với hắn, hắn cũng nói sẽ không dính dáng tới nữ nhân nhân khác nữa, đương nhiên là sẽ không động vào.
Nhưng hắn không động vào thì lại có người khác tìm cách để hắn chạm vào.
Người nọ chính là ca ca hộ tống muội muội - công chúa Tĩnh An nhà mình vào kinh, chính là đại hoàng tử nhà hàng xóm. Sau khi biết muội muội thích Tô Chính mà lại bị hắn lần lượt ghét bỏ, dưới sự khẩn cầu của Tĩnh An hắn đã hạ xuân dược Tô Chính, một loại thuốc khiến người ta sinh ra ảo giác, Tô Chính lập tức nhìn Tĩnh An thành Ân Âm, hai người liền thân thiết va chạm da thịt.
Không chỉ như thế, đại hoàng tử láng giềng sợ Tô Chính chối bỏ nên đã đem chuyên này đâm thủng.
Đương nhiên chuyện hạ dược gì đó sẽ không nói ra, chỉ nói là Tô Chính với Tĩnh An uống rượu say, hai người tình mê ý loạn mới xảy ra cớ sự như vậy.
Vì sự trong sạch của Tĩnh An, hắn hy vọng hoàng đế hạ chỉ để Tô Chính cưới Tĩnh An.
Sau khi tỉnh lại Tô Chính nhìn thấy công chúa Tĩnh An đang ngủ bên cạnh, lúc này bàn tay bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của nàng ta. Nếu không phải đại hoàng tử vọt vào ngăn cản, nói không chừng cổ của công chúa Tĩnh An đã bị Tô Chính bẻ gãy.
Hắn nói tuyệt đối sẽ không cưới công chúa Tĩnh An.
Tô Chính vốn định khống chế việc này xuống nhưng người của đại hoàng tử đã sớm đem sự tình truyền ra, mà bọn người Ân Âm cũng biết.
Trong lòng Tô Chính lại dâng lên sự hoảng sợ cực lớn.
Hắn trở về phủ quốc công giải thích, cầu cho Ân Âm tha thứ.
"A Âm nàng tin tưởng ta, ta bị bọn họ gài bẫy, ta bị bọn họ hạ dược".
"A Âm, bọn họ hạ dược ta, ta tưởng nữ nhân kia là nàng nên mới ra cớ sự này. Nàng tin ta".
"A Âm, xin đừng rời xa ta".
Ân Âm chăm chú nhìn hắn nói: — "Ta có tin ngài hay không thì có quan trọng không? Cuối cùng chúng ta cũng phải chia tay".
"Không, chúng ta sẽ không chia xa, chết cũng sẽ không".
Chỉ là một tháng rưỡi sau hai đạo thánh chỉ bất ngờ không kịp đề phòng rơi xuống phủ quốc công.
Đạo thánh chỉ đầu tiên nói là Ân Âm trước đó đã cứu hoàng đế, bởi vì ân cứu mạng này Ân Âm hướng hoàng đế cầu một ân điển, cho phép nàng và Tô Chính hòa ly, cũng mang theo Tô Nguyên Gia đi.
Đạo thánh chỉ thứ hai, công chúa Tĩnh An đã mang thai, sau khi Tô Chính cùng Ân Âm hòa ly, đem công chúa Tĩnh An tứ hôn cho Tô Chính, chọn ngày lành làm lễ.
Tô Chính nhận được hai đạo thánh chỉ sau đó cả người đều run rẩy.
Lúc này hắn đến viện Vân Tùng gặp Ân Âm.
"Thì ra nàng đã sớm cầu ân điển cho nên mới chắc chắn sẽ hòa ly với ta phải không?" — Tô Chính hỏi.
"Ừm".
"Nhất định phải hòa ly sao?" — Tô Chính cầu xin: — "A Âm, ta thật sự sai rồi, xin đừng rời xa ta".