Đáng tiếc, một nữ tử tài hoa như vậy lại chỉ có thể bị nhốt trong hậu viện phủ quốc công, thật đáng tiếc.
Lâm Ngọc Cẩn khẽ thở dài.
"Đang thở dài cái gì vậy?" — Bỗng nhiên có người vỗ vai hắn, Lâm Ngọc Cẩn hoảng sợ quay đầu nhìn, thì ra là đường ca của hắn.
Lâm Ngọc Cẩn lắc đầu: — "Đường ca có việc tìm ta sao?"
Lâm Ngọc Hành nở nụ cười: — "Thì là tổ mẫu tìm cho đệ một vị cô nương không tồi, muốn đệ về nhìn xem thế nào, không dối gạt đệ, vị cô nương lần này chính là một vị tài mạo song toàn".
Lâm Ngọc Cẩn nhếch môi cười lạnh, hắn tin mới lạ.
Lúc trước không phải tổ mẫu cũng tìm nhiều nữ tử tài mạo song toàn như vậy ư, nhưng những cô nương đó cho dù có tài hoa hơn nữa cũng kém Tô phu nhân.
Haizz, đáng tiếc Ân cô nương đã sớm trở thành Tô phu nhân, bằng không nhất định hắn sẽ đi cầu hôn.
"Đường ca, huynh giúp ta từ chối đi, ta còn học sinh phải kiểm tra không thể đi được". — Nói xong, Lâm Ngọc Cẩn xoay người rời đi rất nhanh.
Hiện giờ hắn chỉ cần nhìn là thấy sợ, cũng chẳng còn tin tưởng vào ánh mắt của người nhà mình nữa.
-
Chuyện Tô Nguyên Gia thông qua khảo hạch đã được truyền ra trước cả khi hai mẹ con rời khỏi thư viện Lộc Sơn, tin tức Lâm Ngọc Cẩn quyết định thu nhận Tô Nguyên Gia làm đồ đệ cũng không giấu diếm, nó như một đạo sấm sét làm nổ tung cả kinh thành.
"Thiên phú của tiểu công gia phải đến mức nào mà viện trưởng Lâm lại muốn nhận làm đồ đệ chứ?"
"Ta không cầu con ta trở thành đồ đệ của viện trưởng Lâm, chỉ cầu cho nó có thể thông qua khảo hạch".
"Quốc công phu nhân thật sự là hạnh phúc, có phu quân thâm tình như quốc công gia, lại có hài tử thông minh như tiểu công gia. Đúng là ghen tị mà".
Bởi vì bên ngoài có quá nhiều người, cho dù là thân phân tôn quý sẽ không bị cản trở nhưng Ân Âm cũng không muốn ở lại để bị vây xem nên liền cùng Tô Nguyên Gia lên xe ngựa rời đi.
Trên xe ngựa, Tô Nguyên Gia hưng phấn đến độ mặt nhỏ đỏ bừng.
"Gia Gia, hôm nay con được nhận vào thư viện Lộc Sơn, con muốn phần thưởng gì mẫu thân sẽ cho con".
"Thật sao ạ?"
Ân Âm nhướng mày, tiểu tử này muốn cái gì đây.
"Đương nhiên mẫu thân sẽ không lừa con".
Tô Nguyên Gia im lặng một chút, nhỏ giọng nói: — "Mẫu thân, hài nhi muốn đi Kim Mãn Lâu một lần".
Kim Mãn Lâu là cửa hàng trang sức vàng bạc, ngọc bích lớn nhất kinh thành, trang sức bên trong được làm rất tinh xảo, kiểu dáng lại đa dạng, mọi người trong kinh thành rất yêu thích.
Tất nhiên là bên trong ngoại trừ đồ trang sức của phụ nữ tương đối nhiều thì nam giới, người già, trẻ em cũng có.
Ân Âm chỉ cho rằng Tô Nguyên Gia muốn mua cho bản thân nên cũng không để tâm mà gật đầu đồng ý.
Thấy Ân Âm không hỏi bé con cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu bé đi Kim Mãn Lâu không phải muốn mua đồ cho bản thân mà là muốn mua cho mẫu thân, cậu bé nhớ là không bao lâu nữa sẽ tới sinh nhật mẫu thân, thật vất vả mới ra khỏi phủ một chuyến, vừa hay đi Kim Mãn Lâu chọn một món trang sức cho mẫu thân.
Rất nhanh xe ngựa đã đi ngang qua Kim Mãn Lâu, Ân Âm và Tô Nguyên Gia cùng nhau xuống xe ngựa.
Kim Mãn Lâu được chia làm bốn lầu.
Lầu một là trang sức bình dân, sức tiêu thụ xem như cũng được.
Lầu hai là chuyên cung cấp đồ trang sức cho các thương nhân giàu có.
Lầu ba và lầu bốn là dành cho người có thân phận tôn quý hoặc hoàng thân quốc thích.
Người ở lầu một rất nhiều, hai mẹ con vừa tiến vào thì người của Kim Mãn Lâu đã phái chuyên gia mang bọn họ lên lầu ba.
"Ngài đến thật đúng lúc đó quốc công phu nhân, đây đều là trang sức mới tới của Kim Mãn Lâu, rất hợp với ngài". — Lưu chưỡng quỹ giới thiệu.
Ân Âm khẽ cười: — "Hôm nay cũng không phải là ta đến mua trang sức, là con trai ta mua".
"Hả?" — Lưu chưởng quỹ có chút kinh ngạc.