"Tô phu nhân, mời người ở đây chờ, Lâm mỗ sẽ đưa Nguyên Gia đi kiểm tra". - Lâm Ngọc Cẩn nói."Vậy đành nhờ Lâm viện trưởng". - Ân Âm cũng đổi cách xưng hô.
Ân Âm biết lần sát hạch này ở thư viện Lộc Sơn là do viện trưởng tự mình ra tay, nói cách khác tự tay Lâm Ngọc Cẩn sẽ kiểm tra Tô Nguyên Gia.
Nhìn bóng lưng Tô Nguyên đi theo Lâm Ngọc Cẩn, cô có chút khẩn trương.
Tuy rằng cô có lòng tin vào con trai nhưng kết quả còn chưa có thì vẫn hồi hợp như thường, bộ dạng này giống như phụ huynh hiện đại chờ con mình thi đại học vậy.
Trong phòng, Lâm Ngọc Cẩn đã bị nhóc con trước mắt làm cho khiếp sợ.
Tổ phụ của hăny từng nói hắn là ngừi có thiên phú đọc sách nhất, nhưng Lâm Ngọc Cẩn nghĩ bản thân so với tiểu hài tử trước mặt này còn kém hơn một chút.
Nhóc con trước mặt không chỉ nhìn qua không quên, nghe một lần là nhớ thậm chí khả năng lĩnh hội của cậu bé còn mạnh hơn bất kỳ ai.
Có thể nói, Tô Nguyên Gia là một thiên tài.
Lâm Ngọc Cẩn xuất thân từ Lâm gia, ngoại trừ là người sáng lập thư viện Lộc Sơn ra thì ở trong triều đình cũng đảm nhiệm chức vụ quan trọng.
Hiện giờ Lâm Ngọc Cẩn mười tám tuổi nhưng đã có tài lớn, khi hắn mười hai tuổi đã tiến cung, hoàng đế từng nói tài hoa của hắn có thể so với trạng nguyên lang, lúc đó hắn chỉ mới mười hai tuổi thôi đấy.
Hoàng đế vốn cố ý để hắn tiến cung làm quan nhưng Lâm Ngọc Cẩn lại từ chối.
Hắn không có hứng thú với việc làm quan, hắn chỉ muốn đọc vạn cuốn sách và đi vạn dặm đường, nếu là yêu cầu cao hơn một chút thì đó là cưới một vị tài hoa hơn người, nương tử của hắn phải là hồng tụ thêm hương¹.
[¹] là một thành ngữ Trung Quốc, bính âm là hóng xiù tiān xiāng, chỉ việc thư sinh thức đêm học bài có người con gái bên cạnh thêm hương
-
Chỉ tiếc dù người nhà có nhiệt tình giới thiệu thì hắn cũng không có xem trọng ai trong số họ.
Sở dĩ năm năm trước Lâm Ngọc Cẩn gặp được Ân Âm là vì du ngoạn trở về, mà năm nay hắn theo yêu cầu của người nhà tiếp nhận chức viện trưởng của thư viện Lộc Sơn.
Có lẽ là do yêu cầu nghiêm khắc với bản thân nên lần khảo hạch này hắn cũng tương đối khó.
Vuổi sáng kiểm tra mười người chỉ có Tô Nguyên Gia trước mặc là hợp ý hắn nhất, thậm chí hắn còn có ý muốn thu nhận đồ đệ.
"Nguyên Gia, tiên sinh dạy vỡ lòng cho con là ai?" - Lâm Ngọc Cẩn hỏi. Từ biểu hiện của Tô Nguyên Gia hắn cảm thấy người giác ngộ chp thằng bé hẳn là một người có tri thức uyên bác, tài hoa hơn người.
"Là mẫu thân của Nguyên Gia".
"Mẫu thân con!?" - Lâm Ngọc Cẩn kinh ngạc.
Nhắc tới mẫu thân nhá mình Tô Nguyên Gia vốn là đứa bé câu nệ ít nói lại giống như nhóc con thời hiện đại, thao thao bất tuyệt nói những lời tốt đẹp về mẫu thân.
"...Cha con từng nói, nếu mẫu thân là nam tử không chừng có thể cùng người tranh chức vị trạng nguyên." - Đây là lời phụ thân từng nói cho cậu bé nghe.
Lâm Ngọc Cẩn càng thêm kinh ngạc.
Tuy rằng hắn say mê học hành nhưng đối với thí sinh mỗi kỳ khoa cử đều biết, cũng biết Tô Chính là Trạng Nguyên Lang, hơn nữa con từng đọc qua vài thi của hắn.
Tô Chính đúng là một người có tài.
Nếu có thể làm cho Tô Chính nói ra những lời như vậy, hơn nữa còn là người dạy vỡ lòng cho Tô Nguyên Gia, vậy thì tài hoa của Ân Âm còn có thể tới mức nào đây.
Lâm Ngọc Cẩn không khỏi tò mò.
Nhưng lúc này chỉ có thể kiềm ép xuống.
Hắn suy nghĩ một chút, nói: - "Tô Nguyên Gia, thiên phú của con rất tốt, mẫu thân con dạy con cũng rất tốt, con có nguyện ý bái ta làm thầy không?" - Hắn dừng lại một chút rồi nói: - "Thôi, vẫn là mời mẫu thân của con vào đây, hỏi qua ý kiến của mẫu thân con đi".
Ân Âm được mời vào, cho rằng kiểm tra đã kết thúc lại không nghĩ tới vừa mới bước vào phòng chỉ thấy ánh mắt như thiêu đốt của Lâm Ngọc Cẩn nhìn mình, có thăm dò cũng có chờ mong.
Ân Âm có chút bối rối, thế này là làm sao vậy?
"Mẫu thân, viện trưởng Lâm muốn nhận hài nhi làm đồ đệ".
-