Từng câu nói hùng hồn nhưng giọng nói lại non nớt.
Bàn tay nhỏ bé của cậu đặt sau lưng, đầu hơi lắc qua lắc lại, Ân Âm nhìn cảm thấy rất đáng yêu.
Đọc một lần, Ân Âm thuận miệng hỏi: — "Gia Gia nhớ được bao nhiêu rồi?"
"Mẫu thân, hài nhi đều nhớ hết". — Ân Âm đang uống trà nghe được lời này thiếu chút phun ra, kinh ngạc đánh giá nhóc con này.
"Gia Gia chắc chứ?"
"Hài nhi không nói dối".
Ân Âm thầm nói trong lòng, cô biết tiểu đậu đinh Tô Nguyên Gia này không nói dối, nhưng nghe một lần là nhớ hết chẳng lẽ thằng bé có thể? Ngẫm lại cũng cảm thấy có khả năng, dù sao cô và Tô Chính đều là những có chỉ số IQ rất cao.
"Gia Gia đọc lại Tam Tự Kinh một lần nữa cho mẫu thân nghe một chút".
Tô Nguyên Gia dạ một tiếng, lập tức giọng non nớt lại lần nữa vang lên, Ân Âm rất chuyên chú lắng nghe, càng nghe càng kinh hãi.
"...giới chi tai, nghi miễn lực". — Dừng một chút, Tô Nguyên Gia nói: — "Mẫu thân, hài nhi đã đọc xong".
Mệt chữ không sai, một chữ cũng không bỏ sót, Tô Nguyên Gia đã đọc xong tất cả.
Ân Âm trợn mắt há mồm, nhóc con kia thật sự có thể nghe một lần là nhớ hết.
Còn không quên một chữ?
Ân Âm lại cẩn thận đánh giá một phen, phát hiện thằng bé thật sự có thể nhìn một lần không quên.
Con trai của cô chính là một thiên tài.
Đang tiếc lúc trước bị cha mẹ bỏ rơi, nhưng hiện giờ năm tuổi đã học vỡ lòng, trong kiếp trước một thiên tài như vậy lại bị hại chết trẻ.
Bất quá đời này chắc chắn sẽ không như vậy, cô muốn bồi dưỡng thằng bé thành tài.
Sau khi nhận thấy con trai là thiên tài, hứng thú dạy học của Ân Âm càng lớn thêm, Tô Nguyên Gia bây giờ giống như một miếng bọt biển, không ngừng hấp thu độ ẩm được gọi là tri thức.
Dạy học cả ngày đến khi dùng bữa mới dừng lại.
Những ngày sau đó Ân Âm đều tự mình dạy Tô Nguyên Gia, tiến độ học tập của cậu bé cũng rất nhanh.
Ân Âm cũng luyến tiếc để con trai đi học đường.
Những cô cũng ngẫm lại, nếu đi học đường thì vẫn có khá nhiều chỗ tốt.
Thứ nhất, con nít đều cần bạn chơi, tốt nhất là khi còn nhỏ chơi chung với những bạn cùng lứa, mà ở phủ quốc công chỉ có một đứa nhỏ là Tô Nguyên Gia, cô không muốn giam giữ thằng bé ở nơi này.
Thứ hai, tuy rằng cô tự nhận bản thân là người có tri thức uyên bác nhưng tiên sinh trong học đường cũng không kém, hơn nữa còn có người là đại nho¹ đương đại, Tô Nguyên Gia đi học đường đọc sách chắn chắn có thể hưởng lợi rất nhiều.
[¹] Bậc học giả có đạo đức học vấn cực cao.
-
Thứ ba, học đường cũng coi như là một xã hội nhỏ, cho dù là sau này Tô Nguyên Gia có đi theo mình hay không, chung quy thằng bé vẫn phải đi trải nghiệm, đã như vậy sao không làm sớm một chút. Ân Âm có thể dạy thằng bé, nhưng tự bản thân trải qua, có ấn mới có thể khắc sâu.
Tổng hợp các nguyên nhân trên Ân Âm quyết định phải đưa Tô Nguyên Gia đến học đường.
Vốn tưởng rằng ít nhất phải nửa năm, lại không ngờ tới tài năng của Tô Nguyên Gia vượt xa phỏng đoán của cô. Xem ra thời gian có thể rút ngắn.
Lúc Ân Âm dạy Tô Nguyên Gia bỗng nhiên Thẩm Thục Miên lại tới, nhìn thái độ khiêu khích của nàng ta cùng với xuân ý trên mặt, Ân Âm đã biết nàng ta cùng Tô Chính thông đồng rồi.
Tuy nhiên cô cũng chẳng để ý làm gì, cũng sẽ không đi vạch trần, chỉ cần Thẩm Thục Miên không khiêu chiến đến điểm mấu chốt giới hạn của cô thì cô sẽ đi theo nàng ta mà nhảy nhót.
Tin tức Ân Âm rời khỏi Đinh Lan Uyển dọn tới viện Vân Tùng trong ngày đầu tiên đã truyền đi khắp phủ quốc công, rất nhiều người suy đoán có phải phu thê quốc công cãi nhau hay không, rốt cục cũng đã chia cắt rồi, có người muốn thừa dịp này mà chen chân vào. Ngay cả lão thái thái cũng thử thăm dò rất nhiều lần, nhưng Tô Chính lại nói hắn và Ân Âm vẫn rất tốt, càng sẽ không có chuyện tiếp nhận nữ nhân khác.