Chẳng mấy chóc hai cha con đã đến trước cửa nhà họ Trương, hai người tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
Trần Trừng ngồi xổm trong lòng ba, hai người mượn cỏ để che thân mình, trong mắt cậu bé tràn đầy vẻ hưng phấn, nhỏ giọng hỏi Trần Lập.
"Ba ơi, chút nữa Trương Kim Hổ sẽ ra ngoài sao ạ?"
"Đương nhiên." — Trần Lập không chút do dự trả lời.
Nhà họ Trương có một thói quen tản bộ vào ban đêm, bất kể là trời lạnh, lại nói đây đúng là cái sự dở hơi của nhà họ Trương.
Có ba cam đoan, Trần Trừng cũng tin tưởng kiên nhẫn chờ đợi hơn. Cứ như vậy mười lăm phút trôi qua, Trần Trừng nắm tay Trần Lập đè nén kích động, nhỏ giọng nói: — "Ba ơi, nó ra rồi."
Hai mắt tiểu gia hỏa sáng lên, vô cùng hưng phấn.
Trần Lập vuốt tóc con trai nhà mình, nói: — "Con ở đây chờ một chút."
Nói xong Trần Lập cầm túi xách da rắn khom người nhanh chóng nhảy ra.
Trương Kim Hổ đang tản bộ trước cửa nhà, nhớ tới hôm nay Trần Trừng bị bà nội đánh một bạt tai, nó lập tức vui vẻ, đáng tiếc không thể lấy được chiếc xe mà nó thích về.
Nó đã muốn chiếc xe đó từ lâu rồi nhưng ba mẹ với ông bà nội một mực không chịu mua cho nó.
Nó đã không có xe thì Trần Trừng dựa vào cái gì mà có, lúc đó chiếc xe kia đã vào tay nó nhưng phải trả lại.
Nó nghĩ thế nào cũng cảm thấy không cam tâm.
"Đều do lão già kia."
Trương Kim Hổ khẽ nguyền rủa một tiếng, ngày mai nó chắc chắn sẽ cho cháu trai của ông ta một bài học.
Nghĩ đến đây trên mặt nó lại thêm mấy phần vui vẻ.
Nhưng trong nháy mắt khi nó quay người, sau lưng lại có người khống chế tay chân của nó, thời điểm Trương Kim Hổ chuẩn bị mở miệng kêu gào thì một tấm vải xuất hiện, nhanh chóng bị nhét vào miệng nó.
Lập tức một chiếc túi da rắn từ trên trời rơi xuống trùm lên người nó.
Trần Lập bao lấy người Trương Kim Hổ xong liền đi về phía con trai, sau đó hai người nắm tay nhau rời đi xa.
Lúc này Trương Kim Hổ ở bên trong túi xách da rắn rất khó chịu.
Nó giãy dụa nhưng đang bị giam cầm bên trong túi, nó muốn hét lên nhưng bên trong miệng lại có miếng vải, muốn hét cũng không được.
Mà thời điểm Trần Lập đi bẫy Trương Kim Hổ, Trần Trừng luôn nắm chặt nắm đấm nhỏ, cho tới khi Trần Lập bao lấy Trương Kim Hổ. Hưng phấn trong mắt cậu không thể nào giấu được.
Đi được một khoảng xa Trần Lập ném Trương Kim Hổ trên mặt đất, rồi cho Trần Trừng một ánh mắt "đánh nó đi".
Trần Trừng do dự một chút, thật sự có thể ư?
Trần Lập siết chặt nắm đấm, cổ vũ con trai.
Trần Trừng nhớ tới mọi khi Trương Kim Hổ ngang ngược càn rỡ, nhớ tới việc hôm nay nó cướp xe đồ chơi của mình, nhớ tới cái bạt tay mà bà nội nó đánh cậu, lại nghĩ tới nó muốn chắn đường chị gái.
Cậu bé lúc đầu còn do dự nhưng bây giờ thì không.
Cậu siết chặt nắm đấm, từng cú đánh cứ như những hạt mưa rơi xuống người Trương Kim Hổ nầm ở trong túi xách, vì để bảo vệ bàn tay nhỏ của con trai mà Trần Lập còn trang bị thêm cho cậu nhóc một chiếc bao tay. Trần Trừng không phải là người thích đánh nhau, cậu cũng không muốn Trương Kim Hổ xảy ra việc gì, nhưng trong lòng đối với nó chính là có chút nặng nề.
Bây giờ xem như là phát tiết đi.
Qua chiếc túi xách da rắn hai người có thể nghe được tiếng Trương Kim Hổ rêи ɾỉ. Trần Trừng đánh mấy quyền liền ngừng lại, ra hiệu cho ba rằng mình không tức giận nữa.
Trần Lập sờ cái cằm có chút thất vọng, mới có mấy quyền như vậy vẫn còn tiện nghi cho Trương Kim Hổ quá.
Có thể đá nó thêm mấy cái không nhỉ?
Trần đang suy nghĩ đến khả năng dùng chân của mình, nhưng đối mặt với con trai nghĩ một chút vẫn là quên đi. Hắn không thể lưu lại ấn tượng xấu cho thằng bé được.
HẾT CHƯƠNG 183.
~•~•~•~•~•~
CHƯƠNG 184.
Nếu như Ân Âm ở đây, cô sẽ nói: — "Đồng chí Trần Lập, hình tượng của anh vốn đã sụp đổ từ lâu rồi."
Trần Trừng nghiêng đầu nhỏ, nhớ lại ánh mắt vừa nãy của ba, có phải ba hi vọng cậu sẽ tiếp tục đánh không?
Cậu chưa kịp hiểu rõ ràng, ba đã khiêng túi xách da rắn trở về.
Trần Lập đưa cả Trương Kim Hổ và túi xách da rắn cùng nhét vào cửa Trương gia, sau đó bế con trai lên, lê đôi chân thon dài bước từng bước mạnh mẽ nhanh chóng rời đi. Trần Trừng bị ba ôm trong lòng bước từng bước nhanh nhẹn, khuôn mặt đã đỏ bừng, không giấu được sự vui vẻ.
Cậu nghiêng đầu nhìn mặt ba.
Trần Trừng cảm thấy ba đặt biệt, đặc biệt đẹp trai luôn.
Hôm nay là lần đầu tiên Trần Trừng và ba cùng nhau làm việc xấu, cậu cảm thấy rất hưng phấn, rất kích động.
Cậu rất thích ba.
Hai cha con một đường đi về nhà, vừa bước vào cửa liền bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Ân Âm, hai người không hẹn mà cùng sờ mũi, có chút chột dạ.
Ân Âm bị bộ dáng của hai cha con chọc cười.
"Mau đi tắm đi, tắm xong thì đi ngủ sớm."
"Dạ." — Một lớn một nhỏ ngoan ngoãn đáp.
Ân Âm không có truy hỏi hai cha con lén lút làm cái gì, nhưng mà xem ra hẳn là đã thành công.
Thấy hai cha con đã trở về, Ân Âm đóng cửa lớn sau đó trở về phòng ngủ với con gái. "Mẹ." — Ân Âm vừa trở về phòng đã thấy Trần Li mặc đồ ngủ nằm trên giường hai mắt long lanh nhìn cô.
Ân Âm lên giường cũng không có nằm xuống, mà là đem con gái ôm vào lòng, sắc mặt và giọng nói mang theo vẻ nghiêm túc: — "Lệ Chi, mẹ có một chuyện rất rất quan trọng muốn nói với con."
Nghĩ đến Tôn Khâm, nghĩ đến việc hôm nay Trần Li có khả năng bị xâm hại, Ân Âm vẫn cảm thấy có những điều không thể không nói.
Trần Li đã mười hai tuổi, có một số việc con bé nên biết.
Điều Ân Âm muốn nói đến chính là giáo giục tuổi vị thành niên.
Trừ cái đó ra, còn có một chút kiến thức và những phương pháp bảo vệ bản thân.
Ân Âm còn tính toán đợi sau khi lên thành phố, có điều kiện sẽ đưa Trần Li đi học Tea Kwon Do, Karate các loại....., không cần quá xuất sắc, chỉ cần có thể bảo vệ được bản thân mình. Dựa vào bản thân là đáng tin cậy nhất.
Ân Âm mở ra cho Trần Li một cánh cửa mới, cho cô bé tiếp xúc những tri thức mà bản thân chưa từng học qua.
Đại khái là vì ngượng ngùng nên gò má cô bé đỏ bừng, nhưng cô bé nghe rất chăm chú, đem lời của mẹ ghi tạc trong lòng.
Thời điểm Ân Âm nói xong, Trần Li cũng ý thức được một vấn đề.
Cô bé chần chờ một chút, hỏi: — "Mẹ, vậy hôm nay thầy Tôn..."
Ân Âm trầm ngâm mấy giây, liền đem bộ mặt thật của Tôn Khâm nói ra, cô chỉ nói một phần, còn về phần tương đối mẫn cảm thì không nói. Cô không muốn hù con gái mình.
Trước khi cô định nói với con gái những gì mình nói tối nay, cô đã nhận ra con gái ý thức được có gì đó không ổn ở Tôn Khâm.
Mặc dù Trần Li đơn thuần nhưng không phải là loại người ngu ngốc, hơn nữa còn có trực giác của trẻ nhỏ. Quả nhiên Trần Li đã hỏi.
Ân Âm suy nghĩ có nên nói hết sự thật cho cô bé hay không, nhưng cuối cùng cô quyết định nói nhưng sẽ che giấu một vài chi tiết.
Cô hi vọng Trần Li sẽ đem những lời cô nói đêm nay để ở trong lòng, ý thức được có đôi khi nguy hiểm luôn rình rập bên cạnh mình.
Ý thức rằng một khi bị hại không thể không có tâm phòng bị.
Sau khi được mẹ xác nhận câu trả lời, khuôn mặt vốn đỏ bừng của Trần Li trở nên trắng bệch.
Cô bé đã mười hai tuổi, không còn nhỏ nữa nên có thể nghe hiểu lời mẹ.
Khó trách, khó trách hôm nay cô bé luôn cảm ở bên chỗ thầy Tôn rất lạ, cảm giác đặc biệt không thoải mái, hóa ra là do nguyên nhân này.
Nghĩ tới ánh mắt mà thầy Tôn nhìn mình, Trần Li nhịn không được mà run rẩy.
HẾT CHƯƠNG 184.
~•~•~•~•~•~
- truyenwk.com: __S_K_Y_s - - Fanpage: Bản dịch 0 đồng -
~•~•~•~•~•~
CHƯƠNG 185.
Không thể không nói Trần Li thật sự đang rất sợ hãi.
Cô bé nghĩ hôm nay quả thật là may mắn vì Tranh Tử tới kịp thời, nếu như thằng bé không đến kịp, vậy thì bản thân có phải sẽ....
Ngay lúc Trần Li đang suy nghĩ lung tung, Ân Âm ôm cô bé vào lòng, dịu dàng an ủi: — "Đừng sợ, có mẹ ở đây rồi."
Cảm nhận hơi thở đặc biệt của mẹ xung quanh Trần Li từ trong sợ hãi hoàn hồn lại.
Ân Âm sờ lên mái tóc hơi khô sơ của con gái, nói: — "Đừng sợ, có ba mẹ và cả Tranh Tử sẽ bảo vệ con, còn có ông nội nữa, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh con."
Cô nhẹ nhàng vỗ lưng Trần Li.
Trần Li thần kinh đang căng thẳng đã bình tĩnh lại một chút.
Cô bé cắn môi dưới, hỏi: — "Mẹ ơi, không thể để cho ông ta ở lại trường học. Nếu như ông ta lại xuống tay với những người khác thì làm sao bây giờ?" Trần Li không nghĩ tới chuyện này sẽ xảy ra trên người mình, cũng không mong muốn nhựng bạn nữ khác gặp phải bi kịch này.
Đáy mắt Ân Âm mang theo ý cười, ôm thật chặt cô bé vào lòng.
Con gái của cô quả nhiên là một đứa trẻ lương thiện.
"Không cần lo lắng, ba mẹ đã có biện pháp, tuyệt đối sẽ không để ông ta tiếp tục tổn thương đến người nào nữa."
Nghe được lời cam đoan của mẹ, Trần Li thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ đến Tôn Khâm, ánh mắt của Ân Âm liền trở nên lạnh lẽo.
Không thể để Tôn Khâm ở lại làng Hồng Kiều đơn giản như vậy, nhưng Ân Âm cũng không muốn để hắn ra bên ngoài hãm hại người khác.
Vả lại Tôn Khâm làm ra loại chuyện như vậy là phạm pháp, đã phạm pháp thì cho dù không xử tử cũng phải ở tù chung thân.
Buổi chiều Ân Âm và Trần Lập đã thương lượng đối sách, lần này Tôn Khâm sẽ chạy không thoát đâu. Hắn sẽ phải trả cái giá thật đắt cho những sai lầm của mình.
-
Một bên khác sau khi tắm rửa xong, Tranh Tử nằm trên giường cùng ba, trong bóng đêm đôi mắt của cậu bé chớp chớp sáng ngời, không tài nào ngủ được.
Hôm nay cảm xúc bên trong Trần Trừng biến hóa khôn lường.
Buổi sáng bị một nhà Trương Kim Hổ khi dễ, ba mẹ lại đột nhiên rời đi, cậu rất đau lòng và khổ sở.
Nhưng lúc sau ba mẹ tự nhiên lại trở về, ban đêm ba còn mang theo cậu đi đánh Trương Kim Hổ.
Nghĩ lại đều cảm thấy thật kích động.
Bất quá đều làm cậu vui mừng nhất đó là sự trở lại của ba mẹ, cũng không biết khi nào hai người lại rời đi.
Nghĩ đến khả năng rất nhanh ba mẹ liền đi nữa, Trần Trừng cụp mắt, không khỏi cảm thấy buồn bã.
Đúng lúc này cậu cảm giác được có ai đang nhéo mặt mình, quay đầu liền bắt gặp ánh mắt của ba. "Sao còn chưa ngủ?" — Trần Lập nhỏ giọng hỏi.
"Ngủ không được ạ." — Trần Trừng cũng nhỏ giọng đáp.
Hai người ngủ chung phòng với ông nội Trần, nằm cách nhau không xa, ở giữa chỉ có một tấm rèm ngăn cách, nên không dám nói chuyện lớn tiếng sợ đánh thức ông.
"Vậy ba kể cho con nghe một câu chuyện nhé?"
Đôi mắt đen nhánh của Trần Trừng sáng lên.
Thời điểm cậu đi học đôi khi sẽ đọc được trong sách trước khi khi ngủ các bạn nhỏ sẽ được ba mẹ kể chuyện xưa cho nghe.
Cho tới bây giờ ba mẹ chưa lần nào kể chuyện cho cậu, bởi vì số lần hai người trở về thật sự quá ít.
Mỗi lần ăn tết Trần Trừng ngủ với ba cảm giác trong lòng đều rất phức tạp.
Vừa mong đợi, vừa khó xử.
Muốn tới gần nhưng lại sợ bị đẩy ra xa.
Cho nên cậu chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí quan sát, thậm chí còn không dám đưa ra yêu cầu của bản thân. Mà hôm nay ba lại muốn kể chuyện xưa cho cậu nghe.
Trong mắt Trần Trừng đầy vẻ chờ mong.
Cậu nặng nề gật đầu.
Trần Lập ôm con trai vào trong ngực, trong đêm tối giọng nói đặc biệt trầm thấp, giống như tiếng đàn Cello* tao nhã.
Cello hay Violoncelle, còn được gọi trung vĩ cầm, là một loại đàn cùng họ với vĩ cầm, thuộc họ nhạc cụ dây dùng cây vĩ. Giống như vĩ cầm, cello được chơi bằng cách dùng một cây vĩ có căng lông đuôi ngựa, kéo ngang những dây đàn và làm cho dây đàn rung lên thành âm điệu.
"Rất lâu trước đây...."
HẾT CHƯƠNG 185.
~•~•~•~•~•~
CHƯƠNG 186.
Đêm đó Trần Trừng nương theo giọng nói trầm thấp của ba chìm vào giấc ngủ, cậu nép vào vòng tay của ba cảm nhận ấm áp và cảm giác an toàn từ trên người ông, tiến vào giấc mộng ngọt ngào.
Trong mơ ba mẹ nói, muốn dẫn ông nội, chị gái và cậu cùng đi thành phố, về sau bọn họ sẽ sống chung với nhau.
Ngày hôm sau thức dậy sớm, Trần Trừng mở to đôi mắc đen trong veo, ngửa đầu nhìn Trần Lập, lộ ra một nụ cười ngây ngô.
Giấc mơ tối hôm qua nếu trở thành sự thật thì tốt biết bao.
Bất quá Trần Trừng cũng biết đây chỉ là giấc mơ mà thôi.
Nhưng mà, tuy chỉ là một giấc mơ nhưng cũng làm cậu rất vui, thật sự rất vui.
Thời điểm ăn cơm xong rồi ra ngoài tản bộ, Trần Trừng nghe được tin tức Trương Kim Hổ bị người ta trùm bao đánh cho sưng mặt mũi. "Nghe nói tối hôm qua Trương Kim Hổ bị người ta trùm bao tải đánh, hiện tại vẫn còn nằm trên giường."
"Trương Kim Hổ thật sự quá yếu ớt. Tôi cảm thấy nó không có bị thương gì nặng đâu. Người kia nên ra tay mạnh một chút nữa."
"Đúng vậy, tôi cũng đã muốn đánh cho nó một trận từ lâu. Không biết là ai lợi hại như vậy."
"Xuỵt, lời này không thể để Trương gia nghe thấy, không thì chúng ta sẽ gặp rắc rối."
Làng Hồng Kiều nhao nhao nghị luận người nào gây ra rắc rối cho nhà họ Trương, mà Trương gia ở đây đã quen thói càn rỡ bây giờ đã bị thu thập, đám người này liền vỗ tay khen hay.
Trần Trừng nghe được tin tức này, tâm tình đặc biệt tốt.
Bên phía Trương gia, ông bà nội Trương Kim Hổ ở trên giường trông coi cháu trai bảo bối, vừa khóc vừa tức giận.
Trong miệng là tiếng mắng chửi rất khó nghe, làm cho người ta cảm thấy không thoải mái. Bọn họ nói, đợi sau khi tìm được cái người dám trùm bao tải lên người cháu trai mình, bọn họ nhất định sẽ chơi chết hắn.
Nhưng vấn đề là, bọn họ tìm không thấy người kia.
Thứ nhất, Trương Kim Hổ bị túi xách da rắn chắn tầm nhìn, căn bản không thể nhìn thấy đó là ai, người kia cũng không phát ra âm thanh gì.
Thứ hai, làng Hồng Kiều nằm ở nơi giao thông tắc nghẽn lại còn lạc hậu, đương nhiên sẽ không có mấy thứ như camera giam sát.
Cho nên Trương Kim Hổ chỉ có thể khổ sợ chịu đựng bị đánh trong vô vọng.
"Nhất định là Trần Trừng, nhất định là nó làm." — Trương Kim Hổ nằm trên giường la hét, trong mắt tràn đầy tức giận.
Hôm qua nó cướp đồ chơi của Trần Trừng, còn bị bà nội nó đánh, trực giác nói cho nó biết, nhất định là Trần Trừng làm.
Ông nội Trương nói: — "Trần Trừng chỉ là một đứa nhỏ tám tuổi, nó mà làm được cái gì?" Trương Kim Hổ: — "Cha của nó trở về, nhất định là cha của nó làm."
Lời này vừa nói ra ông nội Trương Kim Hổ lại càng không đồng ý, ai bảo Trần Lập sinh ra có một khuôn mặt chính trực, nhân phẩm ở làng Hồng Kiều cũng rất tốt, cho dù bọn họ nghĩ như vậy nhưng nó cũng quá không hợp lẽ thường.
Ông nội Trương nói: — "Được rồi, đừng nói nữa, con sức rượu thuốc rồi sau đó ngủ một giấc đi."
Trương Kim Hỗ mở to mắt, ông nội vậy mà không tin nó.
Nhưng bất kể Trương Kim Hổ nói thế nào cũng không thay đổi được ông nội Trương.
Cuối cùng không tìm ra được người đánh Trương Kim Hổ, chuyện này cứ như vậy mà bỏ qua.
-
Ngày hôm đó Ân Âm và Trần Lập tìm tới hiệu trưởng của Trường Tiểu Học Hồng Kiều.
Hiệu trưởng Trường Tiểu Học Hồng Kiều xuất thân từ làng Hồng Kiều, mấy năm đầu học đại học sau đó đến cố hương* làm thầy giáo, rồi thăng chức làm hiệu trưởng. [*] Làng Quê cũ, nơi đã xa cách từ lâu.
-
Hiệu trưởng Trần bây giờ cũng đã gần năm mươi tuổi.
Lại nói, nhà Trần Lập và hiệu trưởng Trần cũng có chút ít quan hệ thông gia, nhưng đều là mối quan hệ của bậc thế hệ cha ông.
"Đây không phải tiểu tử Trần Lập à, tới để chúc tết chú sao?" — tính tình hiệu trưởng Trần cởi mởi vui vẻ. Tuy nhiên đối với việc Trần Lập mang theo vợ tới cửa hơi ngạc nhiên, mặc dù lúc trước song phương cũng là thân thích nhưng đã là chuyện của thế hệ đi trước, bây giờ bọn họ rất ít qua lại.