Cũng không biết qua bao lâu, cậu rốt cục cũng xê dịch thân thể nhỏ, đem chai keo nhặt lên, ngồi trước cái xe nát tan tành.
Đôi tay nhỏ cẩn thận từng li từng tí dúng keo dán chiếc xe lại.
Thời điểm dán lại, nước mắt cậu không kìm nổi mà rơi xuống, một giọt rồi một giọt rơi xuống chiếc xe, bả vai nhỏ cũng run rẩy.
Khi nước mắt quá nhiều làm cho mắt mơ hồ, cậu đưa tay lau nước mắt, lại bắt đầu dán xe, nhưng không bao lâu nước mắt lại rơi xuống.
Cũng không biết qua bao lâu xe cuối cùng cũng được cậu dán xong, nhưng chiếc xe đã bị gãy đôi, cuối cùng vẫn lưu lại vết nứt.
Trần Trừng thử một chút, rốt cuộc xe cũng không thể nào chạy được nữa.
Cậu sững sờ một hồi, lập tức đem xe ôm vào trong ngực, nức nở khóc lớn, giống như một con thú nhỏ bị bỏ rơi.
-
Một bên khác ông nội Trần biết được mặt của cháu trai bị bà nội Trương Kim Hổ đánh, ông trực tiếp tìm tới cửa lý luận.
Nhưng một nhà Trương Kim Hổ điều là ngang ngược độc đoán, bên này chỉ có ông nội Trần cùng Trần Li mới mười hai tuổi.
Ông bà nội Trương Kim Hổ rất hung ác, thậm chí muốn động thủ đánh ông nội Trần, cuối cùng vẫn là Trần Li mời các lão làng tới mời làm cho Trương gia thu liễm một chút.
Nhưng Trương gia thế nào cũng không có xin lỗi.
Bất đắc dĩ Trần Li chỉ có thể khuyên ông nội rời đi.
Trên đường trở về bỗng nhiên có người gọi Trần Li lại.
"Lệ Chi, giáo viên Tôn của cháu nói là có việc liên quan đến bài tập nghỉ đông cần tìm cháu, bảo cháu đi tới nhà anh ta một chuyến."
Trần Li hơi bất ngờ, tại sao giáo viên Tôn lại tìm cô trong dịp tết nguyên đán, bất quà cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao Trần Li cũng là lớp trưởng của lớp năm. Mà giáo viên Tôn là giáo viên dạy toán của bọn họ, từ tỉnh khác xuống nông thôn cách đây nửa năm.
"Được rồi Lệ Chi, con đi đi, ông nội tự mình đi về." Ông nội Trần nói.
"Dạ. Ông nội đi đường nhớ phải cẩn thận. Còn nữa, ông trở về nhìn xem Tranh Tử thế nào." Trần Li vẫn có chút lo lắng cho em trai, cũng không biết cậu có phải còn đang khóc không.
Cô biết mặc dù em trai nhìn qua giống như không thích cha mẹ, một tiếng cha mẹ cũng không gọi, nhưng trong lòng của cậu lại cực kỳ thương cha mẹ, nếu không cũng sẽ không thương tâm như vậy.
Cha mẹ đã đi lami công được tám năm và gần như rời đi khi em trai ra đời không lâu.
Tám năm qua số lần em trai gặp cha mẹ có thể đếm được ở hai đầu bàn tay, rất là ít.
Đối với Trần Trừng mà nói, cha mẹ chính là người có lẽ vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Nhưng thằng bé cũng chỉ là một đứa nhỏ, cậu cũng khát vọng được ở gần cha mẹ, nhưng lại không dám tới gần, chỉ có thể cẩn thận từng chút một thăm dò.
Giống như một con thỏ con đang dò xét ở cửa hang đầy sợ hãi, háo hức muốn đi ra nhưng lại sợ, một khi bên ngoài có động tĩnh gì nó sẽ lập tức rụt lại, trốn ở trong động không dám đi ra, lại phải qua rất lâu rất lâu, mới dám nhô chân nhỏ ra thăm dò lần nữa.
-
Xe đang chạy trên con đường núi gồ ghề.
Đây là chiếc xe chạy từ làng Hồng Kiều đến thị trấn. Người lái xe cũng họ Trần, cũng là một người trong làng Hông Kiều, mua được chiếc xe tải ngày bình thường đều chạy vận chuyển đồ, trong ngày lễ tết và các dịp lễ hội anh ta bắt đầu kinh doanh chở người đi tới đi lui giữa thị trấn và làng Hồng Kiều.
Chỉ có đến thị trấn thì mới đến được các tỉnh và thành phố khác.
Trong xe ngoài tài xề ra còn có đôi vợ chồng ước chừng ba mươi tuổi, trong đó người đàn ông đang nói chuyện với tài xế, còn người phụ nữ đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Đúng lúc này, người phụ nữ bỗng nhiên mở mắt.
Hết chương 171.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 172.
Cô mở miệng nói: "Anh Lâm, làm phiền anh quay đầu đưa chúng tôi trở về thôn, tạm thời chúng tôi không đi thị trấn nữa.
Lời vừa dứt, trong xe lập tức yên tĩnh.
Người đàn ông bên cạnh hỏi: "Vợ à, có chuyện gì à, sao đột nhiên không đi nữa?"
Ân Âm nói: "A Lập, trước tiên chúng ta trở về đi, em quên một vật rất quan trọng trong nhà."
"Là cái gì?" Trần Lập hỏi.
Xe tải cũng ngừng lại, lúc này khoảng cách đến thị trấn cũng đã đi được nửa đường, Trần Lâm cũng không phát cáu, hỏi: "Quên đồ quan trọng à, bất cẩn quá rồi, muốn trở về sao? Nếu muốn về, tôi hiện tại liền quay đầu xe." Trần Lập nhíu mày, hỏi Ân Âm ngồi bên cạnh: "Là đồ vật quan trọng gì, em nói một chút đi."
"Em quên mang theo thẻ căn cước còn có tiền nữa." Ân Âm nói.
"Sao lại bất cẩn như thế?." Tuy nói vậy nhưng Trần Lập cũng không tức giận, "được rồi, tranh thủ thời gian quay đầu xe trở về đi. Anh Lâm, thật xin lỗi đã làm phiền anh, chúng tôi sẽ bồi thường tiền xe."
"Được." Trần Lâm cũng không nhiều lời, lập tức quay đầu xe.
"Anh Lâm, nều có thể thì phiền anh đi nhanh chút." Ân Âm thúc giục.
"Vợ à, đã xảy ra chuyện gì sao? Sắc mặt của em không tốt lắm." Trần Lập cầm tay Ân Âm, lo lắng hỏi.
Ân Âm lắc đầu, không có nói gì, chỉ là vẻ mặt lo lắng và hai đầu lông mày nhíu chặt đã bán đứng cô.
Thấy vậy Trần Lập cũng không hỏi nhiều, hắn chỉ lo lắng có phải là trong người Ân Âm có chỗ nào không thoải mái. Kỳ thật hắn biết Ân Âm có mang theo thẻ căn cước và tiền, nhưng hắn cũng nhìn ra được đây chỉ là cái cớ mà Ân Âm lấy ra, giống như có một nguyên nhân khác làm cô nhất định phải trở về một chuyến.
Trần Lập không có ngăn cản, hắn chính là một thê nô, mọi thứ đều là nghe theo lời vợ.
Lúc này Ân Âm một bà bà đầu giường vừa tới thế giới nhỏ này, đang phân loại ký ức cả đời trước của nguyên chủ.
Nguyên chủ là người tỉnh H, có hộ khẩu thành thị, cha mẹ sinh ra ba người con, trên nguyên chủ còn có hai anh trai, đối với nguyên chủ là đứa con gái duy nhất, cha mẹ Ân cực kì yêu thương. Ân gia cũng coi như là một gia đình khá giả, cũng có nhà ở tỉnh H.
Cha mẹ Ân dự định sau khi con gái tốt nghiệp đại học sẽ giới thiệu cho con gái một người đàn ông không tệ để kết hôn. Tuy nhiên, thời điểm nguyên chủ đang học đại học ngoài ý muốn quen biết Trần Lập từ nông thôn vào thành phố lảm công.
Khi đó Ân Âm đang học năm hai, mới 20 tuổi, Trần Lập sau khi tốt nghiệp tiểu học sau đó cũng không đọc sách nữa mà theo người trong thôn đến thành phố lớn để làm việc, thời điểm quen biết Ân Âm, hắn đang làm chủ thầu.
Trần Lập 22 tuổi, bởi vì thường xuyên làm việc dưới ánh nắng mà làn da đều bị rám nắng, nhưng Trần Lập bình thường cũng không tệ, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, đôi mắt sâu, môi mỏng, do hay làm việc nặng nên tự nhiên cũng luyện được một thân cơ bắp cuồn cuộn.
Nếu phải dùng hai chữ để miêu tả Trần Lập, đó chính là: con người rắn rỏi*.
(*) nguyên văn - 硬汉
-
Để nói về cuộc gặp gỡ của hai người, có thể hình dung bằng: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân. Ân Âm và bạn bè ra ngoài đi chơi, gặp phải ăn cướp, người kia không những cướp tiền còn muốn cướp sắc, cuối cùng Trần Lập đi ngang qua nhìn thấy, người kia liền bị đánh cho chạy mất dép. Vì một màn anh hùng cứu mỹ nhân này mà hai người có mối liên hệ với nhau.
Ân Âm thích sự chính trự và lương thiện của Trần Lập, cũng thích cơ bắp rắn rỏi và khuôn mặt góc cạnh của hắn, mà Trần Lập cũng thích Ân Âm, một sinh viên đại học trắng trẻo, xinh đẹp.
Chỉ là Trần Lập rất rõ ràng, hắn biết mình là một dân quê không có tiền đồ, lại không có văn hóa, nên không xứng với Ân Âm xuất thân từ thành thị.
Chính vì vậy mà thời điểm hai người quen nhau phải cách một đoạn thời gian.