Dùng 5 năm, mới thống nhất được các thế lực, gian khổ trong đó không cần phải nói. Nhưng nhìn kết quả, vất vả mấy cũng đáng giá.
Trong khoảng thời gian này, năng lực của Hạ Thanh Trúc càng được nhiều người tán thành, cho nên lúc tổ chức bầu cử lãnh đạo lần đầu tiên, không có gì bất ngờ cô được trúng cử.
Mà Lâm Tô, vẫn ở phía sau yên lặng ủng hộ.
Lại 10 năm trôi qua, quốc gia của hai người dù chưa khôi phục đến trình độ trước tận thế, nhưng kinh tế phồn vinh, trật tự ổn định, vượt qua trình độ trước đó là vấn đề sớm muộn.
Lâm Tô yên lặng thu nhỏ quy mô siêu thị, để những siêu thị khác có cơ hội, mắt nhìn tốc độ phát triển của nhóm Thẻ sư, có lẽ không tới mấy năm, đã không cần cô tiếp tế, đến lúc đó là thời gian cô công thành lui thân thích hợp nhất.
Hạ Thanh Trúc được trúng cử 2 nhiệm kỳ liên tiếp, lúc rút lui, cô ta đã tích góp được rất nhiều điểm thiện lương.
【Ngươi có nguyện ý dùng tất cả điểm để đổi lại cuộc sống trên mặt đất cho nhân loại không?】
Lần đầu tiên Hệ thống nghiêm túc hỏi cô ta như thế, khiến Hạ Thanh Trúc sửng sốt một chút.
Cô ta không trả lời ngay, mà hỏi ngược lại, "Nhân loại có thể quay trở lại mặt đất ư?"
Nói thật, thế giới dưới mặt đất phát triển nhanh chóng, trình độ kinh tế cũng dần khôi phục, các nhà khoa học đã có thể giải quyết rất nhiều nan đề dưới lòng đất, nhưng từ đầu đến cuối nhân loại vẫn không thể sinh hoạt như trên mặt đất. Từ lúc bắt đầu tận thế đến nay liên tục nghiên cứu, nhưng vẫn không có chút tiến triển nào.
Nên lúc Hệ thống hỏi cô ta, thứ cô ta nghĩ tới đầu tiên là, nhân loại còn có cơ hội quay trở lại mặt đất?
【Chỉ cần ngươi muốn, có cơ hội.】
Hạ Thanh Trúc trầm mặc, chỉ cần cô ta muốn, là có cơ hội. Phải biết, cơ hội này, chắc chắn phải bỏ ra một cái giá cực kỳ đắt.
"Đổi tất cả của ta là..."
【Điểm thiện lương, danh tiếng, khí vận, tín ngưỡng, kể cả... sinh mạng của ngươi.】
Hạ Thanh Trúc đột nhiên nhẹ thở ra, "Chỉ thế này, vậy cũng được." Cô ta còn tưởng kể cả người thân và bạn bè nữa kìa, chỉ riêng cô ta, vậy không có gì to lớn.
【Ngươi phải suy nghĩ kỹ, những thứ này dù không sờ được không thấy được, nhưng là phúc phận của kiếp sau, kiếp sau nữa, thậm chí là rất nhiều kiếp sau đó, để ngươi sinh ra yên bình, được trời phù hộ. Một khi ngươi buông bỏ những thứ này, kiếp sau khó mà đoán trước, thậm chí là bất hạnh. Mà khi ngươi kính dâng tất cả giúp nhân loại trở về mặt đất, sẽ không có ai biết những chuyện ngươi từng làm, không có cảm kích, thậm chí không bao lâu sẽ có người lãng quên ngươi... 】
Hạ Thanh Trúc cười một tiếng, "Không sao, ta nghĩ kỹ rồi, ta không phải vì ai cảm kích mới làm thế. Kiếp này còn sống mơ hồ, ai quản kiếp sau thế nào?"
Dù cô ta cứu vô số người, nhưng vẫn quý trọng thân nhân của mình nhất. Sau khi cô ta trọng sinh vẫn luôn không kết hôn, nhưng mấy người anh đều đã lập gia đình. Đám cháu sau khi sinh, trước giờ chưa từng thấy mặt trời, chưa từng thấy chập trùng sông núi, chưa từng thấy dòng sông chảy xiết, chưa từng nghe tiếng chim, chưa từng ngửi hương hoa, chưa từng thấy đồng cỏ xanh... Từ lúc ra đời, bọn nó đã sinh hoạt dưới lòng đất, chưa từng trải nghiệm sự thần kỳ của tự nhiên.
không riêng bọn nó, đến cả những người khác, cũng rất hoài niệm tự nhiên trước đó.
Mà kiếp này cô, có thể chung sống với người nhà mấy chục năm, đã thỏa mãn, nếu chỉ hi sinh một mình cô, đổi lại toàn nhân loại được về mặt đất, hình như có lời, không có đạo lý không đồng ý.
Thấy cô không chút do dự kính dâng bản thân, cứu vớt nhân loại, Hệ thống lại không nỡ, 【Ngươi thật sự không hối hận? Một khi đồng ý ngươi không còn đường rút lui, thật ra nghĩ lại sinh hoạt dưới đất cũng không sao, vì sao phải kính dâng bản thân cho những người không liên quan? Cũng đâu phải sống dưới lòng đất thì không sinh tồn được...】
Hạ Thanh Trúc im lặng, "Không phải ngươi bồi dưỡng ta thành như thế? Nếu vừa trọng sinh, ngươi thử nói thế với ta đi? Buông nửa cái mạng còn không muốn, ta còn phải hủy diệt thế giới!"
【Ngươi thật là, không có chút lương tâm gì hết? Coi như con mèo con chó, làm bạn lâu như thế cũng phải có tình cảm chứ, ta không nỡ bỏ ngươi là có lỗi?】
"Ý người là ta còn không bằng con mèo con chó?" Hạ Thanh Trúc nheo mắt lại nói.
【Aissss, tức chết ta, tùy ngươi, muốn chết thì chết đi!】
Nhìn Hệ thống tức giận, khóe miệng Hạ Thanh Trúc cong lên.
Ngốc thật.
Hạ Thanh Trúc đột nhiên qua đời, đến Lâm Tô cũng không dự liệu được, nhưng rất nhanh vật chất không biết tên trong không khí biến mất, nhiệt độ bên ngoài cũng khôi phục, lúc nhân loại có thể đi lại trên mặt đất, Lâm Tô liền hiểu rõ.
Lâm Tô thở dài, thật ra ở chung với Hạ Thanh Trúc lâu như thế, cô vẫn rất thưởng thức, mặt lạnh tim nóng, bản chất lương thiện. Nói là Hệ thống ép buộc, nhưng nếu trong lòng ác độc thật, luôn có cơ hội lách qua lỗ hổng của Hệ thống. Lương thiện thật với giả nhân giả nghĩa không giống nhau, Lâm Tô nhìn ra.
Bây giờ cô ta vừa đi thế giới liền thay đổi, nếu nói không có liên quan gì đến cô ta, Lâm Tô không tin.
Trong một đêm, vật chất không biết tên biến mất, tuyệt đối không phải do con người làm, chắc chắn là cô ta trao đổi với Hệ thống mới thay đổi.
Vì thế giới kính dâng bản thân, Lâm Tô vẫn bội phục. Bây giờ Hạ Thanh Trúc công thành danh toại, địa vị cao cả, cam tâm tình nguyện buông bỏ tất cả, không phải ai cũng làm được.
Tận thế 20 năm sau, nhân loại cuối cùng cũng trở về mặt đất, chỉ khi mất đi, mới biết trân trọng.
Mặt đất vẫn là sa mạc, nhưng không sao, mất đất, mọi người cải tạo lại, mất thực vật, nhân loại trồng lại... Đã từng đòi hỏi thiên nhiên, bây giờ đã đến lúc trả lại.
...
Lâm Tô trở lại không gian hệ thống, khó có lúc 003 không tô tô vẽ vẽ lên vở, mà ngồi xổm trên ghế đẩu, biểu tình nghiêm túc.
Sao thế? Hạ Thanh Trúc hợp lệ?
Lâm Tô nhướng mày, 003 liền nhìn ra suy nghĩ của cô, khoát tay áo nói, "Không có gì, cô ta làm rất tốt, chỉ là đầu óc hơi không đủ thông minh như cô. Cũng đâu thể để cô ta phá nát hệ thống của ta?"
Cuối cùng chính cậu thở dài, "Muốn tìm một người thông minh cơ thí, thiện lương mà không mềm yếu, quả quyết mà không lạnh lùng, lý trí mà không mất đi tình cảm, mạnh mẽ không vướng bận tình yêu... Sao nhân vật chính khó tìm vậy?"
Lâm Tô: "..." Tiêu chuẩn này, đúng là hơi khó.
"Đúng rồi, hệ thống kia sao rồi? Thế mà thay đổi được thế giới, lai lịch không tệ ha?"
003 nhếch miệng, "Cũng thường thôi, kém xa ta."
Lâm Tô: "..."
"Còn nữa, Hạ Thanh Trúc cứ như thế kết thúc? Cảm thấy hơi đáng tiếc."
"Cô ta, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, ban đầu khí vận bị đứt, sau này không thể sống tốt, nhưng vì cô công bố chuyện cô ta lấy thân cứu thế, nhờ lực lượng cảm kích cùng tín ngưỡng của mọi người, lại mang khí vận đến, đầu thai đến Tu chân rồi."
Tu chân?
*
Từ nhỏ Hạ Thanh Trúc đã có 1 bí mật, bí mật này cô còn không nói với cha mẹ, vì nó không cho cô nói.
Ngày cô được sinh ra đã có một không gian tùy thân, bên trong có suối linh đất linh, linh khí nồng đậm, quan trọng nhất là còn có một khí linh vô cùng thông thái.
Mặc dù là khí linh, nhưng hắn có thân thể hình người, tướng mạo tuấn mỹ, mang một thân áo trắng, tiên khí mười phần.
Nhưng tính tình không được tốt lắm.
"Hửm? Tính tình không tốt? Đối với ngươi có ích lợi gì, dù sao ngươi cũng là Bạch Nhãn Lang, đối tốt với ngươi bao nhiêu, quay đầu một cái là quên sạch!"
Hạ Thanh Trúc không tin, cô đã lớn đến như thế, thân thiết với hệ thống nhất, những thứ hệ thống dạy cô đều nhớ kỹ, so với mấy ông sư phụ ở Hạ gia còn lợi hại hơn, cô rất thích hắn đó, sao lại thành Bạch Nhãn Lang rồi?
Biến thành hệ thống khí linh khinh thường nhìn cô, "Đừng nghĩ là cô quên rồi thì coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không phải chủ nhân cũ nói, ta phải phụ đạo cho cô thêm một kiếp mới tạo thân thể cho ta, ta mới không dây dưa gì với cô."
Hạ Thanh Trúc hơi tiếc, "Ngươi thế mà không phải người?" Uổng công có bộ túi da đẹp mắt.
Cô tự lẩm bẩm.
Hệ thống nghe xong, lập tức bùng nổ, "Aissss, cái nữ nhân này, không có lương tâm à? Đây là trọng điểm? Ta làm bạn với ngươi lâu như thế, tận tâm tận lực phụ đạo cho ngươi, ngươi đối xử với ta như vậy?
Hạ Thanh Trúc năm tuổi: "Ta còn là con nít, nữ nhân là chỉ người lớn."
"Aaaa! Ta sắp bị người làm tức chết!"
Hạ Thanh Trúc cảm thấy hình ảnh hệ thống bùng nổ này rất quen thuộc, cảm giác như đã từng nhìn thấy.
Chắc chắn là hắn bùng nổ quá nhiều, nên mới sinh ra ảo giác, ừm, quả nhiên hệ thống không tốt tính.