Tận thế ngày thứ 8, Triệu Miên Miên cuối cùng cũng thức tỉnh năng lực biến hóa thẻ bài, là loại chữa bệnh hi hữu nhất hiện tại.
Nguyên nhân là Lâm Tô không cẩn thận bị thương ở ngón tay, thuận miệng nói một câu, "Miên Miên, cho tớ cái băng dán cá nhân."
Triệu Miên Miên dưới tình thế cấp bánh liền biến ra một thẻ bài băng cá nhân.
Triệu Miên Miên mừng rỡ không thôi ôm Lâm Tô vừa khóc vừa cười, "Tô Tô, Tô Tô, cậu đúng là đại phúc tinh của tớ!"
Mấy hôm nay nhìn những người khác liên tục thức tỉnh, mà nhà ba người bọn họ lại không có động tĩnh gì, nói không buồn là giả. Cô nàng còn tưởng mình không có thiên phú đó, không ngờ được Lâm Tô nói một câu đưa đến.
Lâm Tô cũng vui vì cô ấy, trong tận thế khó mà tìm được người bạn thật sự, cả hai cùng ủng hộ nhau, đoạn đường sau này không quá cô đơn.
Có người thống kê sơ bộ, trong những người sống sót ở hầm trú ẩn, có hơn năm trăm người thức tỉnh, chiếm khoảng 1 phần 4 tổng số người.
Tận thế ngày thứ 4 và ngày thứ 5 có số người thức tỉnh nhiều nhất, hai ngày nay số lượng giảm bớt. Đến hôm nay, số người thức tỉnh tính thêm Triệu Miên Miên cũng chỉ có 4 người. Nói cách khác, những người chưa thức tỉnh còn lại, có khả năng cao là không có thiên phú. Nhưng không phải tuyệt đối, còn có người tận thế mấy năm rồi mới thức tỉnh kìa, bất quá là rất ít.
Mà nhiều người như thế cần một số lượng lớn thẻ nuôi sống, đây mới là tận thế giai đoạn đầu, nhóm thẻ sư không đủ năng lực khá chật vật, vì đến cả bọn họ cũng khó mà lo nổi, đâu còn tâm trí mà lo cho người bình thường?
Không chỉ thế, thẻ sư đã thức tỉnh, so với người bình thường không thức tỉnh, phân biệt rõ ràng, thẻ sư có một loại cảm giác ưu việt cao cao tại thượng, dù sao bọn họ có vốn liếng, mà người bình thường cũng hâm mộ ghen ghét bọn họ.
Nhưng so với những nơi khác đã xuất hiện thương vong, hầm trú ẩn có hơn hai ngàn người, ngoại trừ những người ra ngoài dò xét tình huống ở ngày tận thế đầu tiên, không có ai tử vong. Đây là may mắn nhờ có Lâm Tô.
Từ ban đầu chỉ có thẻ bài áo bông, giúp mọi người vượt qua rét lạnh, mấy nay cô còn thành công chế tạo ra 3 loại thẻ bài chăn bông, giày bông và lương khô. Từ quần áo đến thực phẩm, cô đã thức tỉnh hai loại thẻ bài.
Vật chống lạnh sau này gần như ai cũng có, đồ ăn trở thành vấn đề nan giải nhất đối với mọi người, nên mấy hôm nay Lâm Tô bận bịu chế tạo thẻ bài bánh quy. Nhưng chỉ dựa vào một mình cô, chắc chắn không thể thỏa mãn nhu cầu của người bình thường nên vẫn phải mua trong hệ thống đào bảo.
Trong hệ thống đào bảo mua được 5 hộp lương khô, cô bán 10 tệ một hộp nhưng không ai chê đắt, bây giờ còn có thứ mua được bằng tiền đã thắp ngang cầu nguyện rồi! Thậm chí còn có người thấy cô bán quá rẻ, vì rẻ, nên ai cũng mua được. Rất nhiều người mong Lâm Tô nâng giá, để người khác không mua nổi, không có nhiều tranh đoạt.
Còn có người định bao luôn Lâm Tô, tất nhiên Lâm Tô không đồng ý. Chủ ý của cô là để mọi người cùng sống sót, chỉ bán cho một người, những người khác phải làm sao? Mà trước mắt năng lực chế tạo thẻ bài của mọi người có hạn, cô cũng đâu thể thể hiện bản thân quá hoàn hảo, cho nên chỉ cung ứng có hạn, một người mỗi ngày chỉ được mua một hộp.
Người bình thường rất cảm kích hành động của Lâm Tô, lúc này, chỉ mua được đồ ăn chỗ Lâm Tô. Cũng chỉ có một mình thẻ sư Lâm Tô lo lắng cho người bình thường bọn họ.
Đương nhiên, cũng có người nói Lâm Tô ngu, đã tận thế rồi còn thu tiền làm gì? Lấy vật tư trên thẻ bài đổi lấy vật tư khác không được à? Không thì tự mình dự trữ cũng được, lại còn bán cho người bình thường!
Những thẻ sư khác không hiểu Lâm Tô làm gì, nhưng không có ai dám nói thẳng trước mặt Lâm Tô, dù sao bây giờ năng lực của Lâm Tô là mạnh nhất, ai cũng muốn đến chỗ cô học hỏi chút kinh nghiệm, cho dù không hiểu cũng không dám đắc tội.
Cũng vì Lâm Tô, càng ngày càng nhiều người gia nhập tiểu đội Tây Bắc, thậm chí có cả mấy thẻ sư.
Không phải thẻ sư nào cũng xem thường người bình thường, dù sao có nhiều người bình thường là người thân, bạn bè của bọn họ, thức tỉnh năng lực giống như có năng lực nuôi gia đình. Như kiếm tiền nuôi gia đình trước đó thôi, không khác gì.
Đội ngũ lớn mạnh khó tránh khỏi thành viên xích mích, Lâm Tô định ra một điều lệ, quản lý đội ngũ.
Quy định quan trọng nhất vẫn là tuân theo pháp luật trước tận thế, nhấn mạnh không được gây hấn, không được ỷ mạnh hiếp yếu, không được làm điều phi pháp v.v... Chi tiết như thế nào tùy theo hoàn cảnh rồi chỉnh lí sau.
Lâm Tô còn mở một khu giao dịch riêng, mỗi ngày cô bán đồ sản xuất ở đây. Mà những thẻ sư khác trong đội ngũ cũng có thể bán đồ mình làm dư ra. Không định tìm phiền phức, trực tiếp bán cho Lâm Tô.
Đương nhiên, bọn họ bán không để lấy tiền, mà muốn đổi lấy lương khô của Lâm Tô.
Dù sao không phải thẻ sư nào cũng có dũng khí đổi tiền thời tận thế, lấy một đống giấy vụn làm gì?
Lâm Tô ngược lại cảm thấy, lấy giao dịch làm vật dẫn, dùng tiền thì dễ dàng hơn. Cổ đại từ vật đổi vật phát triển thành tiền tệ cố định, không có đạo lí phát triển ngược nhỉ? Bây giờ mới là thời kì đặc thù, chờ đến lúc ổn định lại, hình thức lấy vật đổi vật kết thúc. Có lẽ sẽ lấy thứ khác coi như tiền tệ cố định, nhưng hệ thống đào bảo dùng nhân dân tệ, nên Lâm Tô chỉ có thể cố gắng giữ vững công dụng của nó.
Chiều ba giờ hàng ngày là thời gian mở khu giao dịch, những người sống sót đã bắt đầu xếp hàng từ sớm.
Nói là khu giao dịch, nhưng mọi người càng thích gọi là siêu thị hơn, dù bây giờ chủng loại không phong phú, nhưng có thể thỏa mãn nhu cầu cơ bản nhất của mọi người, mọi người không dám hi vọng xa vời gì khác.
Lâm Tô và Triệu Miên Miên tập trung chế thẻ bài, không có nhiều thời gian suy nghĩ đến vấn đề tiêu thụ liền giao cho cha mẹ Triệu Miên Miên. Cha mẹ Triệu không thức tỉnh, mỗi ngày dựa vào Lâm Tô và con gái để sống, không muốn nhàn rỗi, vui vẻ giúp bọn họ chút chuyện. Nhưng vì quá nhiều người, hai người bận quay như chong chóng, Lâm Tô lại nhờ Hoàng Hạo qua giúp.
Hoàng Hạo coi như là người gia nhập nhóm Lâm Tô sớm nhất, dù không thức tỉnh năng lực chế tạo thẻ, nhưng làm người lanh lợi, còn dũng cảm, làm việc trung thực, lúc trước cậu là người đầu tiên đưa ra đề nghị ra ngoài dò xét tình huống nên Lâm Tô cũng khá xem trọng cậu. An bài nhóm bốn người họ làm việc.
"Lâm tiểu thư, có khách hàng nói không đủ tiền mặt, hỏi quẹt thẻ được không?" Lúc Hoàng Hạo hỏi, cảm thấy mình ngu hết thuốc chữa, đã tận thế rồi, dùng tiền mua đồ đã vô lí hết sức, còn nghĩ đến quẹt thẻ, đừng nói là quét POS, đến cả tín hiệu còn không có, quét cái gì mà quét?
"Được, không có vấn đề, POS đây. Hôm qua tôi còn nghĩ tới chuyện này, sau đó làm một thẻ bài POS, magic cực, không có mạng lưới vẫn dùng được."
Đến cả chuyện thẻ bài còn không thể tưởng tượng nổi, so ra, biến hóa thẻ bài ra POS không cần mạng lưới cũng chẳng có gì lạ.
Hoàng Hạo mở to mắt, "Quẹt được?!"
Lâm Tô cười không nói, trước kia cô đã nghĩ đến chuyện này, bây giờ mọi người ra ngoài còn có mấy ai mang theo tiền mặt? Sau khi thanh toán điện thoại trở nên phổ biến, rất nhiều người không mang tiền mặt. Nên có nhiều người có tiền, lại không thể dùng thẻ ngân hàng. Không thể thanh toán.
Nhưng, còn có người không có tiền mặt, cũng không có tiền trong thẻ, không có cách nào. Tiểu đội không thể nuôi không, hôm nay cô cứu tế mấy người, mai lại cứu tế mấy người, nhiều người như thế sao cô cứu tế được? Huống hồ, không làm gì cũng không chết đói, chỉ cỗ vũ mọi người trở nên lười biếng hơn, cho nên không thể để tiền lệ này xảy ra.
Cũng không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết đói.
"Người không có tiền, cho dù là ai thì tôi cũng không có nghĩa vụ nuôi không mấy người, chỉ có thể dùng sức lao động của mình đổi lấy thức ăn nước uống. Chúng ta cách ga tàu không xa, ga tàu chắc chắn có người sống sót, chúng ta không thể luôn ở yên đây, phải liên lạc với những người sống sót khác, giao lưu tin tức. Mà công việc của mọi người, là đào về hướng ga tàu, làm công một ngày nhận 50 tệ, trực tiếp nhận vật tư cũng được. Những người khác cũng có thể làm việc, nhưng ưu tiên người có kinh tế khó khăn."
50 tệ đủ mua 2 hộp lương khô và 1 bình nước, có thể duy trì sinh hoạt cơ bản, không tính thấp. Mà phần lớn người đến đây tị nạn là thanh niên, người già dù nghe nói tận thế, đa phần không muốn tránh, dùng lao động đổi đồ ăn là bình thường đến không thể bình thường hơn.
Dù sao, Lâm Tô nói không sai, không có ai có nghĩ vụ nuôi không người khác.
Đại đa số mọi người vẫn cảm kích Lâm Tô, dù sao cô cho bọn họ một con đường sống, nếu không phải cô tình nguyện bán đồ ăn, rất nhiều người đã chết đói từ lâu.
Nhưng luôn có người không biết tốt xấu, không nhìn rõ tình cảnh của bản thân.
"Vậy bọn tôi gia nhập tiểu đội làm gì? Còn không phải hỗ trợ nhau lúc khó khăn? Cô có nhiều đồ ăn như thế, cho chúng tôi chút thì làm sao? Dựa vào cái gì còn bắt chúng tôi đi làm việc?"
Nói chuyện là một người đàn ông vừa đen vừa gầy, Lâm Tô có chút ấn tượng với người này. Nhiều người cùng tụ tập một chỗ, người nào có đức hạnh gì đã sớm bộc lộ ra hết, người này là người thích chơi bời lêu lổng, hết ăn lại nằm.
Lâm Tô nhìn anh ta một cái, thần sắc lãnh đạm, "Vậy thì, từ giờ trở đi, anh không phải thành viên của tiểu đội này nữa."
Không nhìn người kia giận tím người, Lâm Tô quay đầu nói với những người khác, "Còn có ai có suy nghĩ như người này, bây giờ có thể rời đội. Tiểu đội này không phải tổ chức chính quy gì, không cần mọi người phải đi đánh trận, từ lúc thành lập tới nay chưa từng bắt mọi người phải cống hiến gì, ngược lại cho mọi người hưởng không ít lợi."
Siêu thị của cô, ưu tiên thành viên trong tiểu đội mua sắm, những người khu khác phải xếp hàng sau, kể cả công việc cũng thế, ưu tiên thành viên tiểu đội. Nhiều người bình thường như thế ai mà không muốn kiếm chút vật tư?
Kết quả thế này còn chưa tính, còn bắt người trong đội nuôi bọn họ, mơ đẹp thật đấy.
"Không có, đội trưởng Lâm, chúng tôi biết ngài có lòng, vì chúng tôi suy nghĩ, có thể dựa vào lao động để kiếm tiền là tốt lắm rồi, sao lại mặt dày bắt người ta nuôi không mình được?"
"Đúng vậy đúng vậy, đội trưởng Lâm không nên vì loại người này mà tức giận, đuổi anh ta ra ngoài là được."
Được người khác khuyên như thế, sắc mặt Lâm Tô mới đỡ chút. Đương nhiên cô không tức giận vì loại người này, chỉ là giết gà dọa khỉ thôi. Nếu cô thể hiện mình quá Thánh Mẫu, những người khác còn tưởng cô nhu nhược, coi sự trợ giúp của cô là chuyện đương nhiên. Lâm Tô không cần bọn họ hồi báo, nhưng ít nhất phải hiểu được ân tình, cô lại không nợ nần gì bọn họ.
Hạ Thanh Trúc cũng gặp chuyện tương tượng Lâm Tô, hệ thống bắt cô làm Thánh Mẫu, kết quả người ta coi cô là Thánh Mẫu thật, xem sự trợ giúp của cô là chuyện đương nhiên. Không cần cô tự bộc phát, hệ thống đã ban bố nhiệm vụ trước:
【Giết gà dọa khỉ, Thánh Mẫu không phải bao dung vô điều kiện, chúng ta là làm việc thiện, không phải dung túng lười biếng, cổ vũ tập tục không tốt.】