EDIT: Morticia.
Tôn thị suy nghĩ nửa ngày vẫn không hiểu, trước giờ bà bà rất keo kiệt, tự nhiên hôm nay lại hào phóng.
Mặt trời mọc hướng Tây à?
Nhưng cho dù nói thế nào, người được lợi là nàng, xoắn xuýt nhiều thế làm gì?
Thừa lúc mọi người chưa về, Tôn thị vội nấu trứng gà, ăn vào bụng trước. Tôn thị vừa ăn xong, Lý thị đã cõng Tam Nha về, trong tay mang theo một bao thuốc. Tam Nha dựa trên lưng nàng, đã tỉnh, nhưng nhìn hơi ngốc. Tôn thị nhếch miệng, đừng nói là té ngu luôn nha?
Nhị Nha đang cho gà ăn trong sân vội chạy lại, "Mẹ, em có sao không?"
"Không sao, thầy thuốc cho thuốc rồi, uống hết là được." Lý thị đưa Tam Nha vào phòng, nhìn Tam Nha vẫn còn đang ngơ ngác, hơi lo lắng nói với Nhị Nha: "Nhị Nha, con trông em, mẹ đi sắc thuốc."
Nhị Nha gật đầu, nhận nhiệm vụ, ghé bên giường hỏi, "Tam Nha, đầu em còn đau không?"
Sau khi Lý thị đi rồi, 'Tam Nha' lặng lẽ thở ra, nàng đảo mắt, nhìn cô bé lo lắng chăm sóc nàng. Người gầy gò nhỏ nhắn, mới năm sáu tuổi, chắc là lời khách sáo thôi ha? Người phụ nữ vừa rồi tự xưng là mẹ nàng, có người làm mẹ nào mà không hiểu rõ con mình? Cho nên nàng đành phải giả ngu, sợ lộ chân tướng.
Thật ra cô ta không cố ý chiếm lấy cơ thể này, bị tai nạn xe cộ rồi tỉnh lại đã thành thế này, dù không nhận được ký ức trước kia của nguyên chủ, nhưng tỉnh dậy vừa lúc đại phu đang xem bệnh, cũng lơ mơ đoán được nguyên nhân. Xem ra nguyên chủ xảy ra chuyện ngoài ý muốn qua đời, cô ta có mới tiện nghi.
Cố Chi Thu đọc không ít tiểu thuyết xuyên không, người khác xuyên qua, hoặc thành thứ nữ không được sủng ái, mở ra hình thức trạch đấu; hoặc thành phi tần không được sủng ái bị vứt bỏ, mở ra hình thức cung đấu. Nhưng nhìn nhà nguyên chủ chỉ có bốn bức tường, hiển nhiên cô ta xuyên không không dính loại hình nào nêu trên.
Nhưng nhập gia thì phải tùy tục, bị tai nạn mà vẫn nhặt được cái mạng về cũng tốt lắm rồi, còn suy nghĩ nhiều thế làm gì? Dù sao không phải ai cũng có cơ hội xuyên không.
Lý thị vào bếp sắc thuốc, nhìn thấy Tôn thị đang nấu cơm, hơi chột dạ cúi đầu, luôn cảm thấy gia đình mình hôm nay dùng nhiều tiền quá, tiền vốn không có nhiều rồi. Vẫn nằng nặc đòi xem bệnh cho con gái.
"Nhị tẩu, hôm nay mẹ cho chị bao nhiêu tiền?" Đối với Lý thị, Tôn thị không cố kỵ tí nào, cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp mở miệng hỏi.
Lý thị ấp úng, "Không, không nhiều."
"Không nhiều là bao nhiêu?" Tôn thị theo đuổi tới cùng.
Lý thị không còn cách nào khác, đành ăn ngay nói thật, "Mười văn..."
"Mười văn?!" Tôn thị thốt lên một tiếng sợ hãi, ban đầu nàng cho là nhiều nhất hai ba văn thôi, không ngờ cho hẳn mười văn! Tương đương một tháng tiền mua muối ăn!
Tôn thị rất không cam lòng, dựa vào cái gì mà bất công như thế, một tiểu nha đầu, nghỉ một lúc là được, còn phải mời thầy bốc thuốc!
Lý thị ú ớ không nói, trước giờ trong nhà nàng luôn ẩn nhẫn, lần này lấy ra mớ tiền đã thấy đuối lý rồi, không dám mở miệng cãi lại.
Lâm Tô đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng bếp, mặt âm trầm: "Ồn ào cái gì? Kiến thức hạn hẹn, có chút tiền cũng bỏ trong mắt? Làm cơm xong chưa? Mọi người sắp về rồi, bọn nó bên ngoài làm việc một ngày, đói mốc đói meo cả!"
Bà bà tượng trưng cho quyền uy tuyệt đối trong nhà, cô nói một câu, hai nàng dâu sắc mặt ngượng ngùng, không dám nói thêm.
Lâm Tô mắng xong, ung dung về nhà chính, khi vào cửa thì liếc qua sương phòng phía Tây, hai đứa nhỏ ngồi trên giường, nơm nớp lo sợ nhìn cô.
Lâm Tô dừng bước chân, không biết bà bà ngược đãi mấy đứa nó kiểu gì, đứa nào đứa nấy sợ cô như chuột thấy mèo.
Cố Chi Thu nhìn bà lão mới vào phòng, vừa nãy thu lại ngụy trang. Nàng mới đến, đối với mọi thứ rất lạ lẫm, nên đối với người bà nội trên danh nghĩa này, không biết nên lấy thái độ gì, học theo Nhị Nha, chắc chắn không sai.
"Bà nội hôm nay dữ ghê." Nàng thử thăm dò Nhị Nha.
Nhị Nha gật đầu đồng ý, "Nhưng hôm nay đột nhiên phát lòng từ bi, cho mẹ tiền khám bệnh cho em! Bà nội đối với chúng ta vẫn tốt, có khi bà bỏ tiền ra cảm thấy đau lòng, chỉ cần em tốt lên rồi, để bà mắng hai câu cũng không sao. Nhưng hai ngày nay em đừng xuất hiện trước mặt bà, em ngã từ trên cây xuống, lại tốn tiền trong nhà, chắc chắn rất bực mình, đợi bà hết giận rồi nói không chừng sẽ không mắng em."
Cố Chi Thu hơi sợ, đây là hội chứng Stockholm à? Đưa tiền khám bệnh cho con cháu là chuyện nên làm mà? Sao đến đây lại thành ân đức lớn lao rồi?
Nhưng từ hoàn cảnh nơi này cũng nhìn ra, chủ nhà là bà nội nàng, tính tình không tốt, hay mắng chửi, mà mọi người tập mãi thành quen.
Cố Chi Thu từng chút moi thông tin từ Nhị Nha, đợi đến khi Lý thị sắc xong thuốc đi vào, nàng đã biết đại khái số người trong nhà.
EDIT: Morticia.
Nguyên chủ tên là Tam Nha, năm nay năm tuổi, trên có hai chị gái, theo thứ tự là Đại Nha chín tuổi và Nhị Nha bảy tuổi, dưới còn có một em trai, năm nay ba tuổi, tên là Trụ Tử.
Mẹ nàng Lý thị, cha là Cố Nhị Lang, từ tên có thể nhận ra, cha nàng đứng thứ hai trong nhà.
Ông nội chết sớm, trong nhà bà nội nắm quyền to nhất. Bà nội có ba nam hai nữ, con đầu tên Cố Đại Lang, cưới Vương thị, sinh bốn đứa Đại Tráng, Nhị Tráng, Tam Tráng và Tứ Nha. Ba người Đại Tráng so với ba người các nàng lớn hơn một tuổi, Tứ Nha và Trụ Tử bằng nhau, đều ba tuổi.
Con thứ hai là cha nàng Cố Nhị Lang, sau là dì lớn dì bé, đã gả đi, tình huống không rõ lắm. Còn có một chú út tên Cố Tam Lang, cưới Tôn thị, là cái người đang nấu cơm trong nhà bếp, bây giờ đang mang thai.
Cả nhà như thế, theo Cố Chi Thu là rất nhiều, nhưng ở thời đại này, hình như rất phổ biến. Cổ nhân cho là đa tử nhiều phúc mà!
Nàng vẫn thấy tò mò, sinh hoạt cả nhà như thế nào.
Sắc trời dần tối, Cố Chi Thu cuối cùng gặp hết cả nhà.
Đen, gầy, lôi thôi. Đây là ấn tượng đầu tiên của Cố Chi Thu. Nàng hơi thất vọng, nhưng cũng hiểu, nông dân ai chả thế?
Ngay cả bản thân nàng cũng vừa đen vừa gầy. Haiz, trắng đẹp gì đó bay xa.
Lúc ăn cơm, Cố Chi Thu một lần nữa trải nghiệm bà nội chuyên, chế, độc, tài.
Vụ mùa, ai cũng mệt mỏi một ngày, bây giờ ăn thêm một bữa tổng lại cả ngày hai bữa.
Người một nhà rửa tay rồi ngồi trong nhà chính, đàn ông một bàn, phụ nữ một bàn, sau khi mọi người ngồi xuống, Tôn thị và Lý thị bưng đồ ăn lên.
—— Một đĩa bánh bột ngô đen thui, có lớn có nhỏ, không khác gì bánh giảm cân.
Cố Chi Thu không dám tin, đây là cơm tối?
Sau đó, động tay —— người nắm quyền nhất Cố gia, chính là bà nội nàng, đầu tiên là bưng đĩa bánh ngô lên, lần lượt phân phát bánh. Ba người trụ cột —— bác cả, cha nàng và chú út, mỗi người một cái lớn nhất. Rồi tới dì cả, Đại Tráng, Nhị Tráng mỗi người một cái bánh ngô nhỏ hơn chút. Lúc đến Lý thị, Tôn thị và Tam Tráng thì nhỏ hơn nữa.
Cuối cùng mới đến mấy đứa cháu gái và Trụ Tử, phân chia rất giống tiểu nhân. Đến cả mấy cái bánh nhỏ nhất, bà nội cũng phân chia khác nhau, bà đưa miếng lớn cho đứa làm việc nhiều, nhỏ nhất cho nàng. Nói——
"Hôm nay mi không làm việc, còn tốn tiền, ăn ít hơn!"
Cố Chi Thu trợn mắt há mồm, từ từ, bà nội, con là bệnh nhân đấy!
Nhưng hiển nhiên, trong mắt bà nội không có chuyện chiếu cố người bệnh, cứ tuần hoàn chia đồ ăn theo nguyên tắc.
Lúc chia canh, vẫn theo quy củ phân chia, nhiều thì cho người lớn, lúc đến nàng đã thấy đáy rồi.
Sau khi phân chia xong, mọi người mới bắt đầu ăn, ăn như sói như hổ, khiến Cố Chi Thu sinh ảo giác —— chắc bề ngoài nhìn hơi chán nhưng ăn rất ngon?
Thế là cô ta thử cắn một miếng bánh ngô, sau đó xác nhận, đồ chơi này khó ăn y như vẻ ngoài.
Nàng nghẹn ở cổ, không biết làm sao ăn hết, bà nội dữ dằn lia mắt qua,
"Không ăn thì đưa đây!"
Cố Chi Thu bị dọa tranh thủ nhai nuốt.
Nói đùa, dạ dày nàng còn đang gào khóc kìa, nàng không ăn thì chắc đêm nay chết đói luôn quá! Không dám làm kiêu nữa, bánh bột ngô trộn với canh, miễn cưỡng cho vào bụng.
Lâm Tô cũng yên lặng nuốt bánh ngô khô khan xuống bụng, uống một miếng canh, dù sao cô đã lớn tuổi, răng lợi không tốt, ai cũng biết.
Ngược lại đứa cháu Tam Nha, nếu cô đoán không sai, chắc là bị người khác xuyên vào? Mới nãy cô cố ý thăm dò, tám chín phần mười rồi.
Nhà chỉ có bốn bức tường, cha mẹ nhu nhược, bác cả chú út thì được sủng ái, bà nội bất công cay nghiệt... Thỏa mãn tiêu chuẩn thấp nhất để làm nữ chính điền văn(*)!
(*) Điền văn: Tiểu thuyết làm ruộng.
Mà ban ngày bị té hôn mê, phù hợp định luật xuyên qua. Thêm hôm nay nó rất lạ, Lâm Tô gần như xác định cháu gái đã không còn là cháu gái nữa.
Lâm Tô không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao nên có một nhân vật chính, không phải Tam Nha, thì cũng là Đại Nha Nhị Nha Tứ Nha, dù sao quanh đi quẩn lại cũng là mấy đứa cháu giá của cô.
Nhưng so với việc Tam Nha có phải nhân vật chính không, cô quan tâm cách làm giàu hơn, đâu thể cứ sống khổ cực như thế này mãi được?
Chắc mai phải đi tìm cái gì đó trồng trong không gian thôi. Dù sao thời gian trong không gian khác với bên ngoài, trôi qua rất nhanh.
Ngày thứ hai, sáng sớm, mọi người cơm nước xong xuôi, lại nhanh chóng đi làm việc. Còn lại mấy đứa nhỏ, được Nhị Nha dẫn đi nhặt củi nhổ rau dại, kể cả Tam Nha. Ngay cả Trụ Tử nhỏ tuổi nhất cũng đi, bước từng bước ngắn đi với mọi người.
Trẻ em nông thôn đều nuôi thả, lớn trông nhỏ, bình thường không có chuyện gì.
Tôn thị ưỡn bụng lớn, nằm trên giường ngủ nướng. Lâm Tô lúc đi ngang qua cửa sổ phòng nàng, nói một tiếng, "Mẹ đi ra ngoài, lương thực buổi trưa đã bỏ sẵn trong phòng bếp rồi, không cần chờ mẹ ăn cơm."