Tần Cảnh Chi lung lay đi ra khỏi quán bar, bảo tiêu mạnh mẽ đuổi kịp tiến đến muốn đỡ hắn.
“đi! Đều đi hết cho tôi!”
Mắt hắn mê mang, vươn tay chỉ đám người trước mặt, cười cười hơi mang theo tự giễu, rồi lại cười nhạt một tiếng, bước chân không ổn lảo đảo đi vể phía trước, trong miệng thường thường lẩm bẩm, “đi rồi thì tốt... Ha ha... đi rồi thì tốt! Đều đi ra xa hết cho tôi!”
An Du đứng ở gần quán bar, vừa vuốt tóc nhấp môi cười với người đi đường ngang qua trộm ngắm mình, đồng thời âm thầm đánh giá người ra vào quán bar. Đột nhiên, cô thấy cách đó không xa có mộtgương mặt quen thuộc, trong lòng mừng rỡ, lặng lẽ bước theo hắn đi một đoạn, quan sát cân nhắc một lúc, cô sờ sờ hoa tai, bước chân đi nhanh hơn về phía trước.
“Ai, Tần thiếu, anh chậm một chút…” đột nhiên cô đi về phía trước người đó, lúc hắn lảo đảo thì giữ chặt cánh tay hắn.
Tần Cảnh Chi đứng vững thân mình, quay đầu lại, híp híp mắt, rút cánh tay ra, sắc mặt bất thiện nói: “cô là ai! Cách xa tôi một chút!”
An Du trên mặt cứng đờ, sau đó che môi cười khanh khách: “Tần thiếu thật là quý nhân hay quên, tôi là An Du a, chúng ta lần trước đã gặp... anh còn...”
“Cái gì! Tôi không quen! Đừng chạm vào tôi! Tránh ra! Tránh ra!” hắn không kiên nhẫn phất tay cắt đứt lời cô nói, chỉ đi tiếp về phía trước.
An Du trong mắt xẹt qua một tia tức giận, cô cắn cắn môi, chạy chậm đuổi kịp hắn: “Tần thiếu, anhuống say! Tôi đỡ anh trở về.”
Tần Cảnh Chi trong lòng đột nhiên bộc phát ra lửa giận vô tận, nữ nhân này sao lại phiền như thế, ríu rít ồn ào đến chết, hắn đẩy cô ta ra, hét lớn một tiếng: “Bảo cô cút đi! không nghe thấy sao!” Sau đó hắnkhông màng sắc mặt cô khó coi tới cực điểm, cau mày đối với mấy người mặc áo đen cách đó không xa, kêu lên, “Chết hết rồi sao! Còn không mau lôi cô ta đi!”
Mấy gã hắc y vội tiến lên giữ An Du, vội vàng lôi đi theo hướng ngược lại, còn vươn bàn tay to ngăm đen gắt gao bịt miệng, làm cô không kịp hét lên. An Du tức đến sưng mặt, cảm giác người chung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ,tỏ vẻ xem kịch vui, cô cơ hồ cắn chặt răng.
Cuối cùng cũng an tĩnh lại, Tần Cảnh Chi hừ nhẹ một tiếng, lắc lắc ống tay áo tiếp tục xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía trước.
Càng đi càng an tĩnh, hắn dừng chân lại, trong mắt hơi lộ ra một chút mê mang, không biết nên đihướng nào, trong lòng có cảm xúc vừa chua xót lại buồn bã không ngừng dâng lên.
hắn che mặt chậm rãi ngồi xổm xuống, tim đột nhiên trống không, trong đầu như có một cái tên khôngngừng thâm nhập xoay quanh, từng chút một ăn mòn trái tim, đau đớn tầng tầng chồng lên, cuối cùng hóa thành vô tận chua xót quấn quanh ở đầu lưỡi.
hắn đỏ mắt, run rẩy phun ra cái tên làm toàn thân hắn phát đau.
Tiếu Tiếu.
Tần Úy Nhiên tự mình đi Sở gia bái phỏng Sở Việt.
Ba ngày sau, các hãng truyền thông lớn bung ra tin tức, hôn ước hai nhà Tần Sở hủy bỏ vì nguyên nhân cá nhân.
Ngay sau đó, hai đổng sự công khai cho thấy, việc này sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ giữahai nhà, sau này vẫn tiếp tục hợp tác.
Tin tức vừa ra, khắp nơi xôn xao.
Có người biết chuyện ảnh chụp Tần Cảnh Chi đêm khuya say rượu ở trên mạng, tuy rằng thực nhanh bị dỡ xuống, nhưng không ít người đều lưu lại, cũng chuyển cho nhau, vừa thấy, đã đẩy chuyện này đến nơi đầu sóng ngọn gió.
Hạ Tình Tình ở trường học cũng nhận rất nhiều ánh mắt “Chú ý” đến từ bạn cùng trường, thật ra côcảm thấy không có gì, rốt cuộc mọi người nhiều lắm cũng chỉ nghị luận ở sau lưng, cô làm như khôngbiết là được. Hôn ước vô giá trị, với cô mà nói, ngược lại là dỡ đi gánh nặng.
Tần Úy Nhiên có lẽ thật sự cảm thấy phải xin lỗi cô, từ hôn rồi, bà thập phần kiên quyết chuyển cho cô5% cổ phần Tần thị.
Tần Cảnh Chi cũng không còn xuất hiện ở trước mặt cô, vì hắn nhiều lần ra vào quán bar mua say nên bị Tần Úy Nhiên cưỡng chế nhốt trong nhà.
Hai vai chính trầm mặc làm chuyện này thực mau chóng tan đi.
Thời gian qua nhanh, lập tức, sắp nghênh đón sinh nhật Sở Mộc Tình 20 tuổi.
Đời trước, chính là sau sinh nhật không bao lâu, Tần Cảnh Chi vàAn Du bị chụp ảnhở khách sạn, Sở Việt bởi vậy tức đến nằm viện, còn Sở Mộc Tình, không lâu saucũng chết.
Hạ Tình Tình đứng ở trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn xe dưới lầu, hơi có chút suy nghĩ.
Bên hông đột nhiên có một đôi tay ôm lấy, cô cong khóe môi, nhắm hai mắt dựa vàoôm ấp làm côcảm thấy vô cùng ấm áp và an tâm.
Ừ, cô còn ca ca.
Đời này, sẽ không giống.
cô tin tưởng, bọn họ đều sẽ tốt.