“Bé con, Bé con, tỉnh tỉnh!” Có người bế cô lên, không ngừng nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô, cất tiếng gọi.
“Khụ khụ… Khụ khụ…” Hạ Tình Tình ghé vào cánh tay Phó Vân Hàn, bị hắn vỗ mạnh cuối cùng ho ra nước trong cổ họng, sặc đến mắt đầy nước mắt.
“Tốt rồi, không có việc gì, Bé con ngoan, không sợ…” Phó Vân Hàn đau lòng xoa xoa mắt cô, gắt gao kéo cô vào trong ngực, liên tục ôn nhu trấn an. Ngực còn còn sót lại kinh sợ vừa rồi, cho tới bây giờ cũng chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, chỉ có giờ phút này thân thể ấm áp kiều mềm trong ngực, làm màu đỏ trong mắt hắn thoáng rút đi.
Hạ Tình Tình dựa vào trong ngực hắn, nghe tim hắn đập mạnh mẽ hữu lực, mới cảm thấy mình sống lại. thật là đáng sợ, vừa mới ở trong nước, loại cảm giác sợ hãi không biết từ đâu mà đến này căn bản không thê khống chế, gắt gao khóa chặt miệng mũi cô, hít thở không thông so với chết đuối còn kinh khủng hơn, làm cô hiện tại vẫn còn hoảng hốt, cả người nhũn ra, trong đầu hôn trầm.
An Du bị Tần Cảnh Chi cả người ướt đẫm hung hăng đè chặt cánh tay ấn xuống đất, ngay sau đó bị bảo vệ tới bắt giữ. Cũng may hiện trường được Phó Vân Hàn phong tỏa đúng lúc, trừ bọn họ những người này, những người khác đều nhìn không thấy tình huống ở đây.
Phó Vân Hàn cởi áo khoác tây trang quấn chặt Hạ Tình Tình, bế cô lên, lúc đi qua Tần Cảnh Chi, hắn hơi hơi dừng lại, nhẹ nhàng nói “Cám ơn” rồi mới tiếp tục đi.
Tần Cảnh Chi bất động đứng ở đó, tóc màu đay ướt sũng dán trên mặt, không ngừng có giọt nước từ gương mặt hắn chảy xuống, vạt áo sơ mi trắng rách một miếng to, chân hắn chỉ đi tất, dưới ánh đèn, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.
hắn lại là không rảnh bận tâm chuyện đó, ánh mắt thẳng tắp đuổi theo cô, nhìn cô nhắm mắt rúc vào trong lòng ngực hắn ta, cánh tay mềm mại ôm cổ hắn. Nhìn bọn họ càng lúc càng xa, bi thương nùng liệt trong mắt cơ hồ đều tràn đầy.
An Du giãy giụa bị bảo tiêu bắt đi, nhân viên cảnh giới cách đó không xa cũng chậm rãi đi về, thực nhanh bờ sông cũng chỉ còn lại mình hắn.
đã là chạng vạng, nhiệt độ không khí lạnh xuống, quần áo lạnh băng dán ở trên người, một trận gió thổi qua, hắn run lên vì lạnh. Theo bản năng hắn chà xát cánh tay cương cứng, nhìn ánh đèn nơi xa, chậm rãi xả ra một cái cười so với khóc còn khó coi hơn, cứng giọng lẩm bẩm nói: “Còn tốt, tôi đã học bơi.”
Sở Việt biết được con gái không có trở ngại, cực lực kiềm chế tâm tư muốn lập tức đi thăm cô, gọi điện thoại gọi vài bác sĩ gia đình, lúc này mới thu thập tốt biểu tình đi chủ trì ở đại sảnh.
Lúc trước c đội ảnh vệ làm ra động tĩnh không nhỏ, ở đây mấy người mơ hồ thấy gì, đã bị hắn chặn miệng, người còn lại thấy hắn lúc này vẫn cười không có nửa phần hoảng loạn, cũng không dám suy đoán lung tung, đem mọi nghi vấn đều chôn ở trong bụng.
Trừ bỏ vai chính về sau không trình diện nữa chút làm mọi người tiếc nuối, yến hội sinh nhật cuối cùng cũng coi như là kết thúc viên mãn.
Đến khi tiễn vị khách cuối cùng, Sở Việt mới đột nhiên trầm mặt, xoay người đi lên lầu hai, vừa cau mày kéo cà vạt, vừa lạnh giọng hỏi: “Bé con thế nào?”
“Tiểu thư lúc trước cảm xúc không tốt lắm, hiện giờ đã ngủ.”
Tới cửa phòng, Sở Việt phẩy tay ý bảo người sau lưng không cần đi theo, rồi mới nhẹ bước chân mở cửa phòng.
Phó Vân Hàn đang cứng mặt ngồi ở mép giường, cầm khăn lông lạnh nhẹ nhàng xoa trán người ngủ say trên giường.
“Sao lại phát sốt?” Sở Việt đau lòng sờ sờ khuôn mặt con gái đỏ bừng, quay đầu không tiếng động dò hỏi Phó Vân Hàn.
Phó Vân Hàn lôi kéo Sở Việt đến một bên, đè thấp giọng nói: “Lúc trước bị kinh hách, rồi mệt mỏi, sau ngủ cũng không an ổn, không ngừng khóc, tiếp theo lại nóng lên, vừa rồi uống thuốc mới tốt một chút.”
Sở Việt nghe vậy nắm chặt quyền, trong lòng quay cuồng tức giận vô tận, Bé con của ông, buổi chiều còn khỏe mạnh làm nũng với ông, một lúc đã thành bộ dáng bây gờ, ông hận không thể đem đầu sỏ gây tội chèm thành tám mảnh.
“Thúc thúc, ngài cũng mệt mỏi một ngày, đi nghỉ ngơi trước đi, chỗ này có con.”
Sở Việt đi đến mép giường, lẳng lặng nhìn con gái ốm đau bệnh tật, trong mắt hơi hơi có chút ướt. mộtlát sau ông mới đứng dậy, vỗ vỗ vai Phó Vân Hàn, nhẹ giọng nói: “Vân Hàn, Bé con giao cho con.”
“Yên tâm đi, thúc thúc.” Phó Vân Hàn miễn cưỡng cười.
Sở Việt gật gật đầu, xoa xoa mắt nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại, độ ấm trong mắt ông nhanh chóng rút đi, thanh âm càng lạnh băng như mũi tên: “Người đâu?”
“Nhốt dưới mặt đất.”
“đi, chúng ta đi nhìn một cái.” Ông cười lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra hung ác.
Cuối cùng, yến hội kết thúc, Tưởng Chiêu Chiêu đang thở phì phò gian nan đỡ lấy An Tử Viên sớm đãsay mềm.
“Ai, tôi nói cậu chậm một chút đi! Ai ai ai, cẩn thận!” cô giữ chặt người đi phía trước, tự mình cũng lảo đảo đi theo.
“Rượu đâu! Rượu của tôi ở đâu!” An Tử Viên đầy mặt đỏ bừng, híp mắt lung tung vung đôi tay, bất mãn kêu.
“Rượu cái đầu quỷ a! đã say thành như vậy còn uống!” Tưởng Chiêu Chiêu trừng mắt nhìn hắn, đập hắnmấy cái. cô lắc lắc tay nhức mỏi, có chút đau đầu nói, “Đây là chuyện gì a! Cũng không biết Mộc Mộc ở đó có xảy ra cái gì hay không, sao cả buổi tối vẫnkhông có tin tức.”