Đường Tiểu Vũ liền chặn họng hắn: “Phủi phui cái mồm cậu đi, chết gì mà chết”
Vi Nhã nghĩ ngợi một lát rồi nghiêm túc mà trả lời: “Tôi sẽ làm đám tang cho cậu” Nể tình hắn không có người nhà, bổn công chúa sẽ ban phát lòng từ bi.
Dạ Huyền liền nằm xuống, kéo chăn chùm qua đầu.
Dỗi rồi? Bỗng nhiên Vi Nhã cảm thấy hắn có chút trẻ con.
Mẹ nó, hắn bị ngốc mà, trẻ con là đúng rồi.
Đúng là đi cùng đám ngốc nghếch này IQ của cô cũng bị giảm theo.
Đường Tiểu Vũ liền chất vấn: “Chị, ai lại trả lời như chị chứ?”
“Thì ai bảo hắn hỏi câu ngu ngốc như vậy!”
Đường Tiểu Vũ tự hỏi: “Sao cậu ấy không hỏi em?” Dù gì Dạ Huyền trên danh nghĩa cũng là vệ sĩ riêng của hắn mà? Nếu Dạ Huyền chết thì có lẽ hắn cũng sẽ buồn một chút.
Đường Tiểu Vũ cố gắng kéo chăn ra: “Không sao, chị tôi không buồn thì tôi buồn, đừng có trùm chăn như vậy, cậu không thấy ngạt à?”
Hắn nói hết nước hết cái nhưng người bên trong vẫn không nhúc nhích.
Đường Tiểu Vũ hết cách, liền quay sang trách móc: “Chị, tại chị hết đấy, cậu ta nằm trùm chăn kín bưng như vậy, nhỡ chết ngạt thì sao?”
Vi Nhã ngẩn người ra.
Sao lại thành lỗi của cô rồi?
“Dạo này chị hiền với em quá rồi?” Vi Nhã híp mắt nhìn hắn.
Lúc này Đường Tiểu Vũ mới nhớ ra. Dạo này hắn thấy chị mình hiền hơn nên gan cũng dần lớn lên rồi.
“Chị, chị qua dỗ hắn vài câu thôi, chị thấy đấy, dù sao cũng là …. hắn mới bị như vậy”. Hai chữ “tại chị” hắn không dám nói.
Vi Nhã ngăn hắn: “Được rồi, được rồi, để chị qua”
Không biết cái tên Dạ Huyền này cho em cô uống bùa mê gì.
Vi Nhã liền tiến đến ngồi ghé bên giường, lấy tay vỗ chăn: “Cậu ở trong đấy không nóng à?”
Quả nhiên trong chăn truyền ra tiếng nói nghẹn ngào: “Không cần nàng quan tâm”
Vi Nhã đứng dậy: “Người ta nói không cần quan tâm rồi, chị về đây”
Cái gì? Mới nói dỗi một câu như vậy mà đã bỏ về sao?
Dạ Huyền nhanh như chớp lật chăn ra, giữ tay cô lại.
Vi Nhã thuận thế ngồi xuống, nháy mắt sang em trai: “Thấy chưa?”
Đường Tiểu Vũ thật muốn khóc. Người ta quan tâm hỏi han cậu như vậy mà cậu không để ý, chị ấy đòi bỏ về là cậu giữ lại ngay. Rốt cuộc cậu là vệ sĩ của ai hả?
Vi Nhã liền đưa tay ra sửa sang tóc tai của hắn.
Aiz, đứa trẻ đáng thương.
“Ở trong này ăn uống đầy đủ, nghe lời bác sĩ, sau đó ra viện. Nếu cậu không nghe lời, xem tôi có đánh gãy chân cậu không?”
Lúc này mặt hắn mới tươi tỉnh một chút.
Đường Tiểu Vũ nhìn một màn trước mắt. Hắn có thể tưởng tượng ra cái đuôi đang vẫy đằng sau của Dạ Huyền rồi.
Cậu tỉnh táo một chút được không?
Chị ấy chỉ lừa cậu thôi!
Bỗng nhiên điện thoại trong túi Vi Nhã reo liên hồi.
“A lô… Được rồi” Vi Nhã gác máy, quay lại dặn dò “Chị đi đây. Trái cây nhớ rửa sạch đi rồi hẵng ăn”
“Chị đi cẩn thận nhé”
“Sao tự nhiên lại đi vậy?”
“À, có chuyện gấp. Thôi tôi cũng đi đây. Xin quả táo nhé” Đường Tiểu Vũ nhón tay lấy quả táo trong giỏ hoa quả rồi đi mất.
Hai người vừa đi, bên trong phòng bệnh liền yên tĩnh tới nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Dạ Huyền liền ra ngoài thăm thú xung quanh bệnh viện, không ngờ ở phía xa xa đằng sau bệnh viện hắn nghe thấy tiếng chửi đổng:
“Con khốn, không ngờ mày lại cho người truy sát bọn tao”
Hắn nheo mắt nhìn, là bộ đồ đỏ mà Nhã Nhi mặc tới bệnh viện mà?
Hắn lập tức chạy qua.
Vi Nhã vừa rồi nhận được cuộc gọi của đám vệ sĩ báo rằng đám Hắc Ưng nhận được tin cô và Tiểu Vũ tới bệnh viện liền cho người tới nằm vùng. Cô liền rời đi trước, báo cho đám vệ sĩ bảo vệ Tiểu Vũ, còn mình thì đơn thương độc mã đi gặp bọn chúng.
“Dù là đại tiểu thư Đường gia thì mày cũng chỉ có một mình, đừng có mà lớn lối. Bắt được mày bọn tao sẽ cho mày sống không bằng chết” Cả đám liền người giơ súng, người cầm dao lên.
Một đám đàn ông to lớn đứng cầm vũ khí xung quanh một cô gái nhỏ, nhìn thế nào cũng khó có thể chấp nhận.
“Ấy, bình tĩnh, đây là bệnh viện, các anh đừng có làm càn” Vi Nhã hoảng sợ lùi ra xa.
Tên cầm đầu liền cười ha hả: “Biết sợ rồi sao? Đường đại tiểu thư cũng chỉ đến thế này thôi. Không có đám vệ sĩ đi theo thì cũng không làm được trò trống gì cả. Xem ra Đường lão gia phải xem lại rồi”
Một tên dùng dao lao tới, Vi Nhã liền dùng tay không bắt được, hạ gục hắn, rồi hai tên, ba tên nhào tới. Tên cầm đầu đứng ở bên ngoài liền bắn một phát, một thân hình chắn trước mặt cô, máu tươi chảy ra từ bụng hắn. Vì súng đã thêm ống giảm thanh nên không có ai chú ý cả.
Vi Nhã liền sững sờ nhìn người trước mặt. Sao cậu ta lại ở đây? Sao cậu ta lại chắn đạn cho cô chứ?
Đám Hắc Ưng liền nhân lúc cô sơ hở mà bắt được cô, đồng thời bắt luôn cái tên phá đám kia.
Vi Nhã và Dạ Huyền bị trói đưa lên một chiếc xe. Chiếc xe lăn bánh đi tới ngoại ô, tiến vào một nhà kho.
Vi Nhã cùng Dạ Huyền bị nhốt vào nhà kho, khóa cửa lại. Cô uốn người thoát khỏi dây trói, sau đó chạy tới chỗ Dạ Huyền đang nằm bất tỉnh.
Đồ ngốc! Tự dưng chạy ra làm cái gì?
Vi Nhã liền tháo dây trói cho hắn, tát vài cái cho hắn tỉnh.
“Đại tiểu thư….” Hắn cố gắng ngồi dậy nhưng vết thương khiến hắn đau đớn. Vi Nhã ấn hắn xuống: “Nằm im” rồi cởi áo của hắn ra. Vết thương nằm ở phần bụng trên, may mắn là không ở chỗ nguy hiểm nên máu chảy không nhiều. Rồi bỗng tay cô ngừng lại, mắt nhìn chăm chăm như muốn xuyên thủng bụng hắn.
Múi bụng!
Dạ Huyền liền lấy áo che lại. Đây là thân thể khác, tuy cùng là hắn nhưng hắn cũng không cho phép.
Vi Nhã liền rời tầm mắt.
“Sao cậu lại chắn đạn cho tôi?”
“Phản xạ”
Cô bật cười: “Vậy sao? Cậu không nhớ tôi từng đối xử với cậu như thế nào à?” Đánh đập, uy hiếp, khiến hắn bán sống bán chết.
“Thì sao chứ?” Hắn thản nhiên
Vi Nhã hơi nghi ngờ nhìn hắn: “Đáng lẽ cậu phải hận tôi mới phải”
Dạ Huyền nở một nụ cười nhợt nhạt. Hắn nhớ khi lần đầu hắn gặp cô, dù cho hắn đánh đuổi cô thế nào, cô cũng chạy tới trước mặt hắn. Cô như vậy, thì sao hắn có thể buông tay đây!
Hắn cảm thấy con người thật của cô giống như hắn vậy. Nhưng cái cô biểu hiện bên ngoài, chỉ là bộ dạng đáng yêu, lại quật cường, nhưng thực chất cũng vô cùng kiêu ngạo và tàn nhẫn, có lẽ còn hơn cả hắn. Loại người này, bệnh chiếm hữu rất mạnh. Một khi đã nhận định cái gì đó là của mình thì vĩnh viễn sẽ là của mình, người khác không thể rờ tới. Có lẽ hắn có thể từ bản thân đoán ra tâm tư cô chăng?
'