Hắn chầm chậm tiến về phía Vi Nhã, bế cô lên.
“Ngươi định đưa sư muội đi đâu?” Đạo Dật tiến tới ngăn Dạ Huyền lại.
Dạ Huyền chỉ liếc hắn một cái rồi tiếp tục bế cô tiến về phía Hắc Khuyển.
“Ta nói ngươi đứng lại đó!” Đạo Dật định đi tới nhưng lại bị Tử Quân ngăn lại. Hắn lắc đầu: “Đạo Hoan không thể ở đây nữa” Nếu trò ấy ở đây, chắc chắn sẽ không sống nổi với đám môn phái tu tiên này.
Nếu như ở ma giới… có lẽ sẽ có đường sống.
Khóe miệng hắn nở một nụ cười chua chát. Đệ tử của mình lại được ma tộc bảo vệ khỏi chính đạo. Đúng là nực cười.
- -------------------------------
Vi Nhã tỉnh dậy trên một chiếc giường rộng rãi, êm ái.
Phía cửa có một thiếu nữ đang ló đầu vào: “Cô nương, cô tỉnh rồi”
Vi Nhã liền ngồi dậy: “Ngươi là ai? Đây là đâu?”
“Đây là Tây viện, nô tì là Sảnh Sảnh”
Tây viện?
Thấy biểu cảm ngơ ngác của Vi Nhã, Sảnh Sảnh bước vào giải thích: “Tây viện chính là một viện nhỏ ở phía Tây ma cung, là ma quân đại nhân đưa cô về”
“Vậy hắn đâu?”
Sảnh Sảnh lắc đầu: “Cái này nô tì cũng không biết”
Vi Nhã lại kéo chăn nằm xuống. Sảnh Sảnh liền đi ra ngoài.
“Hệ thống dỏm, chẳng phải ta đang ở đại hội tiên pháp sao? Tại sao tự nhiên lại ở đây”
[Lúc nãy ký chủ lại nhập ma, hệ thống cũng không biết là có chuyện gì]
Nhập ma? Ở giữa chốn đông người như vậy mà lại nhập ma, cô cảm thấy mình chưa bị đập chết là vẫn còn may lắm.
“Nghe nói ngươi tỉnh rồi?” Dạ Huyền sắc mặt hơi tái.
Vi Nhã thấy hắn vào liền ngồi dậy.
“Ốm thì cứ nằm đi” Dù sao ma tộc cũng không nhiều quy tắc như tiên phái.
“Sao ta lại ở đây?” Vi Nhã liền thắc mắc
“Bổn quân đưa ngươi về”
“Sao ngươi lại đưa ta về?”
Hắn cười khẩy: “Ta mà không đưa ngươi về chắc ngươi đã bị đập chết ở Đạo Linh Sơn rồi”
“Ngươi thích ta sao?” Vi Nhã nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi.
Dạ Huyền nhìn cô như một sinh vật lạ: “Ngươi tự đề cao mình quá đấy”
“Nếu không thì tại sao lại cứu ta về?”
“Ta đã nói đến lúc thích hợp sẽ nói ngươi biết”
“Tại sao không nói bây giờ”
“Ngươi hỏi nhiều quá đó” Hắn liền lập tức rời khỏi phòng.
Lúc ngủ nhìn an tĩnh như vậy mà?
Chắc đầu hắn bị nước vào mới thấy nàng ta lúc ngủ có chút đáng yêu.
[Ký chủ, cô có muốn mua thang đo công lược không?] Lâu lắm rồi hệ thống không thấy ký chủ mua thang đo công lược, nó cũng tò mò lắm, không biết hảo cảm của tên mặt trắng đó được bao nhiêu rồi.
“Đắt như vậy, còn lâu ta mới mua” Điểm của cô không dễ dàng gì thu về được, vậy mà cái thang đo công lược đó lại còn đắt như vậy.
[Ký chủ, tôi giảm giá cho cô]
“Giảm giá cũng không mua” Vi Nhã kiên quyết.
Sau một hồi thuyết phục, cuối cùng hệ thống cũng bỏ cuộc.
Ký chủ nhà nó tiếc điểm như mạng, không thể moi được điểm nào từ ký chủ cả. Cuối cùng hệ thống đành dò hỏi:
[Vậy cô cảm thấy hắn đã thích cô chưa?]
Vi Nhã không đáp. Cái này cô không chắc chắn.
Xem ra còn phải nỗ lực nhiều.
Vi Nhã liền đẩy cửa bước ra. Sảnh sảnh đang tưới cây bên ngoài, thấy Vi Nhã liền dừng công việc trong tay: “Cô nương, sao cô lại ra đây rồi?”
“Sao ma quân đại nhân lại đưa ta tới đây?”
Sảnh Sảnh chỉ là một cung nữ nhỏ của ma cung, làm sao dám đoán tâm tư của ma quân? Vi Nhã hỏi vậy khiên nàng ta rất khó trả lời.
“Cái này… cô nương nên đi hỏi ma quân thì hơn”
Vi Nhã cũng không gặng hỏi, một lúc lâu sau chỉ nói: “Ta muốn đi dạo”
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, chân tay đã trở nên chậm chạp hơn rồi.
Sảnh Sảnh chạy đi lấy áo choàng khoác lên cho cô, rồi đưa cô đi xung quanh Tây Viện, hào hứng giới thiệu từng loại cây, từng khóm hoa nàng ta trồng.
Vi Nhã rất chú ý lắng nghe, thỉnh thoảng lại bình phẩm vài câu khiến Sảnh Sảnh càng cao hứng. Vốn Tây viện rất ít người qua lại, Sảnh Sảnh làm cung nữ ở ma cung đã lâu, vì không có dạ minh châu để hối lộ cho tổng quản ma cung, nên bà ta đã đưa Sảnh Sảnh đến nơi khỉ ho cò gáy này, không có người trò chuyện khiến Sảnh Sảnh vô cùng dè dặt. Từ miệng Sảnh Sảnh, cô cũng biết được một chút chuyện. Lúc Dạ Huyền đem cô về, mọi người vô cùng xôn xao. Vì nữ nhân có thể nói chuyện gần ngang với hắn chỉ có thánh nữ Cửu Liên, khi bọn họ biết được thánh nữ ma tộc là Cửu Liên, liền vô cùng vui mừng, muốn thánh nữ và ma quân thành thân, bởi vì đó là tục lệ của ma giới. Nhưng khi ý kiến được đưa ra, liền bị Dạ Huyền gạt phăng. Từ đó cũng không ai nói tới chuyện này nữa, cho tới khi Vi Nhã đánh tới cửa ma cung, chuyện này lại bị đồn thổi, người ta nói rằng tu tiên giới lập mưu bày trận, đưa cô xuống để quyến rũ ma quân, đợi ma quân bị sắc dụ, liền tiêu hủy ma giới.
Vi Nhã nghe xong liền gật gù.
“Tốt nhất cô nương đừng nên ra khỏi Tây viện, mọi người đối với cô có chút…” Sảnh Sảnh hơi ngập ngừng.
“Nói thẳng ra bọn họ coi ta là hồ ly tinh xuống mê hoặc Dạ Huyền” Vi Nhã liền nói thẳng.
“Cô cũng biết sao?” Sảnh Sảnh hơi ngạc nhiên.
“Chuyện ngươi biết cũng nhiều đấy”
Sảnh Sảnh gãi đầu: “Cái này là nô tì lúc sang giúp việc ở các viện khác liền nghe được lúc bọn họ tám nhảm”
“Ma cung còn có viện khác?”
“Ma cung có tổng cộng 3 điện: Tẩm điện, đại điện và thánh nữ điện, 4 viện gồm Đông viện, Tây viện, Nam viện và Bắc viện”
Tẩm điện, đại điện và thánh nữ điện không nói, còn 4 viện kia là để dành cho ma hậu và các phu nhân của ma quân.
“Vậy hắn coi ta là ma hậu của hắn?” Vi Nhã tự suy diễn
Sảnh Sảnh dở khóc dở cười: “Cái này…” Trình độ ảo tưởng của cô nương này đã đạt tới mức thượng thừa rồi.