Hai năm trôi qua, đã đến lúc cô tốt nghiệp, cốt truyện cũng sắp bắt đầu.
Cô chăm chỉ lên trường, về nhà lại bận rộn với chuyện công ty giải trí Lệ Thiên. Hai năm nay, giải trí Lệ Thiên dưới sự hậu thuẫn của tập đoàn tài chính Lệ Thiên, có thể nói là hiện tượng mới nổi, nghệ sĩ bước ra từ giải trí Lệ Thiên luôn tâm niệm 3 chữ: Chân, Thiện, Mỹ, luôn cố gắng giữ gìn hình ảnh, trau dồi kỹ năng, quyết tâm hết mình.
Hệ thống: Không biết cô tẩy não họ bằng cách nào.
Ba mẹ Trần thấy vậy hài lòng gật đầu: Con gái ngày càng trưởng thành rồi.
Về phía Tống Nguyên, cô vẫn hay mời hắn đi ăn cơm, đi dạo, đi xem phim... Hắn không từ chối, nhưng thái độ chỉ nhu hòa hơn một chút, còn lại không có tiến triển gì thêm.
Hệ thống! Chiến lược mưa dầm thấm lâu của ta hình như không hiệu quả lắm?
[Ký chủ có thể vay thêm 1.000 điểm để mua thang đo công lược]
1.000 điểm!
Tiếc đứt ruột!
Mua!
[Hệ thống đã trừ 1.000 điểm. Hiện giờ cô có -2.000 điểm]
Hảo cảm của anh ấy với ta là bao nhiêu?
[Hảo cảm của đối tượng công lược với ký chủ là 70%]
70%? Vậy là đang mức thân thiết, sắp đến mức thích rồi! Nhưng tại sao thái độ lại như vậy chứ?
[Có lẽ hắn coi cô như người thân trong gia đình thôi!]
Ta nhổ! Ta muốn hắn yêu ta mà hắn lại chỉ coi ta như người thân trong gia đình?
Coi ta là em gái mưa hả?
Tức chết đi được!
Phải thả đại chiêu rồi!
- -----------------------------------------------------------------------------------
Buổi tối, Vi Nhã gọi điện hẹn Tống Nguyên đến nhà hàng mới mở ở gần bệnh viện. Xong công việc, Tống Nguyên đi tới nhà hàng.
“Tống Nguyên, anh tới rồi”
“Em chờ lâu chưa?”
“Em mới tới thôi”
Nhân viên nhà hàng: Cô đừng có nói dối vậy đi, rõ ràng là cô đến hành hạ chúng tôi suốt cả buổi chiều. Không phải cô chi nhiều tiền thì chúng tôi đã đuổi cô ra ngoài lâu rồi.
Tống Nguyên mở menu ra: “Phục vụ, cho chúng tôi nộm đu đủ, bò sốt tiêu đen, tôm hấp bia, hai suất, thêm hai ly nước cam. Tráng miệng thì cho chúng tôi đĩa hoa quả”
Toàn món cô thích. Bảo bối, anh vẫn đáng yêu như vậy.
Rất nhanh các món được dọn lên. Hai người chậm rãi thưởng thức bữa ăn. Kết thúc bữa ăn, phục vụ dọn hết bát đi, thay vào đó là một chiếc bánh kem.
“Tống Nguyên! Chúc mừng sinh nhật anh”
Hai năm này cô luôn tổ chức sinh nhật cho hắn nên hắn cũng không lấy làm lạ.
Phục vụ thắp nến, tắt đèn, cô vội nói: “Anh ước rồi thổi nến đi”
“Không cần đâu, không cần ông trời ban tặng, mọi thứ anh muốn anh sẽ tự mình giành được”
Đồng tử cô hơi co rụt. Người yêu cô, anh ấy cũng từng nói, “Mọi thứ anh muốn, anh sẽ tự mình giành được”
Hắn thổi tắt nến. Đèn điện lại bật sáng. Cô thu hồi lại tâm trạng của mình, đưa dao cho hắn: “Anh cắt bánh đi”
Hắn cầm con dao nhanh chóng cắt bánh. Không hổ là bác sĩ khoa ngoại, dùng dao rất thành thục. Hắn cắt một phần cho cô, một phần cho mình. Cô dùng dĩa xắn một miếng bánh đưa lên miệng hắn: “A...”
Hắn bật cười phối hợp với cô, ngậm lấy miếng bánh. Thời gian này bị phụ huynh nhồi nhét vào đầu, cô tốt thế này, cô tốt thế kia, ai lấy được cô đúng là phúc phận cả đời... Hắn cũng nghĩ vậy, cô rất đáng yêu, khiến hắn không nhịn được mà muốn che chở cho cô.
Phục vụ đưa tới một bó hoa: “Cô Trần”
Vi Nhã nhận lấy bó hoa, trịnh trọng bước tới bên cạnh Tống Nguyên. Cô dùng vẻ mặt nghiêm túc, đưa bó hoa ra: “Tống Nguyên, em thích anh, em thích anh từ khi anh làm bác sĩ chữa trị cho em rồi, anh làm bạn trai em nhé”
Tống Nguyên sững sờ. Hắn không ngờ cô lại thích hắn, lại càng không ngờ cô thích hắn từ hồi đó đến giờ.
Thấy hắn không nói gì, cô hốt hoảng, xua xua tay nói: “Em... em... chỉ là muốn nói thật lòng mình thôi, anh đừng như vậy, nếu anh không muốn thì có thể... không đồng ý”. Âm cuối của cô trở nên nhỏ đi.
Cô hít một hơi, nhìn thẳng vào hắn, nghiêm túc nói: “Nhưng em sẽ không bỏ cuộc đâu”
Tống Nguyên hoàn hồn, hắn lắp bắp: “Nhã Nhi, anh... chuyện này đột ngột quá... anh cần thời gian suy nghĩ”.
Cô cúi gằm mặt xuống, rồi quay về chỗ. Bầu không khí trở nên ngượng ngùng.
Nhân viên đang đứng hóng chuyện: Khổ thân cô bé, chuẩn bị bàn tiệc nguyên một ngày, lấy hết dũng khí tỏ tình, thế mà lại bị từ chối.
Thế là đám nhân viên từ hận vì bị cô dày vò hết cả buổi chiều chuyển sang thương cảm cho cô.
Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng: “Cũng muộn rồi, để anh đưa em về”
“Vâng”
Tống Nguyên đi vòng qua bàn đỡ cô đứng lên, hai người ra về, trên đường không nói một câu nào.
“Cái đó... Em vào nhà nghỉ ngơi đi... Anh về đây”
Nói rồi hắn lái xe đi thẳng.
[Ký chủ, cô không sao chứ?]
Thế này đã là gì! Yên tâm đi! Qua ngày hôm nay hảo cảm của anh ấy sẽ tăng vọt!
[Lúc nãy là cô diễn à?]
Chứ sao nữa!
[Đến tôi cũng bị cô lừa! Cô sắp thành diễn viên chuyên nghiệp rồi]
Phí lời! Hai năm nay ta đi học chỉ để làm cảnh à? Tất nhiên phải trau dồi kỹ năng diễn xuất để bước chân vào điện ảnh quốc tế chứ? Không phải nguyện vọng của nguyên chủ là vậy à?
Hệ thống: Nó chỉ nói có một câu mà bị cô phang tới tấp. Thôi thì nên im lặng ngồi xem kịch vậy.
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Dưới sự hậu thuẫn của tập đoàn tài chính Lệ Thiên, giải trí Lệ Thiên phát triển rất tốt, được Nhà nước trao bằng khen 1 trong 10 doanh nghiệp trẻ xuất sắc nhất.
“Trần tổng, cuối tuần này bên Hoàng Thành có tổ chức một buổi tiệc rượu mừng kỷ niệm 10 năm thành lập, có gửi cô thiệp mời, ngài có đi không?”
Tiểu Lưu là trợ lý mà ba Trần chọn cho cô từ hai năm trước. Hắn mặt mày sáng sủa, tác phong nhanh nhẹn, rất hợp ý cô. Cô nói: “Anh nói lại với bên họ tôi sẽ đi”
“Vâng” Tiểu Lưu nhanh chóng báo cáo lịch trình công việc rồi lui ra ngoài.
Hoàng Thành là công ty giải trí hàng đầu hiện nay, đứng đầu là người được mệnh danh ông hoàng giải trí, tổng giám đốc Hoàng Minh Thành, là nam chủ của câu chuyện này. Thời điểm này, nam chủ và nữ chủ chưa gặp nhau, theo như cốt truyện, đây là nguyên chủ theo lời quản lý đi dự tiệc rượu với tư cách con gái chủ tịch tập đoàn tài chính Lệ Thiên, đây là lần đầu tiên nguyên chủ gặp nam chủ.
Thật đáng mong chờ.