Vi Nhã bị giam lỏng trong phủ công chúa suốt 2 tháng, bị phạt chép 100 quyển kinh Phật.
Cuối cùng cũng tới ngày sứ thần Khương quốc tới Nam quốc làm khách. Sứ thần tới lần này là Mộ Lâm. Hắn phải tốn một phen nước bọt mới khiến hoàng đế Khương quốc đồng ý cho hắn sang lần này. Sau đó phải chuyển nhượng chuỗi quán trà hắn mất 3 năm để gây dựng để hoàng huynh đồng ý cho hắn thành thân.
Trong cung tổ chức rất long trọng.
“Thần Mộ Lâm, đại diện cho Khương quốc, cầu chúc hoàng thượng và nương nương phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, chúc cho giao hảo của hai nước luôn vững bền” Sau đó là một màn chào hỏi khách sáo.
Lão hoàng đế nheo mắt nhìn.
Đối tượng mà Hòa An chọn, nhìn cũng rất phong độ, đối đáp đâu ra đấy.
Mộ Lâm đưa mắt khắp bữa tiệc nhưng không thấy Vi Nhã đâu, hỏi ra mới biết cô đang bị phạt, không thể tới dự được.
Tan tiệc, Mộ Lâm bị lão hoàng đế và hoàng hậu tóm lại.
Hoàng hậu liền mở màn: “Thật ngại quá, đã muộn như vậy rồi mà còn làm phiền sứ thần”
Mộ Lâm cung kính: “Không sao”
Hoàng đế hắng giọng một cái: “Nghe nói sứ thần và nữ nhi của Trẫm đã tự định chung thân. Chuyện này có đúng không?”
Hóa ra là chuyện này.
“Quả đúng là có chuyện này. Thần đến đây, trước hết là đại diện cho Khương quốc, tới thăm Nam quốc, thắt chặt tình cảm giữa 2 nước. Ngoài ra, thần còn muốn tới cầu thân với Hòa An công chúa”
Hoàng đế xoa xoa ngón tay. Đây cũng có thể nói là một cuộc liên hôn chính trị. Nếu Hòa An gả sang đó, cũng có thể coi như công chúa hòa thân, giúp cho tình hữu hảo của 2 nước thêm bền chặt, ông không có ý kiến. Nhưng mà Khương quốc bên đó, liệu có chấp nhận không, dù gì Hòa An trên danh nghĩa cũng là con gái của trưởng công chúa Mộ Ý.
Hoàng hậu giống như nhìn thấu được băn khoăn trong mắt hoàng đế, thay hoàng đế mở miệng: “Vậy phía bên Khương quốc, có đồng ý không?”
Mộ Lâm nở một nụ cười tự tin: “Chuyện này xin hoàng thượng và hoàng hậu yên tâm, thần nếu đã dám tới cầu thân, chắc chắn đã sắp xếp chu toàn. Thần sẽ không để Nhã Nhi phải chịu bất kỳ ủy khuất nào”
“Đối với hôn sự này, Trẫm cũng không có gì để phản đối. Hoàng hậu, nàng phụ trách việc này đi. Cửu vương gia, Trẫm tuy là vua một nước, nhưng cũng là một người cha, mong rằng ngươi có thể chăm sóc cho con gái ta một đời chu toàn”
Phủ công chúa
Vi Nhã đang thưởng thức bữa sáng trong sân vườn, Phỉ Thúy từ đâu chạy tới: “Công chúa, có người tới truyền thánh chỉ”
Một vị công công già, một tay cầm phất trần, một tay cầm thánh chỉ, đang đứng ở cửa phủ công chúa: “Hòa An công chúa tiếp chỉ”
Vi Nhã và toàn bộ gia nhân trong phủ đồng loạt quỳ xuống.
Giọng công công cất lên: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Hòa An công chúa tài mạo xuất chúng, hiền lương thục đức, nay đã tới tuổi cập kê, ban hôn cho Cửu vương gia Khương quốc Mộ Lâm, khâm thử”
Vi Nhã đưa tay nhận lấy thánh chỉ: “Tạ….”
Cô còn chưa nói hết, công công ngắt lời: “Công chúa, còn một thánh chỉ nữa”
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Hòa An công chúa có công cứu được 2 vị công chúa hòa thân bị bắt cóc, vạch trần bộ mặt của Đồng tướng quân, góp phần xoa dịu quan hệ giữa 2 nước Nam quốc và Khương quốc, nay trọng thưởng 1 trâm cài bằng ngọc, một xấp lụa tiến cống và một yêu cầu bất kỳ. Khâm thử” Công công đọc thánh chỉ xong, nhỏ giọng “Công chúa, xin chúc mừng”
Vi Nhã đưa tay lên lần nữa, nhận 2 thánh chỉ.
Phủ công chúa.
Không khí trong phủ tất bật, người ra người vào, chạy đông chạy tây, vô cùng bận rộn.
Bởi vì hôm nay là ngày Vi Nhã thành thân.
Từ lúc gà còn chưa gáy, Phỉ Thúy cùng Tiểu Man, Tiểu Nguyệt đã dựng cô dậy, gội đầu tắm rửa, chăm sóc da…
Hoàng đế và hoàng hậu cũng đến rất sớm. Hôm nay hoàng hậu thay mặt cho trưởng công chúa Mộ Ý, tới chải đầu chúc phúc cho cô. “1 chải tới đuôi, 2 chải răng long đầu bạc, 3 chải con cháu đầy nhà”
Tới giờ hoàng đạo, Mộ Lâm dẫn đoàn rước dâu tới. Mọi người đã bảo hắn ở vương phủ đợi nhưng hắn không chịu, nhất quyết đòi đích thân đón tân nương về nhà.
Vi Nhã mặc hỉ phục, đầu đội mũ phượng, bước từ phủ công chúa ra. Cô cùng Mộ Lâm tới bái biệt phụ mẫu. Bỗng từ đâu một người phi kiếm xông tới.
“Có thích khách, bảo vệ hoàng thượng và hoàng hậu”
Một đám người cũng rút đao ra. Hóa ra tất cả những gia nhân cùng quân lính bảo vệ, đều là người của hắn.
Khung cảnh vốn nên vui vẻ bỗng trở nên hỗn loạn.
“Hòa An công chúa, ngươi giết gần 20 thuộc hạ của ta, vậy mà giờ đây vẫn vui vẻ thành thân được sao?” Đồng tướng quân chĩa kiếm vào Vi Nhã.