Mặc dù Vi Nhã múa kiếm rất hay, nhưng hầu hết những người tham gia hôm nay là nữ, cho nên phiếu bầu cho màn múa lả lướt của Vương Lạc Tiên vẫn cao hơn.
Kết quả là Vương Lạc Tiên thắng.
Nàng ta đắc ý nhìn Vi Nhã, nhưng Vi Nhã vẫn giữ một nụ cười tiêu chuẩn.
Cô biết trước là mình sẽ thua.
Tuy nhiên màn múa kiếm vừa rồi của cô đã lọt vào mắt Tần Kiệt.
Hôm nay là hội thưởng mai. Hắn sợ Hòa An công chúa tìm cách gây khó dễ cho Vương Lạc Tiên, nên xong việc liền tiến cung.
Hắn thầm nghĩ nếu như là quân doanh, thì Hòa An công chúa thắng chắc.
Vương Lạc Tiên cất lời: “Công chúa, người cũng nên thực hiện lời hứa của mình rồi”
Vi Nhã vẫn cười: “Vương tiểu thư muốn ta làm gì nào?”
“Mong rằng công chúa hãy khuyên hoàng thượng đừng để Tần Kiệt ra trận”
Vi Nhã không nói gì.
Dù sao thì trận chiến này cũng không thể diễn ra.
- --------------------------------------------------------------------------------------------
Kết thúc hội thưởng mai, Vi Nhã tiến vào Thái Hòa điện.
“Tham kiến phụ hoàng” Vi Nhã hành lễ
Hoàng đế đang đọc tấu sớ, nghe thấy liền ngẩng đầu.
“Ồ, xem ai tới này!”
“Thế nào rồi, ý trung nhân của con, đã mang trẫm xem được chưa?” Hoàng đế cười trêu đùa
Vi Nhã lắc đầu cười trừ.
“Sao vậy?” Hoàng đế hỏi
“Chàng ấy không thích con”
Hoàng đế hồ nghi: “Không thích, ái nữ của trẫm xuất chúng như vậy, mà hắn lại không thích?”
“Chàng nói rằng chúng con không thể”
Ai lại dám từ chối Hòa An công chúa?
Hoàng đế cũng không hỏi nhiều. Từ chối thì từ chối. Dù sao Hòa An cũng còn cả đống mối khác.
“Vậy thì sao hôm nay con tới đây?”
“Hôm nay mẫu hậu mở hội thưởng mai, tan tiệc nên con tới đây thăm phụ hoàng”
Vậy là không phải là chủ ý tới đây?
Vi Nhã liền mở lời: “Con và Vương tiểu thư trong hội mai đã cá cược với nhau”
Hoàng đế chống cằm.
Cá cược sao?
Ông ta cũng nghe được Hòa An luôn luôn hiềm khích với ái nữ nhà Vương thượng thư, nhưng lần nào cũng bại trong tay nàng ta. Lần này, ông cảm thấy cô thông minh hơn nên có thể sẽ thắng.
“Vậy ai thắng?”
“Vương tiểu thư”
Vẫn là thua?
Con là công chúa đấy, không thể thắng vị tiểu thư nhỏ nhoi đó sao?
“Rồi sao, nàng ta muốn gì?”
“Nàng ta muốn con khuyên người đừng để Tần Kiệt ra chiến trận”
BA!
Vi Nhã giật cả mình.
“Chỉ là một tiểu thư nhỏ bé, vậy mà dám can dự triều chính”
“Phụ hoàng bớt giận”
“Mau gọi Vương tiểu thư đó tới đây”
Thái giám run rẩy tuân mệnh.
Một lúc sau, Vương Lạc Tiên và Tần Kiệt cùng bước vào.
Hoàng đế đưa mắt nhìn.
“Trẫm cho gọi Vương tiểu thư chứ không phải là khanh”
“Bẩm hoàng thượng, Vương tiểu thư chỉ là lo cho thần thôi, mong hoàng thượng rộng lượng” Tần Kiệt chắp tay
“Hay! Hay lắm! Tần Kiệt, ngươi ỷ vào có gia tộc chống lưng, không coi trẫm ra gì đúng không”
Tần Kiệt vội vàng quỳ xuống: “Thần không dám! Nhưng Vương tiểu thư chỉ là nữ tử, chỉ là nàng lo lắng cho thần mà thôi”
Hoàng đế ánh mắt sắc bén hướng về Vương Lạc Tiên: “Vương tiểu thư, ngươi chia rẽ tình quân thần giữa hoàng thất và Tần gia. Ngươi có mục đích gì?”
Vương Lạc Tiên vội vàng quỳ xuống: "Bẩm hoàng thượng, công chúa nói chuyện phải có chứng cứ, nếu không chính là tội vu khống"
Vi Nhã cười: "Ý của ngươi là bổn cung nói xằng nói bậy sao?"
"Thật giả thế nào, trong lòng người tự rõ"
"Vậy hôm nay chúng ta thi đấu cá cược, là cá cái gì?"
Tròng mắt Vương Lạc Tiên đảo một hồi: "Người thua sẽ thực hiện một nguyện vọng của người thắng"
Vi Nhã vỗ tay: "Vậy thì ngươi đã yêu cầu ta cái gì?"
Vương Lạc Tiên hai tay xoắn xuýt: "Tiểu nữ chỉ muốn công chúa đừng gây rắc rối cho tiểu nữ nữa"
"Ồ ha! Vậy ý ngươi là ta cố tình sắp xếp màn cá cược này, đúng không?"
"Tiểu nữ không có ý đó" Hòa An công chúa miệng lưỡi ngày càng lợi hại
"Nhưng mà tại sao ta lại chọn múa? Trong kinh thành này ai cũng biết ngươi là đệ nhất tài nữ, ngươi đứng thứ hai không ai dám tranh thứ nhất. Nếu là ta thì ta sẽ không tự làm nhục mình vậy đâu"
"Chẳng phải công chúa múa kiếm sao?"
"Ừ đó, dù sao ta múa cũng không bằng ngươi, nhưng múa kiếm cũng là múa, dù sao cũng vớt vát được chút thể diện. Sau này còn có thể cống hiến cho nước nhà"
Dù sao cũng là cá cược cá nhân, trừ hai người thì không ai biết được.
Nữ chủ dựa vào điểm này để đổi trắng thay đen.
Vi Nhã vòng trở lại câu chuyện: "Còn chuyện bổn cung có nói xằng nói bậy không? Có lẽ Tần tướng quân cũng nên đưa ra ý kiến đi chứ?"
Tần Kiệt bỗng nhiên bị gọi tên, liền thưa: "Việc này, mạt tướng mong hoàng thượng có thể phán xét công bằng"
Hoàng thượng bấy giờ mới lên tiếng: "Chuyện cá cược này không có chứng cứ. Cho dù là Vương tiểu thư hay Hòa An cũng đều có lý của mình. Hai người các ngươi về tự kiểm điểm đi."
Vương Lạc Tiên mím môi.
Không câu được cá, còn mất một nắm mồi.
Có lẽ sau chuyện này, hoàng đế sẽ dè chừng nàng ta cùng với phụ thân nàng.
Lần này đúng là sơ suất.
Tần Kiệt chắp tay: “Hoàng thượng, thần cho rằng chuyện đánh Khương quốc nên xem xét lại. Năm nay ở phía nam hạn hán mất mùa, nếu như phát động cuộc chiến lúc này, e rằng sẽ dấy lên bất mãn của người dân”
“Trẫm sẽ suy nghĩ thêm, lui xuống hết đi” Hoàng đế day day huyệt thái dương.
Phía Nam dạo này hạn hán mất mùa, giá lương thực tăng cao. Vì vậy ông vẫn chưa cho người đi chiêu mộ binh lính.
Nhưng đoàn rước dâu năm đó giống như cú tát thẳng vào mặt Nam quốc.
Công chúa của Nam quốc lại chết trên đất Nam quốc.
Các nước chư hầu sẽ cho rằng Nam quốc đã mục ruỗng từ bên trong, nhân cơ hội nổi dậy.
Ông cũng không thể để công chúa sang Khương quốc hòa thân nữa.
- ------------------------------------------------------------------------------------