Tên bịt mặt trợn mắt một cái, ngập ngừng một lúc. Vi Nhã tận dụng cơ hội này tấn công hắn, tháo khăn che mặt của hắn xuống.
“Quả nhiên là Cửu thúc” Vi Nhã cười lạnh.
Mộ Lâm nhíu mày. Đây mới thật sự là cô sao?
Hắn tưởng rằng mình đã hiểu rất rõ cô rồi, nhưng cuối cùng lại nhận ra mình chẳng hiểu gì về cô cả.
“Con đúng là khiến Cửu thúc phải lau mắt nhìn đấy”
Vi Nhã tiến lên, nâng cằm hắn, cười ngọt ngào: “Có xứng với thúc không?”
Mộ Lâm lập tức thoát khỏi tay cô: “Con đừng như vậy”
[Ký chủ, cô định chơi loạn luân đấy à?]
Ta không có đạo đức đến thế sao?
Hệ thống tỏ vẻ hoài nghi sâu sắc về câu nói này của cô.
Nó cảm thấy cô sẵn sàng luôn đấy.
Cô cười khúc khích tiến sát gần hắn, hơi thở của cô phả vào cổ hắn: “Thúc nghĩ gì thế? Con hỏi có xứng làm cháu gái của thúc không? Hay là thúc... đang nghĩ...” Cô ngập ngừng, giọng nói mê ly.
“Ta không nghĩ gì cả” Mộ Lâm ngắt lời cô. Nếu không phải vì đang là nửa đêm, có lẽ Vi Nhã đã thấy được vẻ mặt đỏ như tôm luộc của hắn rồi.
“Cửu thúc nói xem, nửa đêm canh ba thúc tới đây làm gì?” Cô bỗng chuyển chủ đề.
“Ta muốn điều tra lại chuyện công chúa Nam quốc bị sát hại”
“Điều tra được chưa?”
“Vẫn chưa”
“Năng lực của thúc có hạn”
“...” Lần đầu hắn thấy có người đánh giá thấp năng lực của hắn.
“Ta là Cửu thúc của con đấy” Hắn hậm hực
Vi Nhã cười khẩy: “Người đừng tưởng ta gọi người một tiếng Cửu thúc, ta sẽ thực sự coi người là Cửu thúc của ta, người hơn ta được mấy tuổi?”
Mộ Lâm giật mình, hắn mới 18 tuổi, so với cô thì cũng chỉ hơn 1 tuổi. Vì vậy mà cô coi thường năng lực của hắn ư?
“Ai ở đó?” Là giọng của Tần Kiệt.
Chẳng phải bây giờ hắn đang phải huấn luyện binh lính ở biên giới Nam quốc hay sao?
Lão hoàng đế sao vẫn để hắn ở đây nhỉ?
Vi Nhã kéo Mộ Lâm trốn ra đằng sau cái cây cổ thụ.
Cô nghe thấy tiếng sột soạt ngày càng rõ ràng.
Làm sao bây giờ?
Tần Kiệt là nam chủ, đối đầu trực tiếp với hắn, thua là cái chắc.
“Quác...”
Soạt!
Là Mộ Lâm lén nhặt hòn đá dưới chân, bắn về phía con chim đang bay ngang qua.
Mắt thần à?
Buổi đêm còn bắn chim?
Ngay lúc Tần Kiệt hướng về con chim, Mộ Lâm nhanh chóng kéo Vi Nhã chạy mất.
Nhưng không hổ là nam chủ, Tần Kiệt ngay lập tức hồi thần đuổi theo hai người.
Sau khi đuổi một đoạn, Tần Kiệt dùng ám khí phi tới.
Mộ Lâm lập tức chắn cho Vi Nhã, liền trúng ám khí.
Vi Nhã lập tức quay sang: “Không sao chứ?”
“Không sao” Mộ Lâm nói
Hai người chạy mãi, cuối cùng chạy vào trong rừng sâu.
Đây là khu rừng giáp giữa kinh thành và Nam thành.
Nhưng bây giờ phải làm thế nào?
Rừng cây thời cổ đại có rất nhiều cây cao, to, tán che rợp trời, không thể thấy sao.
Mộ Lâm thoạt nhìn có vẻ yếu ớt hơn lúc trước, có thể là do mất máu.
“Hệ thống, đường về kinh thành đi mất bao lâu?”
[Ký chủ có thể dùng thiết bị định vị, 500 điểm thôi]
Hệ thống dỏm này!
Chỉ biết moi điểm của cô.
“Grừ! Grừ!”
Vi Nhã nghe thấy liền quay lại nhìn, thì thấy một đống cặp mắt sáng quắc.
Thôi rồi!
Là chó sói.
Có lẽ chúng ngửi thấy được mùi máu nên theo đến.
Đàn sói này cũng phải mười mấy con đấy.
Trời tối như này, nhìn thấy chúng thôi cũng khó rồi.
Bỗng một con sói nhào lên. Vi Nhã lấy cái quạt bên trong người ra, rút dao chém. Từ đôi mắt, cô tưởng tượng thử hình dạng chó sói, lập tức đâm đến.
Con chó sói chết ngay tại chỗ.
Có vẻ hiệu quả.
Đám sói còn lại nhìn thấy cảnh vừa rồi, có vẻ dè chừng hơn.
Chúng không manh động như lúc đầu.
Khu rừng này đêm nay có lẽ không ra được rồi.
Mộ Lâm lúc này đang nửa tỉnh nửa mê. Vi Nhã nhẹ nhàng khoác tay bế hắn lên, định tìm một nơi để tá túc qua đêm.
Bỗng một con sói can đảm lao lên.
Vi Nhã tay đang bận, chỉ có thể dùng chân nhảy tránh thoát chó sói.
Những con chó sói còn lại cảm thấy có cơ hội, liền bắt đầu di chuyển xung quanh, tư thế sẵn sàng tấn công con mồi.