Vi Nhã nhấp một ngụm trà.
Nam chủ này thu về không khó.
Chỉ cần nắm được điểm mềm của hắn.
Đáng tiếc, nguyên chủ lại không nhìn ra.
Âu cũng là phận đá lót đường.
“Ngươi thật sự suy nghĩ kỹ sao?”
“Công chúa, ý người là gì?”
“Khương quốc đến nay lớn mạnh như thế nào, chắc ngươi cũng biết. Đối đầu với Khương quốc, nếu như ngươi thua thì sao?”
Không đợi hắn trả lời, cô tiếp tục: “Nhân dân lúc đó mới gọi là rơi vào thảm cảnh vạn kiếp bất phục.” Giọng Vi Nhã mang vẻ kiên định, lại uy áp, khiến Tần Kiệt ngờ ngợ, cô có phải vị công chúa được cưng chiều trong cung cấm không nữa.
“Vậy công chúa có kế hoạch gì?” Không đánh không được, đánh cũng không xong.
“Chuyện này bổn cung sẽ giải quyết. Ngươi chỉ cần chỉnh đốn quân ngũ, nếu Khương quốc có bất ngờ tấn công thì lo phòng thủ là được rồi.”
“Vậy còn hôn ước?”
“Phụ hoàng đã hứa, nếu ngươi đồng ý đánh Khương quốc, sẽ thu hồi lại thánh ý, ngươi vào cung báo với phụ hoàng là đồng ý tấn công Khương quốc là được”
Vi Nhã đứng dậy: “Không còn việc gì nữa, ngươi về đi”
“Mạt tướng cáo lui”
Thôi chết, muộn học rồi.
Nam chủ chết tiệt!
Vi Nhã 3 chân 4 cẳng rời khỏi phủ công chúa, thấy Tuyết Nhi, cô không chần chừ mà leo lên.
Phỉ Thúy chạy theo gọi to: “Công chúa...”
Vi Nhã không nghe thấy, phi ngựa hết tốc lực, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng đến bãi có, không thì sẽ bị phạt mất.
Nhưng cô mới được học về phi ngựa nước kiệu. Còn bây giờ Tuyết Nhi đang phi nước đại.
“Á! Tránh ra” Vi Nhã cưỡi ngựa trên phố, cô tìm cách ghìm ngựa lại nhưng không được.
Tuyết Nhi lồng lên, Vi Nhã không may bị ngã khỏi ngựa.
Xong!
Vi Nhã nhắm mắt chờ tiếp xúc thân mật với mặt đất, bỗng cô cảm thấy mình rơi xuống chỗ nào đó ấm ấm mềm mềm.
Suýt thì tèo!
“Cô nương, lại là cô à?”
Hả?
Vi Nhã theo bản năng mở mắt.
Đây, chẳng phải là...
“Cô định ôm ta bao lâu nữa đây?”
Vi Nhã giật mình vội lui người ra.
Đúng là ngượng ngùng.
“Ha ha, không ngờ lại gặp được công tử. Chúng ta đúng là có duyên”
“Vừa nãy ta mà không ra tay kịp thời thì chắc cô đã bị ngã gãy eo rồi. Cô đi đâu mà vội vậy?”
“Ta đi học cưỡi ngựa.”
Vi Nhã nói đến đây mới ngớ ra.
“Tuyết Nhi!”
Vị công tử nhíu mày: “Tuyết Nhi?”
“Là con ngựa lúc nãy đó, nó chạy đâu rồi?”
“Cô không thể tìm con ngựa khác sao?” Vị công tử hỏi
Vi Nhã thật muốn khóc. Tuyết Nhi là do lão hoàng đế tặng, để xổng mất nó là tội chém đầu đấy, cô không bị chém thì người khác cũng bị chém.
“Không thể được, đó là quà cha tặng ta”
“Vậy để ta tìm giúp cô nương. Cô đi đây với ta” Vị công tử kéo cô đi.
Đi đâu vậy?
Chẳng lẽ là định lừa cô đến nơi vắng vẻ rồi làm hái hoa tặc đấy chứ?
Kết quả là, Vi Nhã suy nghĩ nhiều.
Vị công tử đưa cô đến chuồng ngựa. Người quản ngựa đem ra một con ngựa trắng vô cùng cao lớn.
“Cô có đồ gì của Tuyết Nhi không?”
Vi Nhã nãy giờ trong tay nắm một túm lông. Là lúc nãy cô ôm cổ Tuyết Nhi, lúc ngã xuống thì giật ra một ít.
“Có cái này”
Vị công tử cầm lấy túm lông ngựa, đưa đến trước mũi con ngựa trắng, tay kia vuốt bờm ngựa.
“Tiểu Bạch, ngươi ngửi xem có tìm được không?”
Vi Nhã mắt tròn mắt dẹt.
Nó là ngựa đó.
Tiểu Bạch ngửi xong hai chân giơ lên, hí một tiếng.
Hai người dẫn Tiểu Bạch tới chỗ Tuyết Nhi chạy đi. Tiểu Bạch nương theo mùi của Tuyết Nhi đi tìm, chẳng mấy chốc đi ra đồng cỏ ngoại ô.
Tuyết Nhi đang ở đó.
Biết thế từ đầu đến đây cho rồi.
Đổng tướng quân bước đến: “Tiểu thư, người đến muộn”
Vi Nhã thở dài.
Cô đúng là không thoát được kiếp bị phạt mà.
“Xin sư phụ định đoạt”
“Ở đây mạt tướng đã cắm sẵn các cái cọc. Người thấy đấy. Người sẽ phải chạy 10 vòng quanh đồng cỏ này. Lấy mốc là các cái cọc”
Vi Nhã nhìn quanh.
Đỗ tướng quân đã cắm các cái cọc xung quanh thành hình tròn, ước tính đường kính phải 20 mét. Tính ra phải chạy hơn 600 mét.
Cô có thể chạy được.
“Khoan đã” Vị công tử lên tiếng
“Vị công tử đây, có chuyện gì sao?” Đỗ tướng quân hỏi
“Cô ấy chỉ là một nữ tử chân yếu tay mềm, phạt như vậy không phải hơi nặng sao?”
Vi Nhã nhướng mày: “Huynh thương xót ta sao?”
Hắn không nói gì quay mặt đi.
Đỗ tướng quân nói: “Đó là giao hẹn giữa mạt tướng và tiểu thư. Hơn nữa, tiểu thư cũng đã đồng ý”
Vi Nhã hít một hơi.
“Ta đồng ý”
“Được rồi, bắt đầu”
Vi Nhã bắt đầu chạy.
Chạy hết 20 vòng đối với cô thực sự không phải là vấn đề. Đỗ tướng quân cũng phải ngạc nhiên.
“Thể lực của tiểu thư rất tốt. Hôm nay mạt tướng sẽ dạy cô phi nước trung. So với phi nước kiệu thì nhanh hơn một chút”
Hai người lại bắt đầu học. Vị công tử kiếm một tảng đá ngồi quan sát.
“Ủa, huynh ở đây đợi ta hả?”
Vị công tử giờ mới nhớ ra, sao hắn lại ngồi đây chứ?
“Học xong rồi sao?”
Vi Nhã gật đầu: “Học xong rồi”
“Vậy ta đưa cô về, dù sao cũng muộn rồi. Một mình cô đi về không ổn”
“Công tử lo lắng cho ta sao?” Vi Nhã cười khúc khích