Xuyên Nhanh: Tìm Lại Linh Hồn

Chương 227: Thế giới 7: Người ma khác biệt (23)



Bên thợ săn huyết tộc cũng không yếu thế: “Ngươi gây sự cái gì hả? Muốn đánh nhau sao?”

Vi Nhã đang nói chuyện cùng người quản lý, thấy có động tĩnh ở phòng ăn, lập tức đi vào.

“Có chuyện gì thế?”

Hàn lão gia nãy giờ vẫn yên lặng ngồi ăn, liếc mắt ra hiệu cho Di Luân.

Di Luân gật đầu, nghiêm chỉnh bước tới phía trước mặt Vi Nhã, cung kính trần thuật lại mọi chuyện: “Bọn họ cho rằng tiểu thư không có khả năng chuẩn bị bữa tiệc ngày hôm nay, mà là cô Mạc Vi Vi. Hơn nữa còn nói chúng ta là đám mọi rợ. Hắc công tử vì không chịu được sỉ nhục này đã mất khống chế, lộ ra nguyên hình.”

“Ta hiểu rồi!” Vi Nhã phất tay, ý bảo Di Luân trở về phục vụ cha mình. Còn bản thân đi ra ngoài.

[Chủ nhân, người không ra ngoài giúp ký chủ sao?] Hệ thống lo lắng nhìn Lăng Thiên. Vợ của hắn đang sắp phải đương đầu với mưa bom bão đạn, vậy mà người chồng như hắn lại đang ngồi rung đùi xem xét mấy tờ đơn trình.

“Cô ấy sẽ tự ứng phó được!” Lăng Thiên đáp.

Hắn hiểu Hàn gia lúc này đang ở đầu sóng ngọn gió, hơn ai hết, Vi Nhã là người không muốn xung đột nhất. Cho nên bằng mọi cách cô sẽ dập được đám lửa này.

Hơn nữa đây là cơ hội để cô có thể biểu hiện ra phong thái của một chủ mẫu, nếu như nắm bắt tốt, không những cuộc tranh cãi sẽ lập tức dịu xuống, mà địa vị của Vi Nhã tại Mạc gia, tại thế giới con người cũng sẽ được nâng tầm.

Một mũi tên trúng hai đích.

Lăng Thiên hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt đắc ý liếc về phía trước.

Cha vợ, con biết lo lắng điều gì. Nhưng cha đã quá coi nhẹ năng lực của con gái cha rồi đó.





Vi Nhã nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, không khỏi đau đầu. Ngay từ đầu, cô đã không hy vọng rằng cuộc họp này sẽ diễn ra trong hòa bình, nên những gì cô làm là cố hết sức để hạn chế sự xung đột lên tới đỉnh điểm. Vi Nhã đứng ở đầu bàn, chân mày khẽ nhíu lại.

“Vừa nãy ai gây sự trước?”

Đám thợ săn không kiêng nể chỉ vào Vi Nhã: “Là huyết tộc các người!”

“Hỗn láo!” Vi Nhã gắt lên, ánh mắt đỏ rực “Phu nhân thủ lĩnh là người mà ngươi có thể chỉ thẳng tay sao?”

Tên thợ săn huyết tộc bị nạt tới uất ức, bất mãn liếc nhìn những thợ săn huyết tộc khác. Bọn họ chinh chiến cả trăm năm nay để bảo vệ mạng sống và danh dự của loài người, cuối cùng cũng đã có chút thành tựu, vậy mà hiện tại chỉ vì tân thủ lĩnh mà bọn họ phải cúi đầu dưới trướng của ả huyết tộc này.

Vi Nhã không thèm để ý tới sắc mặt hắn ta, tiếp tục nói: “Cuộc họp này diễn ra trên tiêu chí hòa bình và ổn định, cho nên trước khi mọi thứ bắt đầu, tôi đã bàn với lãnh đạo của Mạc gia cũng như các trưởng lão khác, rằng bất cứ ai có ý định gây rối và chia rẽ, sẽ phải chịu một mức án phạt tương đương với hai phần ba số của cải, hơn nữa phải công khai xin lỗi trước toàn mọi người!”

“Được rồi! Ai là người bắt đầu trước, nhìn camera là thấy!”

Vi Nhã cho người mang camera tới: “Đây là camera đích thân Mạc thủ lĩnh cho người lắp đặt, hơn nữa Mạc lão gia và một số người khác đã kiểm tra qua, không ai có ý kiến gì chứ?”

Cả đám người im bặt, không dám nói câu nào.

Vi Nhã cho trình chiếu camera lên, bên trong camera hiện ra cảnh đột nhiên hiện lên cảnh huyết tộc đập bàn ầm ĩ chỉ trỏ vào đám người thợ săn huyết tộc.

Đám huyết tộc bất mãn lên tiếng: “Là bọn họ nói xấu huyết tộc chúng ta trước!”

Thợ săn huyết tộc đắc ý cười: “Thủ lĩnh phu nhân đã hài lòng chưa?”

Vi Nhã cụp mắt nghiền ngẫm. Với thời điểm hiện tại, camera tuy cho hình ảnh sắc nét, nhưng hạn chế về âm thanh, chỉ dựa vào đó thôi, rất khó chứng minh được là thợ săn huyết tộc nói xấu huyết tộc, dẫn đến đánh nhau.

Hiện tại cô không thể dựa vào bất cứ ai ngồi tại đây, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Cô phải làm thế nào đây?



[Chủ nhân, người không định đi qua giúp đỡ cô ấy sao?] Hệ thống lo lắng nói.

“Không vội!” Lăng Thiên vẫn nhởn nhơ phê duyệt đống công văn “Cô ấy là người thông minh, chắc chắn sẽ tìm được cách!”

Hệ thống: [...]





“Thủ lĩnh phu nhân, cô không định bỏ qua cho đám người gây sự này thật đấy chứ?”

Vi Nhã càng lúc càng bị dồn ép vào chân tường, đám người thợ săn huyết tộc này chỉ cần có cơ hội là chèn ép huyết tộc cô. Mặc cho việc hiện tại cô là phu nhân thủ lĩnh.

“Vi Nhã…” Mạc Vi Vi khẽ gọi.

Vi Nhã nghiêng đầu nhìn Mạc Vi Vi ở đằng sau, bất chợt một ánh chớp lóe lên trong đầu cô.

Đúng rồi, không chỉ cô, mà cả Mạc Vi Vi cũng cùng cô chuẩn bị bữa tiệc này. Mạc Vi Vi hiện tại đang mang trong mình giọt máu của Tống Hoành, thiết nghĩ Tống Hoành sẽ không bỏ mặc đứa nhỏ.

Nhưng nếu Tống Hoành thực sự bỏ mặc đứa nhỏ đó, chứng tỏ hắn ta là một tên cặn bã không ra gì.

Cô hướng về phía Tống Hoành: “Tống Hoành, anh nghĩ sao?”

Tống Hoành nghe thấy có người gọi tên mình, ánh mắt đang nhắm nghiền khẽ mở ra, nhìn về phía Vi Nhã.

Vi Nhã đã chỉ đích danh hắn, hắn không thể không trả lời.

Hàn Vi Nhã cố ý kéo Mạc Vi Vi tới gần mình, bàn tay cô siết chặt lấy cổ tay cô ta.

Ánh mắt Tống Hoành khẽ tối lại.

“Camera vốn chỉ có hình, không có tiếng, cũng không thể đổ cho huyết tộc chúng tôi gây sự trước!”

Vi Nhã hài lòng mỉm cười.

Cô hiện tại là trung gian hòa giải giữa con người và huyết tộc, không tiện đứng về phe nào. Nhưng Tống Hoành thì khác, hắn ta tốt xấu gì cũng là người thừa kế của cả một gia tộc lớn, tiếng nói vô cùng có trọng lượng, thích hợp để ra mặt hơn cô.

“Các vị, tại một sự kiện lớn như vậy, để một việc không hay xảy ra, bản thân là con dâu của Mạc gia, Hàn Vi Nhã tôi cảm thấy thực sự hổ thẹn. Mong rằng mọi người ở đây nể mặt Mạc gia không ghi nhớ chuyện này nữa!”

Vi Nhã trịnh trọng cúi đầu. Mạc Vi Vi cũng lập tức cúi đầu xuống, bày tỏ thành ý. Vi Nhã đã đem Mạc gia ra làm lá chắn, hơn nữa còn hạ người xuống như vậy, toàn bộ thợ săn huyết tộc cho dù không phục cũng phải nể mặt mũi Mạc gia vài phần.

“Chỉ là chuyện nhỏ. Không cần thiết phải làm ầm ĩ như vậy.” Hàn lão gia lên tiếng “Đám người trẻ tuổi, tư duy nông nổi, những bậc cao niên chúng ta chấp gì lũ trẻ ấy!”

“Đúng! Đúng vậy!” Những vị cao lão nhìn nhau cười cười.

Vi Nhã mỉm cười nhìn cha mình. Cho dù thế nào, ông cũng là hậu thuẫn cho cô.



Qua màn hình hệ thống, Lăng Thiên hài lòng mỉm cười. Hắn biết Vi Nhã có thể giải quyết được những vấn đề như thế này.



Hội nghị kết thúc dựa trên sự thỏa thuận ngầm giữa hai bên. Một ủy ban tối cao bao gồm hai gia tộc Mạc gia và Phùng gia thuộc bên thợ săn huyết tộc, Tống gia cùng Cao gia của bên huyết tộc làm chủ trì, sẽ xét xử những vụ việc liên quan tới tranh chấp giữa hai chủng tộc.

Vi Nhã vừa tắm xong, trên người mặc một bộ trung y mỏng màu trắng, mệt mỏi bước vào trong phòng, liền thấy trên giường đã có người nằm sẵn chờ cô.

Vi Nhã hơi khựng lại, sau đó đi tới giường, chen vào bên trong nằm xuống.

“Hôm nay làm tốt lắm!” Lăng Thiên mỉm cười xoa đầu cô “Bảo bối có muốn thưởng gì không?”

Vi Nhã gạt tay hắn ra: “Đừng xoa, hôm nay tôi mệt lắm!”

“Vậy sao?” Lăng Thiên nhướng mày “Chỉ như vậy mà đã mệt rồi?”

Vi Nhã trừng mắt nhìn hắn.

“Vâng, tôi biết anh giỏi nhất. Giờ tôi đi ngủ được chưa?”

Không đợi đối phương đáp lại, Vi Nhã kéo chăn, quay lưng về phía hắn.

Mệt chết đi được.

Trong lúc mơ màng, Vi Nhã cảm nhận được tóc mình bị ai đó vén nhẹ ra đằng sau, một nụ hôn ấm áp rơi xuống thái dương, khiến cô rạo rực.

Lăng Thiên đáp nhẹ: “Ngủ ngon!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv