“Được rồi! Tôi sẽ tổ chức thật tốt!” Vi Nhã đứng dậy “Còn cô chú ý chăm sóc cái thai của mình đi!”
…
Hội nghị hoà bình giữa huyết tộc và con người diễn ra ở rãnh Hima, nơi phân cách khu vực huyết tộc và con người. Vi Nhã bận rộn chạy đôn chạy đáo chỉ huy mọi người, Lăng Thiên ngồi ở trong phòng làm việc, xem lại những hiệp nghị sẽ ký sắp tới đây.
“Nhớ đừng dùng màu đỏ và đen, dùng màu xanh, vàng, hoặc trắng. Vệ sĩ con người canh gác ở đây, huyết tộc canh gác ở bên kia. Đúng… đúng…!”
Mạc Vi Vi thì bận rộn tiếp đón những người thuộc các tộc ngoài tộc họ Mạc. Bọn họ dường như không quá vui vẻ khi biết tin con người và huyết tộc sẽ chung sống hoà bình.
Có một số gia tộc kiếm tiền dựa trên việc săn huyết tộc, nếu như không còn được săn huyết tộc nữa, bọn họ làm sao kiếm tiền?
Chờ mọi người an toạ ổn định, Vi Nhã mới thở phào một hơi, ngồi phịch xuống ghế.
Đột nhiên có một cỗ lực ép xuống đầu cô. Lăng Thiên xoè tay ra xoa đầu Vi Nhã.
“Đừng làm rối tóc tôi!” Vi Nhã phàn nàn. Vì mệt mỏi nên giọng điệu của cô mang theo ít giọng mũi, có chút nhõng nhẽo đáng yêu.
“Mệt lắm sao?”
Vi Nhã gật đầu: “Làm không tốt thì tôi thành tội đồ mất!”
“Nhưng anh tin em làm được! Hơn ai hết, chẳng phải em mong hội nghị này diễn ra thành công nhất sao?”
Lăng Thiên trấn an cô, trước khi đi còn không quên hôn nhẹ lên trán cô một cái.
Một số người phục vụ đang di chuyển, nhìn thấy cảnh này không khỏi thấy ngọt ngào.
Ai nói thủ lĩnh kết hôn với Hàn tiểu thư chỉ để kiềm lại sức mạnh của Hàn gia? Đây chẳng phải là sủng ngọt trong truyền thuyết sao?
Vi Nhã cũng không cảm thấy phản cảm với nụ hôn trán này, thậm chí trong lòng còn có chút ngọt ngào.
Từ cánh tay, Lăng Thiên trượt bàn tay xuống, nắm lấy tay cô: “Cùng đi nhé!”
Vi Nhã vô thức gật đầu, đi theo hắn.
Lăng Thiên dẫn Vi Nhã đi lên đài cao, hai người ngồi ở trên cao nhìn xuống, giống như một quan toà tối cao nắm giữ vận mệnh, uy phong và quyền lực.
Nhìn thấy Hàn lão gia ngồi ở phía dưới, Vi Nhã không nhịn được ngại ngùng.
Từ xưa tới giờ, Hàn lão gia luôn ngồi trên cao, luận về sức mạnh cùng địa vị, cô luôn tự giác ngồi ở dưới thấp. Nhưng hiện tại, cô lại ngồi ở bục cao nhất cùng Lăng Thiên, những người vốn dĩ có địa vị và sức mạnh lớn hơn cô lại ngồi ở dưới, khiến cho Vi Nhã thấp thỏm không yên.
Lăng Thiên nhận ra Vi Nhã đang căng thẳng, bàn tay đang nắm lấy tay cô liền siết chặt.
Mạc lão gia đại diện cho thợ săn huyết tộc ngồi ở bên trái, và Tống lão gia đại diện cho huyết tộc ngồi ở bên phải, hai người híp mắt nhìn nhau, giống như đang tranh đấu ngầm.
“Trước hết, cảm ơn mọi người đã cùng nhau bỏ qua hiềm khích trước đây, dành ra thời gian bận rộn của mình để tham dự Hội nghị hoà bình giữa con người và huyết tộc. Hy vọng Hội nghị lần này sẽ đạt được nhiều kết quả tốt đẹp!”
Ở dưới lác đác một vài tiếng vỗ tay hưởng ứng, sau đó mọi người vỗ tay rào rào. Lăng Thiên tiếp tục nói: “Huyết tộc cùng con người đã sinh sống với nhau hàng trăm năm nay, nhưng vẫn luôn đối đầu với nhau. Hôm nay tôi mở Hội nghị này, mong rằng hai bên sẽ phá giải mọi khúc mắc hiểu lầm, và chung sống hoà bình.
Đương nhiên, để buông bỏ hận thù đã kết từ trăm năm là không dễ. Nhưng để con cháu của chúng ta sau này được phát triển tốt hơn, những vị bô lão đang ngồi đây, cũng nên có cái nhìn sâu xa hơn về tương lai của con người và huyết tộc.
Các vị thấy như thế nào?”
Giọng nói của Lăng Thiên dõng dạc, vang vọng khắp hội trường, mang theo quyền uy mà người đứng đầu cần phải có. Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, vị thủ lĩnh thợ săn huyết tộc lại trẻ như vậy, hơn nữa còn kết hôn với một tiểu thư thuộc dòng dõi huyết tộc nữa.
Có một số người không tán thành với việc buông bỏ hận thù, dù sao người thân của bọn họ cũng đã chết dưới tay kẻ thù, hơn nữa những kẻ đó hiện tại vẫn còn đang sống rất tốt, bọn họ không chịu nổi cục tức này.
Lăng Thiên cũng đoán trước sẽ có người phản đối. Trong cốt truyện, nữ chính Mạc Vi Vi vì phát hiện mang thai huyết tộc, bị gia tộc tẩy chay, cuối cùng về sống bên Tống Hoành.
Dù sao cốt truyện cũng chỉ lấy bối cảnh huyết tộc và ân oán tình thù giữa hai bên để tô điểm cho tình yêu vượt mọi trở ngại của nam nữ chính, chứ không đề cập đến những nhân vật khác.
“Bắt tay làm hoà với huyết tộc? Không thể được!” Một trưởng lão trong Hiệp hội thợ săn huyết tộc giận dữ lên tiếng. “Bảo ta bắt tay làm hoà với đám sinh vật man rợ này, ta thà chết còn hơn!”
Có người dẫn đầu, những người đang có tâm tư rục rịch phản đối như tìm được chỗ dựa, nhao nhao lên đòi phản đối.
“Ngươi nói ai là man rợ? Vậy các ngươi đem người huyết tộc thiêu dưới ánh nắng, còn mang ra mổ xẻ, như vậy là văn minh chắc?” Bên huyết tộc cũng không yếu thế.
“Nhưng là ai bắt đầu trước?”
“Nếu không phải loài người các ngươi đem đại bác tới chiếm địa bàn, chúng ta cũng không phải phản kích!”
“Các ngươi đừng có nói nhảm. Rõ ràng là ăn thịt uống máu người mà còn dám nói mình là nạn nhân!”
“Im lặng!” Lăng Thiên lớn tiếng quát.
Đám người đang cãi nhau lập tức im miệng.
“Xem ra cứ như thế này, Hội nghị sẽ chẳng đi đến đâu cả. Vậy thì tất cả những kẻ nào đã giết huyết tộc, những huyết tộc nào đã giết người, tự động đứng ra đây đi!”
Ở bên dưới xôn xao.
Thủ lĩnh làm vậy là có ý gì?
Muốn những kẻ giết người và thợ săn huyết tộc tự giác đứng ra nhận tội ư?
Đó là điều không thể nào.