Lăng Thiên không nghe được câu trả lời của Vi Nhã, trong lòng hơi chùng xuống.
Hắn không thể đoán được Vi Nhã có tình cảm với mình hay không?
Vi Nhã dẫn Tiểu Thanh cùng tới gian chính. Mạc Thanh Phong đã tới từ rất sớm. Ông ta đang ngồi uống trà hoa sen, bên cạnh là một số vị phu nhân cùng một người đàn ông cô chưa biết mặt.
Quy củ của Mạc gia, gia chủ chưa cho ngồi, thì Vi Nhã vẫn phải đứng. Cô cảm thấy người đàn ông lạ mặt này dường như đang coi mình như mẫu vật mà quan sát, trong lòng có chút khó chịu. Mạc Thiên cũng là thợ săn huyết tộc đồng trang lứa với hắn, nhưng lại không quan sát cô lộ liễu và bất lịch sự như vậy.
Mạc Thanh Phong liền giới thiệu: “Đây là con trai của dì Mạc, mới từ nước ngoài trở về, tên là Mạc Liễu. Còn đây là vợ mới cưới của Mạc Thiên, là tiểu thư Hàn gia của huyết tộc, tên Hàn Vi Nhã.”
Vi Nhã hơi cười. Cô không biết Mạc Thanh Phong đang có ý đồ gì mà lại giới thiệu hắn với vợ mới cưới của anh họ như vậy.
Mạc Liễu đa tình nhìn Vi Nhã. Suốt nhiều năm ở nước ngoài, loại phụ nữ gì hắn cũng đã gặp qua. Vi Nhã so với bọn họ cũng được coi là xinh đẹp và cuốn hút, nhưng hắn vẫn hiếu kỳ cô có ma lực gì khiến anh họ mê đắm như vậy, bất chấp lời khuyên can của cả tộc, cũng như Hiệp hội chống huyết tộc để cưới cô ta.
“Chào chị dâu, tôi là Mạc Liễu, lần đầu tiên ra mắt.”
Vi Nhã cũng lịch sự đáp lại: “Tôi là Hàn Vi Nhã!”
Mạc Liễu nhận ra sự đề phòng trong ánh mắt của Vi Nhã, càng cảm thấy hứng thú. Một huyết tộc trẻ lại dám một mình tiến vào Mạc gia, đương nhiên phải đề phòng rồi.
Mạc Thanh Phong chiếu lệ hỏi han cháu dâu một chút. Hiện tại ông đã thôi giữ chức thủ lĩnh Hiệp hội chống huyết tộc. Thay vào đó Mạc Thiên kế nhiệm ông nắm giữ chức vị này. Trong khoảng thời gian hai tháng sau khi kế nhiệm, ông nhận ra nhân sự của Hiệp hội đã bị hắn thay thế tới một phần ba.
Tức là hắn đã lên kế hoạch từ trước đó.
Ông đào tạo Mạc Thiên từ lúc hắn mới là một đứa trẻ rất nhỏ, cho tới lúc hắn có thể một mình đối mặt với một tên huyết tộc hung hãn. Dự định để hắn kế nhiệm chức vị thủ lĩnh này của ông đã có từ lâu, nhưng điều khiến ông bất mãn là hắn lại tìm một huyết tộc về để kết hôn, làm ô uế dòng máu của Mạc gia, khiến địa vị của Mạc gia lập tức bị hạ xuống cực điểm. Hiện tại ngoại trừ Mạc gia, Phó gia cũng là một gia tộc mạnh về diệt trừ huyết tộc.
Mạc Thanh Phong không làm mất thời gian của mọi người nữa. Nói rằng sắp tới sẽ có một cuộc hội nghị giữa huyết tộc và con người. Đây là một cách làm xoa dịu quan hệ giữa đôi bên.
“Vi Nhã, sắp tới là hội nghị giữa huyết tộc và con người. Cháu là một huyết tộc, nhưng cũng là một thành viên trong Mạc gia. Hội nghị này, cháu tổ chức đi!”
Mạc Thanh Phong đưa ra lời đề nghị. Mọi người xung quanh đây đều dùng ánh mắt như sài lang hổ báo mà nhìn Vi Nhã. Nếu như lần này hội nghị có xảy ra một chút bất trắc nào, sẽ tạo thành cái cớ để Hiệp hội tấn công vào huyết tộc.
Mạc Thanh Phong, lão già nham hiểm.
Vi Nhã cúi đầu đồng ý. Nhưng cô có thêm một điều kiện.
Mạc Thanh Phong nhăn mày, chờ cô nói tiếp: “Cháu mới tới Mạc gia chưa lâu, đối với cuộc sống con người cũng chưa quá hiểu rõ. Mong rằng ông nội có thể cho phép cháu tìm người hỗ trợ!”
Muốn kéo cô vào chỗ chết sao? Không dễ như vậy đâu. Dù có chết cô cũng phải kéo theo đệm lưng.
Mạc Thanh Phong hiển nhiên có chút bất ngờ với đề nghị này của Vi Nhã. Bất quá đề nghị này của cô hợp tình hợp lý, không hề quá đáng. Mạc Thanh Phong hừ nhẹ một tiếng, phất tay để Vi Nhã chọn người.
“Nghe nói Mạc Vi Vi rất am hiểu lễ nghi của Mạc phủ, không biết cô có thể giúp tôi tổ chức buổi hội nghị này không?”
Mạc Vi Vi nghe có người nhắc tên mình, giật mình thon thót. Dưới ánh nhìn vô cùng thân thiện của Vi Nhã, Mạc Vi Vi gật đầu: “Tất nhiên là được!”
Vi Nhã đã chỉ đích danh cô ta, nếu như cô ta không làm, chính là không quan tâm tới Mạc gia. Nhưng tại sao lại là cô ta?
Phải chăng Hàn Vi Nhã muốn trả thù chuyện bị cô ta cướp mất Tống Hoành? Nhưng chẳng phải hiện tại Hàn Vi Nhã đã được bù đắp bằng một Mạc Thiên hay sao?
Đối với sự quan tâm của Mạc Thiên dành cho Hàn Vi Nhã, Mạc Vi Vi có chút ghen tị.
Tống Hoành đối với cô ta cũng rất tốt, nhưng chưa bao giờ công khai mối quan hệ của hai người như Mạc Thiên cả.
Kết thúc cuộc hỏi thăm buổi sáng, Vi Nhã bắt đầu bị dì Mạc dính lấy. Bà ta đánh hơi được cách hạ bệ Lăng Thiên, liền bám lấy Vi Nhã trò chuyện cả nửa ngày, tới giờ cơm trưa, cô lập tức lấy lý do đi nấu cơm để thoát khỏi cái miệng liến thoắng của dì Mạc.
Đúng là mệt chết người, có thể nào nói với Mạc Thiên ra ngoài ở riêng không?
Vi Nhã bị ý nghĩ này của mình dọa sợ. Không phải một mình cô ra ngoài ở riêng, mà là cùng Mạc Thiên ra ngoài ở riêng. Bất tri bất giác, cô đã thực sự chấp nhận Mạc Thiên rồi.
Giống như Mạc Vi Vi nói, cô thích hắn. Cô muốn ở bên cạnh hắn, muốn cùng hắn làm một đôi vợ chồng bình thường.
Nhưng điều đó có thực sự tốt hay không?
Vi Nhã vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn trưa. Nói là vào bếp nhưng cô không cần động tay vào bất cứ nguyên liệu gì, chỉ đứng một bên giám sát mà thôi. Mạc gia là thế gia lâu đời, thuê một hai đầu bếp riêng cũng không phải là chuyện khó khăn.
Tuy rằng ở Mạc gia có không ít người dùng ánh mắt như ăn tươi nuốt sống Vi Nhã, nhưng bọn họ ngại Lăng Thiên. Nếu như thực sự Vi Nhã xảy ra chuyện ở Mạc gia này, bọn họ cũng không tránh khỏi phiền phức.
Vì Lăng Thiên không có ở phòng ăn chung, nên Vi Nhã cũng không cần đứng bên cạnh phục vụ. Cô để Tiểu Phượng bưng một khay đồ ăn vào phòng riêng. Chờ Tiểu Phượng đi khỏi, Vi Nhã bị một cánh tay vòng qua ôm lấy.
“Sao vậy?” Vi Nhã đặt tay lên cánh tay đang ôm lấy mình, hơi quay đầu hỏi.
Lăng Thiên cảm thấy cô không còn kháng cự như trước nữa, tham lam vùi đầu vào hõm vai cô hít hà, giọng nói mang theo chút thương xót: “Nhã Nhi, em chịu ủy khuất rồi!” Lăng Thiên luôn cho rằng mình đã đủ tốt với cô. Ở bên cạnh hắn, cô muốn gì được nấy, không phải băn khoăn bất cứ điều gì. Nhưng khi nghe lời cô nói, hắn ở trong nhà nguyên một ngày, mới phát hiện ra rằng, hắn không thể nào ở bên cạnh cô hai mươi bốn tiếng một ngày, không thể nào giúp cô hóa giải hết mọi lo lắng và đề phòng của Mạc gia đối với cô. Dù sao Vi Nhã cũng là một huyết tộc, để một huyết tộc sống giữa một đám thợ săn, ngày đêm đều lo lắng sợ hãi, làm sao cô có thể an tâm mà ở bên cạnh hắn chứ?
[Chủ nhân, người đã hiểu ra một chút rồi đấy!] Hệ thống cảm thán.
Nhưng với tốc độ này chẳng phải hơi chậm sao? Nhưng có còn hơn không. Quan trọng là chủ nhân của nó là thật lòng thật dạ. Nhưng hắn sẽ làm thế nào? Tiếp tục để Vi Nhã sống giữa đám sài lang hổ báo, hay từ bỏ mọi thứ đưa cô cao chạy xa bay?
Tất nhiên cả hai cách đều không được.
Vậy chủ nhân sẽ làm thế nào?