“Nhã Nhi, tại sao em lại đuổi theo Mạc Vi Vi?”
Vi Nhã nhíu mày: “Mạc Vi Vi là ai?”
Lăng Thiên nhướng mày đáp: “Cô gái ngoài kia!”
Vi Nhã cười thấp một tiếng: “Tại sao tôi phải cho anh biết?”
Lăng Thiên nghe thấy tiếng cười trầm thấp của cô, liền bất giác ngồi dậy. Hắn ghé tay vào thành giường, ánh mắt đen sâu thăm thẳm nhìn cô: “Vì sao?”
Vi Nhã mỉa mai: “Anh lo cho cô ta?”
"Tôi chỉ tò mò thôi!” Sẽ không có lí do gì để Vi Nhã đi tấn công một người không liên quan tới mình, “Nếu em không muốn nói, tôi cũng sẽ có cách tìm ra!”
Lăng Thiên hắn là vậy, chỉ cần hắn muốn, dù là cách tích cực hay cực đoan, hắn cũng sẽ tìm ra.
Đợi Vi Nhã ngủ xong, Lăng Thiên cũng đặt lưng xuống nệm.
Nam nữ chính của thế giới này chính là Tống Hoành cùng Mạc Vi Vi. Mạc Vi Vi thân là nữ chính, là một cô gái tiểu bạch thỏ, nhưng từ nhỏ trên người đã mang dòng máu hoa sen thu hút huyết tộc. Còn Tống Hoành là đại thiếu gia của gia tộc huyết tộc lớn nhất. Một lần ngửi được dòng máu hoa sen trên người Mạc Vi Vi, liền có dã tâm chiếm cô ta làm của riêng. Nhưng Mạc Vi Vi bên ngoài yếu đuối, bên trong kiên cường, khiến cho Tống Hoành nảy sinh tình cảm, không tiếc phản bội gia tộc để bảo vệ người con gái mình yêu. Đương nhiên gia tộc Tống không thể chấp nhận một người dân thường như Mạc Vi Vi kết hôn cùng con trai mình. Đối với bọn họ, chỉ có tiểu thư nhà họ Hứa, Hứa Vi Nhã mới có thể sánh đôi cùng Tống Hoành mà thôi.
Hứa Vi Nhã và Tống Hoành vốn là thanh mai trúc mã. Từ nhỏ được hai bên gia tộc sắp đặt hôn ước. Hứa Vi Nhã biết Tống Hoành hứng thú với Mạc Vi Vi, năm lần bảy lượt tìm cô ta gây rối. Nhưng Mạc Vi Vi mang hào quang nữ chính, nhiều lần thoát nạn. Vi Nhã cuối cùng bị Tống Hoành bắt, bí mật ném tới Hiệp hội chống huyết tộc và bị giết thảm tại đó.
Còn hắn a… là người kế nhiệm nắm giữ Mạc gia, đại gia tộc cốt cán của Hiệp hội chống huyết tộc, là nam phụ, cũng là phản diện trong câu chuyện này.
…
Buổi sáng, Lăng Thiên liền thay một bộ cảnh phục, giắt súng bên hông. Mở cửa phòng ngủ đã thấy Mạc Vi Vi ngồi bên ngoài ở đó.
“Cô chưa về nhà sao?”
Mạc Vi Vi liền đứng dậy, ngó ngó vào cửa.
Hôm qua bọn họ…
“Tôi về ngay đây!” Mạc Vi Vi sửa soạn lại mọi thứ, chạy tốc biến, nhưng vừa đi tới cửa đã đụng phải bình hoa làm nó vỡ tan tành xuống đất. Tiếng vỡ của bình hoa làm Vi Nhã lập tức tỉnh dậy. Giác quan của huyết tộc so với con người càng nhạy cảm hơn. Cô khó chịu nhìn ra bên ngoài.
Lăng Thiên thấy có tiếng sột soạt đằng sau, liền quay lại nhìn: “Hôm qua ngủ ngon chứ?”
Mẹ nó! Ngon cái đầu anh!
Có ai bị thương rồi bị trói, ở địa bàn của kẻ thù mà có thể ngủ ngon?
Nhưng kỳ thật đêm qua cô chỉ trằn trọc một lúc rồi lại an tâm ngủ mất.
Có độc!
Chắc chắn là đồ ăn của hắn có độc. Hoặc do vết thương trên chân.
Tuyệt… đối… không… phải… do… cô!
Vi Nhã tự suy nghĩ rồi tự mắng vò bản thân.
Thế quái nào cô có thể không phòng bị khi ở nhà của hắn chứ?
Mạc Vi Vi sững sờ nhìn bình hoa rơi xuống đất, ánh mắt trố ra.
Cái này… không phải cô cố ý đâu!
“Bình hoa có niên đại hai trăm năm, là vật gia truyền, được làm từ những nghệ nhân giỏi nhất. Giá thị trường không dưới một trăm nghìn đô la đâu!”
Câu từ Lăng Thiên thốt ra nhẹ như lông ngỗng, nhưng đối mới Mạc Vi Vi lại chứa sức nặng ngàn cân. Ý đây không phải… muốn cô bồi thường chứ?
Mạc Vi Vi hốt hoảng xua tay, trên mặt xuất hiện tia hoang mang lo sợ.
“Tôi… tôi không cố ý đâu! Thực sự không cố ý!” Cô ta nuốt nước bọt ực một cái rồi dè dặt hỏi: “Cái này… làm sao để bồi thường?”
Lăng Thiên âm hiểm cười. Cô ta là nữ chính, chắc chắn sau này sẽ có ích.
“Tạm thời tôi chưa nghĩ ra, nhưng nếu sau này nghĩ ra rồi, chắc chắn sẽ tìm cô đòi bồi thường!”
Mạc Vi Vi cảm thấy không phải đền tiền, liền thở phào nhẹ nhõm: “Tất nhiên rồi!”
Lăng Thiên liền tìm giấy bút, viết một tờ giấy cam kết, bắt Mạc Vi Vi ký tên điểm chỉ, đảm bảo rằng sau này chắc chắn sẽ làm theo yêu cầu của hắn.
Mạc Vi Vi không suy nghĩ nhiều, lập tức làm theo.
Lúc này, Lăng Thiên mới có thời gian để ý tới Vi Nhã đang ngồi trên giường, sự lạnh lùng tan biến, thế chỗ cho sự ôn nhu: “Đói chưa?”
Vi Nhã đã không ăn từ hôm qua tới giờ, sao có thể không đói. Nhưng cô là ai chứ? Đứng trước kẻ thù sao có thể khuất phục.
“Không đói!”
“Thật sự không đói?”
Vi Nhã kiên trì đáp: “Không đói!”
“Ồ! Vậy tôi đi làm!” Lăng Thiên giắt dao súng bên hông, mở cánh cửa ra ngoài. Cánh cửa vừa đóng lại, Vi Nhã liền tìm cách tháo còng số tám trên chân ra. Đột nhiên cánh cửa bật mở: “Cái còng này tôi đã ếm bùa rồi. Chỉ có tôi mới có thể mở!”
Vi Nhã tức điên, vớ cái gối ném ra phía cửa.
Chết tiệt!
Hắn sẽ không dùng cô làm mồi nhử gia tộc cô chứ?
…
Lăng Thiên theo trí nhớ của nguyên chủ, bắt đầu công việc của một cảnh sát. Hắn vừa bước vào đồn liền thấy mấy tên đầu trâu mặt ngựa đang bị giáo huấn một cách nghiêm khắc.
Ông ta là đội trưởng Triệu, là người có cấp bậc quân hàm lớn nhất ở đồn cảnh sát này.
“Phạm tội gì vậy?”
Đám nhóc choai choai đầu tóc xanh xanh đỏ đỏ, quần áo thì đầy đinh bạc, Lăng Thiên chắc chắn không phải thành phần tử tế gì.
Một sĩ quan cảnh sát trẻ liền nói: “Đua xe trái phép!”
“Gây tai nạn sao?”
Sĩ quan trẻ lắc đầu.
Lăng Thiên đưa mắt nhìn anh ta. Đây là lính mới, tên là Hồ Tử Văn, hình như từ quê nhà lên thành phố, tính tình vui vẻ.
Đội trưởng Triệu giáo huấn một lúc, liền đi tới chiếc cặp cũ, lấy ra một vỉ thuốc ho. Đám trẻ ngày nay răn dạy tới khô họng mà chúng nó cứ lì cái mặt ra, không ý thức được việc đua xe là sai, hơn nữa còn cho đó là cách thể hiện bản thân.
Phải con ông, ông đánh cho to đầu.
Lăng Thiên bật cười. Đám trẻ này làm hắn nhớ tới bọn Trần Uy. Tuổi trẻ hoài bão lớn, lại không sợ trời không sợ đất.
“Cục trưởng, để đám trẻ này lại cho tôi!”
Cục trưởng Triệu nghe vậy, ánh mắt không nỡ, vỗ vai Lăng Thiên: “Phiền cậu vậy!”
Lăng Thiên bỏ hết trang bị trên người, đi tới trước mặt đám nhóc.
“Mấy đứa cho rằng đua xe thì thể hiện được bản lĩnh gì?”
“Đua xe chẳng phải rất ngầu sao?” Một đứa trẻ hỏi.
Lăng Thiên hắn không định răn dạy đạo lý làm người gì đó như cục trưởng Triệu, mà lập tức xách mấy đứa ra ngoài.
“Chú làm gì?” Mấy đứa trẻ hoảng hốt nói.
Cục trưởng Triệu và Hồ Tử Văn cũng sửng sốt, định ngăn lại.
“Yên tâm đi! Tôi tự có cách!”
Tuy rằng đây là thế giới huyền ảo, nhưng vẫn có pháp luật và trật tự riêng, hắn chỉ định răn dạy đám nhóc con này chút đỉnh thôi.
Mấy đứa nhóc bị khí thế của Lăng Thiên dọa sợ, ngoan ngoãn trèo lên xe.
Lăng Thiên ngồi ghế lái, ban đầu hắn lái xe trong đô thị chỉ tầm khoảng 30-40km/h, nhưng càng ra ngoại thành thì tốc độ xe càng tăng cao, tới lúc này đã là 180km/h.
“Đụng, đụng kìa!” Mấy đứa trẻ hoảng sợ nói.
Lăng Thiên lập tức quay vô lăng, đột ngột rẽ ngang, cả quá trình đều chạy tốc độ tối đa. Mấy đứa trẻ tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Kết thúc cuộc đua, Lăng Thiên ngồi trên ghế lái hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Mấy đứa trẻ hào hứng: “Thật kích thích!” Bọn chúng không ngờ chú cảnh sát lại dẫn bọn họ đi đua xe, hơn nữa chính mình cũng là một tay đua lão luyện.
||||| Truyện đề cử: Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp |||||
“Tối nay bảy giờ, chú có muốn tới tham gia câu lạc bộ của chúng cháu không?”
Lăng Thiên nhoẻn miệng cười: “Được chứ?”
Đám trẻ vỗ ngực tự hào vì vừa kết nạp được một thành viên hổ báo như vậy.
“Chú đua xe từ lúc nào? Sao có thể giỏi như vậy?” Đám trẻ trên đường về ríu rít hỏi hắn.
“Đợi tới khi gặp lại, chúng ta sẽ nói chuyện sau!” Lăng Thiên đuổi mấy đứa xuống xe, “Nhưng mấy đứa nhớ cho kỹ, cảnh sát đua xe, cũng không thua mấy đứa đâu!”
Đám trẻ gật đầu.
Không biết hai vị trong đồn kia có giỏi đua xe như chú cảnh sát không?
Lăng Thiên xử lý công vụ tới năm giờ chiều, hắn nhìn đồng hồ, tới giờ về rồi.
“Tôi về trước!”
Hồ Tử Văn cười: “Đột nhiên anh về sớm thế? Hay là hẹn cô nào đi chơi?”
Bình thường nguyên chủ rất ít khi về nhà sớm, vì ở đồn công an rất tiện để theo dõi những huyết tộc vật vờ bên ngoài. Lăng Thiên về sớm, chính là một chuyện kỳ lạ.
“Tôi cùng cô ấy đi ăn tối!”
Nụ cười trêu chọc trên mặt Hồ Tử Văn liền tắt lịm, hắn kinh ngạc: “Thật sao? Xinh không? Bao nhiêu tuổi? Nhà làm gì?”
Lăng Thiên thật sự sợ hãi sự nhiệt tình thái quá của Hồ Tử Văn, hắn đáp ngắn gọn: “Có thời gian giới thiệu với cậu!”
Cục trưởng Triệu cũng nói: “Thôi về với bạn gái cậu đi! Làm cái nghề cảnh sát này, có bạn gái cũng không dễ dàng!”
Bạn gái gì chứ? Cô ấy đang ghét cay ghét đắng hắn kia kìa!
Không cần hỏi hệ thống cũng biết độ hảo cảm đang âm điểm.
…
Vi Nhã ở nhà đói đến bủn rủn chân tay.
Thật tình!
Lần đầu tiên đi tìm tình địch lại xảy ra sơ suất như vậy.
Cũng may tên thợ săn huyết tộc kia chỉ còng hai chân cô lại thôi. Vi Nhã bò xuống giường, lê từng bước nhỏ tới nhà bếp. Cô tìm được con dao, liền dùng nó định chặt đứt còng số tám. Nhưng dù có chặt thế nào cũng không được.
Chẳng lẽ hắn ếm bùa thật?
Vậy làm sao để giải?
Vi Nhã dùng hết mọi cách, dầu ăn bôi trơn, xà phòng, bột mì… nhưng tất cả đều vô dụng, hơn nữa căn nhà trở thành một mớ hỗn độn.
Vi Nhã đói đến lả đi.
Lăng Thiên vừa đi từ bên ngoài về, trên tay là thức ăn từ nhà hàng Trung Hoa nổi tiếng, vừa bước vào trong đã nhìn thấy Vi Nhã nằm bất tỉnh, khắp nơi vương vãi. Hắn liền tưởng có trộm trong nhà, hốt hoảng bế cô lên sô pha.