Đột nhiên người bên cạnh nói với cô: “Hay… chúng ta sinh thêm đứa bé gái?”
Vi Nhã bị lời này làm cho tỉnh giấc hẳn. Chẳng phải A Thiên không muốn mang thai sao? Nếu không phải vì sự lỡ làng kia, có lẽ Tiểu Thời chưa chắc đã có mặt trên đời.
“Chắc gì đứa thứ hai sinh ra đã là bé gái?” Vi Nhã thuận miệng nói một câu.
Lăng Thiên cảm thấy cũng đúng. Nếu như ở thời hiện đại, bọn họ có thể chọn lựa phôi giống, tuy rằng cách này không có nhiều người ủng hộ vì tính nhân văn của nó. Còn ở đây kỹ thuật lạc hậu, hắn không thể chắc chắn rằng đứa con thứ hai của bọn họ sẽ là con gái.
Vi Nhã cười nham hiểm: “Bất quá yêu cầu này ta đáp ứng chàng được!”
Nói xong cô liền ghé người sát vào hắn, bắt đầu ăn bữa khuya của mình.
…
Vi Nhã mặc một bộ hoàng bào, bước lên Kim Loan điện, tổ chức tiệc tẩy trần cho sứ thần Ba Thục. Trên điện, Lý Vi Nhi cùng Lê Viễn Dương ngồi ở vị trí đầu phía dưới. Vi Nhã thầm than vị nhị hoàng muội này thật không đáng tin chút nào.
Lăng Thiên mặc một bộ lam bào nhẹ, tóc chỉ vấn lên một chút ở đằng sau, đang đi tới. Vi Nhã thấy hắn liền mỉm cười ôn nhu, đưa tay nắm lấy tay hắn.
Đoàn sứ thần Ba Thục vừa bước vào, hệ thống hiện ra thông báo: [Mảnh ngọc xuất hiện rồi]
Lăng Thiên ngồi bên cạnh Vi Nhã, nghe hệ thống phát thông báo, mắt nhìn về phía đoàn sứ thần. Mảnh ngọc đang nằm trong tay bọn họ. Hắn nhìn ngang liếc dọc, trong lòng có chút khẩn trương, bàn tay đang nắm tay Vi Nhã liền hơi siết lại. Vi Nhã liền quay đầu hỏi nhỏ xem hắn có chuyện gì.
Sứ thần Ba Thục liền chúc Vi Nhã vạn tuế, chúc Nữ nhi quốc phồn vinh trường tồn, sau đó giới thiệu tiểu hoàng tử Lê Viễn Hằng.
Lê Viễn Hằng này có nét giống Lê Viễn Dương, nghe nói rằng đó là hoàng tử được sủng ái ở Ba Thục. Nghe danh Vi Nhã từ trận chiến với quân Tây Lạp, liền đem lòng si mê, quyết tâm tới Nữ nhi quốc cầu thân.
Cho tới khi đến được Nữ nhi quốc, hắn không ngừng vui mừng và hy vọng, vì dưới trướng Vi Nhã lúc này chỉ có riêng một vị nam hậu mà thôi. Hơn nữa đối với vị nam hậu này vô cùng sủng ái.
Lê Viễn Hằng phóng tầm mắt lên nam nhân ngồi bên cạnh cô, ánh mắt có chút ước ao và đố kị. Chỉ là công tử nhà quan, lại có thể nhận được phúc trạch lớn như vậy, không biết trong hồ lô của người nọ bán thuốc gì.
Lăng Thiên theo trực giác, cảm nhận được ánh mắt không quá thân thiện của Lê Viễn Hằng, nhưng cái hắn để ý hơn cả chính là hạt ngọc đính trên đầu của đối phương.
Lăng Thiên nhếch mép cười.
Tìm thấy rồi!
“Hay là để bọn họ ở lại một thời gian, một phần là có thể giới thiệu cho họ những truyền thống của Nữ nhi quốc, hơn nữa chẳng phải Chiếu vương phu cũng đã lâu không trở về rồi sao? Nhân cơ hội này để bọn họ ôn lại chuyện cũ!” Lăng Thiên đề xuất.
Vi Nhã nghe Lăng Thiên nói, cũng gật đầu.
Sứ thần Ba Thục giống như mở cờ trong bụng, lập tức đồng ý.
Trong buổi tiệc, có không ít ca vũ biểu diễn. Lý Vi Nhi vẫn một bộ lãnh đạm không để ý, chuyên tâm rót rượu. Vi Nhã vẫn như trước, bộ dáng thưởng thức cái đẹp, nhưng khuôn miệng không ngừng nói chuyện với người bên cạnh.
“Nếu chàng xuống dưới đó, không biết sẽ thế nào nhỉ?”
Chỉ là một câu hỏi đùa vu vơ của Vi Nhã, nhưng Lăng Thiên lại nghiêm túc suy nghĩ.
Nếu như người đang múa dưới đó là hắn sao?
Một hình ảnh vừa chớm hiện ra trong đầu, Lăng Thiên liền phủi bay phủi biến.
Hắn còn lâu mới đứng dưới đó uốn éo như vậy!
“Chàng nói xem, ngoài tính toán sổ sách thì chàng còn biết gì nữa?”
Lăng Thiên nhấp một ngụm rượu: “Đánh nhau!”
Chỉ cần biết hai thứ này là đã có thể ngồi trên đầu người khác rồi.
Vi Nhã nghe xong cũng cạn lời.
Đây cũng có thể coi là một ưu điểm ư?
Tiếng đàn vừa dứt, Lê Viễn Hằng liền đứng dậy, nâng ly mời Vi Nhã. Nụ cười của Lê Viễn Hằng có nét tươi trẻ và ngang tàng, khác hẳn với nét cười dịu dàng, có chút thẹn thùng của Lê Viễn Dương.
“Cũng chúc hoàng tử sớm tìm được ý trung nhân ở Nữ nhi quốc này! Nếu như tìm được người thích hợp, nói với Trẫm, Trẫm sẽ giúp!” Vi Nhã cũng nhấc chén rượu uống một hơi.
Ý cười trong mắt Lê Viễn Hằng vụt tắt. Chẳng nhẽ nàng ấy không nhìn ra được tâm tư của hắn, tâm tư của Ba Thục quốc sao?
Lê Viễn Hằng không chịu từ bỏ, lại khéo léo nói: “Thực tế, thần đã có ý trung nhân trong lòng rồi. Nhưng nàng ấy xa tận chân trời, gần ngay trước mặt!”
Ánh mắt Vi Nhã lóe lên hào quang, vui vẻ nói: “Thật sao? Vậy mong rằng hai người có thể sớm lưỡng tình tương duyệt!”
Đáp án này khiến Lê Viễn Hằng hiểu ra. Nàng ấy biết, nhưng nàng ấy từ chối hắn.
Phải chăng vì người đang ngồi bên cạnh nàng.
Lê Viễn Hằng cười khổ. Bây giờ hắn mới thực sự chứng kiến thế nào là sủng ái vô hạn. Cho tới khi lên ngôi hoàng đế, trong lòng nàng cũng chỉ có vị nam hậu của nàng mà thôi.
Nhưng thực sự hắn rất tò mò, rằng người đó có gì đặc biệt hơn người, đến mức Vi Nhã từ một tiểu thư phong lưu lại bỏ cả một vườn hoa đua sắc, chỉ để tận tâm chăm sóc một bông hoa nho nhỏ.
“Nghe nói nam hậu cũng là người tài đức, chẳng hay có thể cho thần chiêm ngưỡng một chút?”
Các vị đại thần nghe được, liền trố mắt kinh ngạc, còn có một số người thầm cầu nguyện cho Lê Viễn Hằng.
Ngươi không biết nam hậu được sủng ái như thế nào sao? Chỉ cần hắn cau mày một cái thôi là cả hoàng cung không được yên ổn rồi.
Ngươi có thể đắc tội bệ hạ, nhưng không thể đắc tội hắn.
Nhưng có vẻ có một số người lại bày ra bộ dáng xem kịch hay, bọn họ cũng rất tò mò vị nam hậu này có tài đức gì mà được bệ hạ sủng ái lâu như vậy?
Lăng Thiên không những không tức giận, ngược lại còn nhếch mép cười nhẹ. Vi Nhã ban đầu có chút bận lòng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Lăng Thiên, trong lòng cũng thả lỏng không ít.
Lăng Thiên đứng dậy, chậm rãi bước xuống thềm điện.
“Cửu hoàng tử, ngươi đây là muốn thấy được thứ gì?”
Lê Viễn Hằng chật vật nghĩ. Lăng Thiên là công tử khuê các, chắc chắn biết cầm kỳ thi họa.
“Vậy ngài có thể biểu diễn một chút cầm kỳ thi họa không?”
“Cầm kỳ thi họa?” Lăng Thiên suy nghĩ một lúc. Cầm là đàn, kỳ là cờ, thi là thơ, còn họa là vẽ. Nếu có thể sử dụng, thì chắc hẳn là cờ.
“Vậy cửu hoàng tử đánh cùng ta một ván cờ được chứ?”
Lê Viễn Hằng ma xui quỷ khiến gật đầu.
Bàn cờ được đem lên. Lê Viễn Hằng bốc quân trắng, Lăng Thiên cầm quân đen. Trước khi ván cờ bắt đầu, Lăng Thiên liền ra điều kiện: “Cửu hoàng tử, chơi như vậy không phải quá nhạt nhẽo sao?”
“Ý ngài là…”
“Cũng nên có tiền cược chứ?”
Mục đích của Lăng Thiên chính là viên ngọc đính trên đầu Lê Viễn Hằng.
“Vậy thì nếu thần thắng, thì thần có thể mời bệ hạ đi nghe hát được không?”