Đường Vi Nhã mở mắt ra.
Mắt ta! Chói mắt quá! Nhắm mắt lại!
Đây là đâu?
“Bác sĩ Tống, hình như bệnh nhân vừa tỉnh lại”
"Thêm liều thuốc mê"
"10...9...8...7..."
Cái gì? Thuốc mê? Ta đang ở đâu?
Chưa kịp định hình, Vi Nhã đã bị chụp thuốc mê, ngủ thiếp đi.
Cô tỉnh lại.
Tường trắng, giường trắng.
“Nhã Nhi, cuối cùng con cũng tỉnh rồi! Ông trời phù hộ! Ông mau gọi bác sĩ!”
“Được! Được! Tôi đi gọi bác sĩ ngay đây!”
Hình như đây là... ba mẹ nguyên chủ. Cô yếu ớt gọi: “ Mẹ!”
“Mẹ đây! Con thấy sao rồi?”
“Con... đói bụng quá!”
“Cái con heo này! Vừa mới tỉnh lại đã kêu đói rồi. Đợi mẹ bảo dì Đỗ mang cho con chút cháo”
Mới nói chuyện được vài câu, người đàn ông lúc nãy đã dẫn theo bác sĩ vào: “Con gái tôi vừa mới tỉnh lại. Phiền bác sĩ xem qua cho nó”
Bác sĩ cầm một tấm bảng tài liệu:
“Cảm thấy thế nào rồi?”
“Hơi khó chịu một chút”
Bác sĩ kiểm tra nhịp tim, hơi thở... xong quay ra nói với ba mẹ cô: “Bệnh nhân hồi phục tương đối tốt. Đợi bệnh nhân xì hơi thì có thể ăn thức ăn lỏng, đồ chứa vitamin, nên cho bệnh nhân vận động nhẹ nhàng. Nếu không có vấn đề gì thì khoảng 3 ngày sau là xuất viện được rồi”
“Cảm ơn bác sĩ!”
Bủm!
Mọi người quay ra nhìn cô.
Mất mặt quá!
May là dì Đỗ đúng lúc đem cháo vào trong.
“Tiểu thư, dì nghe nói con tỉnh rồi. Di đem cháo qua cho con”
Dì Đỗ là quản gia của nhà nguyên chủ 20 năm rồi, đối với nguyên chủ không khác gì người trong nhà. Cô niềm nở: “Dì Đỗ!”
“Để dì múc ra bát cho con. Mau ăn đi! Cẩn thận nóng”
Cô ăn hết bát cháo, uống một hớp nước.
“Ba mẹ mau về nghỉ ngơi đi. Trông hai người mệt mỏi quá”
“Vậy thôi! Ba mẹ về nghỉ ngơi trước. Mẹ để dì Đỗ ở đây chăm sóc con”
“Bà chủ cứ về nghỉ ngơi đi. Tiểu thư cứ để tôi chăm sóc cho”
Nói rồi hai ông bà cùng cầm tay nhau ra về. Cô quay lại nói với dì Đỗ: “Dì à. Con muốn ngủ một lát”
“Được rồi, con ngủ đi! Dì đi rửa bát”
Cô nằm xuống, nhắm mắt.
Theo như ký ức của nguyên chủ, thì cô vừa mới mổ ruột thừa.
Hệ thống dỏm! Mi ra đây! Mi không thể tử tế hơn được à? Ta vừa mới xuyên qua đã nằm trên bàn mổ là thế nào? Thế giới sau chắc là nằm trong quan tài nhỉ!
[... Cũng có thể!]
Hệ thống dỏm chết bầm!
[Vừa nãy cô hiền thục lắm mà! Sao nói chuyện với tôi là cứ như ăn phải bom thế?]
“Không phải đều do mi sao? Vừa xuyên đã nằm trên bàn mổ, mi lại hỏi ta sao không tức giận?”
[Hừ... Đây mới là cô đúng chứ gì? Lúc nãy tôi còn tưởng cô là thanh niên 3 tốt đấy]
“Phí lời! Cốt truyện đâu?”
Đầu cô hơi nhói một chút.
Đây là câu chuyện về giới showbiz. Nam chủ là ông hoàng giới giải trí, giá trị trên người cả ngàn vạn. Nữ chủ là diễn viên, vào nghề đã được 5 năm nhưng chưa có bước đột phá nào. Một lần nữ chủ lừa đến khách sạn, ép uống rượu, say lướt khướt, đi nhầm vào phòng nam chủ. Rồi cùng nam chủ abcxyz. Sáng hôm sau, lúc nam chủ đang ngủ, nữ chủ để lại một số tiền rồi đi mất. Nam chủ thấy số tiền, đại loại “Cô là người đầu tiên dám làm như vậy với tôi. Thật thú vị” rồi cho người tìm tung tích nữ chủ. Sau khi tìm được nữ chủ thì bắt cô làm tình nhân của mình, đổi lại anh ta sẽ giúp cô nổi tiếng. Rồi sau một hồi ngược thân ngược tâm, nữ chủ cầm được giải ảnh hậu, trở thành diễn viên nổi tiếng, nữ chủ và nam chủ happy ending.
Nguyên chủ tên là Trần Vi Nhã, là thiên kim tiểu thư của một tập đoàn tài chính. Vì đam mê diễn xuất nên trở thành diễn viên. Ba mẹ nguyên chủ dựa vào quan hệ nhờ người trong giới giải trí giúp đỡ con gái mình nên con đường sự nghiệp của nguyên chủ rất thuận lợi, nguyên chủ lại tốt nghiệp loại ưu của Đại học điện ảnh nên có thể nói kỹ thuật diễn không tệ. Ngoài ra, theo lời quản lý, cô cũng thường cùng các ông lớn đi tiệc rượu để tạo quan hệ, đôi lúc cũng đi cặp cùng nam chủ. Cho đến khi cô đi casting một bộ phim truyền hình. Nguyên chủ được nhận nhân vật nữ phụ, là một cô công chúa, cuối cùng bỏ mạng trên chiến trường khiến người đọc cảm thán không thôi. Nữ chủ của chúng ta nhờ vào bắp đùi vàng nam chủ mà được nhận vai chính, là một cô thôn nữ ngây thơ trong sáng. Nữ chủ tuy có tiếng 5 năm trong nghề nhưng vẫn thuộc diễn viên quần chúng tuyến mười tám, nhà nghèo nên không được đào tạo qua trường lớp, kỹ thuật diễn phải nói là rất tệ. Nguyên chủ vì vậy cũng bị ảnh hưởng theo nên trên phim trường hay tỏ ra khó chịu với nữ chủ. Nữ chủ thì cứ cúi đầu xin lỗi, nước mắt giàn dụa, nhưng kỹ thuật diễn vẫn dậm chân tại chỗ. Đến khi phim đóng máy, nguyên chủ cũng không cho nữ chủ được sắc mặt tốt. Nhưng dù sao cũng chỉ là một bộ phim. Nguyên chủ cũng không để ý. Đến khi cô tham gia một show thực tế thì bi kịch mới bắt đầu.
Nguyên chủ và nữ chủ cùng tham gia show thực tế. Trong ekip, nữ chủ luôn tỏ ra yếu ớt, đôi mắt cứ như có cái vòi nước vậy. Chẳng biết vô tình hay cố ý, nữ chủ luôn bị thương, mà người làm nữ chủ bị thương là nguyên chủ. Thực tế, nguyên chủ không hề làm gì cả. Nhưng cô ta cứ khóc lóc ỉ ôi, miệng không rặn ra được một câu giải thích tử tế. Đến khi hết show, cô lại càng không ưa nữ chủ.
Nam chủ không biết từ đâu biết được chuyện này, để báo thù cho nữ chủ, hắn bắt đầu chèn ép nguyên chủ. Ban đầu không rõ ràng lắm nhưng cũng khiến cho nguyên chủ mất đi tiếng tăm. Ba mẹ nguyên chủ nhờ quan hệ giúp đỡ. Nhưng ai dám đối đầu với ông hoàng giải trí chứ. Nguyên chủ kích động đi tìm nam chủ nói lý lẽ nhưng nam chủ không gặp. Cô đợi ở trước cửa công ty nam chủ. Nam chủ đi ra thì bám theo hỏi. Nữ chủ thấy vậy khóc lóc chạy đi. Nam chủ vì sợ nữ chủ hiểu lầm nên đẩy nguyên chủ ra. Nguyên chủ bị đẩy ra ngoài đường, đúng lúc có xe đi đến. Thế là nguyên chủ chết. Hết phim!
Nguyện vọng của nguyên chủ là thoát khỏi nam nữ chính, phụng dưỡng cha mẹ thật tốt, bước chân vào điện ảnh quốc tế.