Lăng Thiên nheo mắt nhìn cô, ánh mắt giảo hoạt như hồ ly, khiến Vi Nhã hơi cau mày lại.
“Không phải dọn dẹp, có mấy việc ta không thể trực tiếp nhúng tay vào, chỉ có thể nhờ nàng thôi!”
Vi Nhã nghe hắn nói vậy, trong lòng có chút không vui. Có nghĩa là khi hắn không còn cách nào, mới nhớ tới cô sao?
Một mình âm thầm làm nhiều việc như vậy sau lưng cô, tới lúc cần hắn mới nói cho cô biết.
Tuy rằng tức giận, nhưng cô muốn biết hắn còn chuyện gì phải có cô mới làm được, hai má xụ xuống: “Chuyện gì nhờ ta làm?”
Lăng Thiên bình thản nói: “Hoàng tử A Đồ Na đêm tân hôn chạy trốn khỏi Yên vương phủ, không tôn trọng hòa hiếu hai nước, nhân lúc này truyền chuyện này ra, Tây Lạp sẽ khó ăn nói!”
Cũng là cách hắn quang minh chính đại một lần nữa xuất hiện ở Yên vương phủ.
Vi Nhã cảm thấy người trước mắt gan vô cùng to, bản lĩnh cũng vô cùng lớn. Nếu như hắn không phải nữ nhân, có lẽ rất có thể trở thành quân sư tài giỏi.
“Khó ăn nói thì sao? Tây Lạp vốn dĩ đã định thôn tính nước ta, cho dù bọn họ có lỗi hay không thì kết quả vẫn vậy!”
Lăng Thiên không nhanh không chậm giải thích: “Khác nhau chứ! Bên nào chịu thiệt, bên đó sẽ có lý do chính đáng để nổi dậy.”
Lăng Thiên không muốn nói về vấn đề này nữa, hắn nghiêng đầu nhìn cô: “Ta muốn ăn cơm nàng nấu!”
Vi Nhã giật mình thảng thốt. Đang nói chuyện nghiêm túc, sao tự nhiên chuyển sang chuyện nấu cơm rồi?
Cô liền nắm tay lại ho mấy tiếng: “Đợi một thời gian nữa được không?” Dạo này quá nhiều chuyện xảy ra, cô không hề có thời gian hay tâm trạng mà đi học nấu cơm.
Lăng Thiên lắc đầu: “Không!”
Mặc kệ là chuyện lớn đến đâu, cũng không thể ngăn cản hắn ăn cơm cô nấu.
Huống chi hắn đã có kế hoạch chi tiết hết rồi.
Vi Nhã cười ha ha nói: “Sẽ không được ngon đâu!”
“Không sao!”
Cho dù có từ chối thế nào, hắn cũng luôn miệng chặn hết đường lui của cô. Cuối cùng Vi Nhã đành phải vào bếp nấu cơm.
Mấy tên thị quân nhìn thấy hai người cùng đi vào phòng bếp, mắt liền mở to hết cỡ.
Vương phu vào bếp nấu cơm sao?
Hơn nữa vương gia cao cao tại thượng không nhiễm bụi trần lại cùng vương phu vào bếp?
Cứ cho rằng sau khi thành thân với đệ nhất mỹ nhân Tây Lạp A Đồ Na, vị vương phu đang bụng mang dạ chửa liền bị vương gia vứt lên chín tầng mây, nhưng không nghĩ họ vẫn còn ân ái như vậy.
Không! Phải là còn ân ái hơn trước.
Trong căn bếp tràn ngập mùi thơm của thức ăn, Vi Nhã nhanh nhẹn cầm miếng thịt lớn ra cắt thàn miếng nhỏ. Tay vừa làm, miệng vừa hỏi: “Chàng vẫn chưa nói cho ta biết tại sao chàng lại tỉnh dậy được?”
Lăng Thiên không nói.
“Vậy rốt cục độc trong người chàng…”
Lăng Thiên vẫn không nói.
Cô lại hỏi câu khác: “Vậy hiện tại A Đồ Na đang ở đâu?”
Hắn không nói.
Vi Nhã đập bộp con dao xuống bàn.
“Hà Thế Thiên, chàng định cứ như vậy tới lúc nào?” Cái gì hắn cũng giấu cô, tới khi mọi chuyện được an bài hết thảy, cô vẫn không biết gì.
“Nàng cũng đâu có chia sẻ với ta mọi chuyện? Việc nàng bị ép cưới hoàng tử A Đồ Na, tới việc nàng bị người bên ngoài coi là chìm đắm mỹ sắc, bị tước bằng hết quyền lực, chỉ còn lại cái danh Yên vương. Nàng không hề nói với ta một lời nào!”
Vi Nhã như chôn chân trên đất, bỗng nhiên cô cảm thấy chột dạ, cô cảm thấy hổ thẹn.
Cô muốn nắm hết mọi chuyện về người trước mặt, nhưng lại không chia sẻ bất cứ điều gì với hắn. Cô luôn cho rằng điều đó là tốt, cô không muốn hắn phải bận tâm về những việc không đáng. Nhưng có lẽ với hắn thì không như vậy.
“Ta… xin lỗi!” Cô nhỏ giọng nói.
Lăng Thiên cảm thấy có chút thương cảm nữ nhân trước mặt. Có phải hắn hơi quá đáng rồi không?
Nhưng dù có quá đáng hơn, hắn cũng sẽ làm.
Hắn cảm nhận được sự bất lực khi không có tay chân thân tín, không có quyền lực ở thế giới Nữ nhi quốc này, vì vậy thay vì dùng biện pháp mạnh, hắn đành tìm biện pháp mềm mỏng hơn để có thể kiểm soát được cô.
Đó chính là khiến cô chủ động nói ra mọi việc.
Hệ thống mà biết được suy nghĩ của hắn, chắc chắn sẽ mắng hắn hàng trăm lần.
Vi Nhã đứng yên một lúc, chờ cảm xúc qua đi, tiếp tục đổ thịt vào một chiếc bát.
“Chàng lấy hộ ta ít hành đi! Ở góc kia kìa!” Vi Nhã chỉ đạo hắn.
Lăng Thiên khệ nệ ôm bụng đi theo hướng Vi Nhã chỉ, bên trong đầy những củ là củ. Hắn liền lấy ra một nắm, đưa cho cô.
Vi Nhã đơ mất mấy giây.
“Đây là tỏi!”
Đôi mắt hắn không hề có chút xấu hổ nào, đặt mấy củ tỏi lên bệ bếp.
“Thôi chàng ra ngoài chờ đi! Chốc nữa ta nhóm bếp sẽ có khói, ảnh hưởng tới sức khỏe của chàng và đứa bé!” Cô phì cười nói với hắn.
Thật là…
Lăng Thiên khệ nệ vác bụng ra ngoài, Tiểu Phương đã canh ở ngoài phòng bếp, đỡ hắn ra.
Ngồi chờ một lúc, Vi Nhã lệnh cho quản gia mang ra một khay đồ ăn thơm phức đặt ở bàn đá hậu hoa viên. Cô đã tìm hiểu rất kỹ những thứ gì hắn ăn được và không ăn được.
Lăng Thiên nhìn đến hài lòng.
Vẫn hương vị đó, vẫn cách bài trí đó, cho dù cô biến thành ai, cô vẫn là chính cô.
“Ăn không ngon thì đừng cố!”
Lăng Thiên gắp một đũa ăn thử, tuy rằng không bằng lúc trước nhưng vẫn có thể ăn được.
Tuy nói như vậy, nhưng khi thấy hắn ăn đồ ăn, Vi Nhã vẫn không nhịn được mà mong chờ.
Thế nào?
Có ngon không?
Có khó ăn không?
Nếu khó ăn quá thì sao bây giờ?
Cô ngồi bên cạnh hồi hộp nhìn hắn.
Lăng Thiên thật thà nhận xét: “Tạm ổn!”
Chỉ vỏn vẹn hai chữ.
Không khen, cũng không chê.
Chỉ là tạm ổn.
Gương mặt Vi Nhã thoáng chút ỉu xìu. Cô cũng đã tự nếm món của mình, tuy không bằng ngự trù trong cung nhưng cũng rất ngon rồi, cảm thấy hài lòng nên mang ra.
Hắn không thể nể mặt cô một chút mà đánh giá tốt sao?
“Bảo bối này!”
Lăng Thiên tiếp tục ăn: “Ừm!”
“Hai tháng nữa là đứa bé ra đời rồi! Nên đặt tên gì cho nó đây?” Vừa nói, Vi Nhã vừa đưa tay vuốt nhẹ vùng bụng hắn, cảm nhận bên trong có cái gì đó đạp vào tay cô.
“Thời! Lý Thời!”
…
Nhân lúc Vi Nhã không ở trong phủ, Lăng Thiên liền đi tới phòng củi. Quản gia đứng bên ngoài canh cửa giúp hắn. Bà nhiều lần muốn thử nhìn xem vương phu bên trong đang làm gì, nhưng khi nhìn thấy, bà đành làm ngơ, nhắm mắt chịu đựng những âm thanh đó qua đi.
Lăng Thiên tao nhã mà xắn bớt ống tay áo lên, bàn tay trắng trẻo mềm mại vốn để cầm hoa cầm quà, nay lại cầm sợi roi gai nhúng qua nước muối, thong thả mà quất lên cơ thể người đối diện. Từng nhát, từng nhát tứa ra máu, lại bị nước muối làm rát vết thương.
“Thân thể nam nhân ở đây, không giống như ở những nơi khác, trắng trẻo, mềm mại, dễ tổn thương. Ta dám cá ngươi hiện tại bị đánh như vậy, còn đau gấp nhiều lần khi ở thân thể cũ!”
Đối phương vốn dĩ đang cắn răng chịu đựng những màn đòn roi của Lăng Thiên, nghe hắn nói, liền ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ngươi ngạo mạn cũng tùy mức thôi. Nhập gia là phải tùy tục, ngươi không thể dùng cái chủ nghĩa nam quyền tại một đất nước nữ quyền đâu!” Lăng Thiên không ngại chỉ bảo thêm. Hắn ý thức được sự phân hóa sâu sắc về giới tính ở đây, nên đã rất nhiều lần nhường nhịn Vi Nhã.
Bởi Vi Nhã không chỉ là nữ nhân, mà còn là một nữ nhân tôn quý.
Nếu như hắn tỏ ra quá cường thế, quá độc đoán, cô sẽ giống như trước mà rời bỏ hắn, hoặc có thể cưới thêm một trắc phu nào đó. Điều này không những khiến hắn khó chịu mà đối với thân thể này cũng không có lợi chút nào.
Nhưng nếu như hắn nhường cô ba phần, hắn chắc chắn nắm được vị trí nam chủ nhân duy nhất của Yên vương phủ.
Đó là lý do khi cô hỏi hắn về những chuyện trúng độc hay A Đồ Na, hắn không trả lời cô bất cứ câu nào. Bởi hắn biết nếu như không nói, cô sẽ không ép hắn, nhưng một khi nói ra, thái độ của cô đối với hắn sẽ thay đổi.
Đối phương mặt mày bị tóc che rũ rượi, ngang miệng bị cuốn một sợi dây thừng, trừng mắt cười lớn.
Lăng Thiên nghĩ ngợi một hồi, giống như nghĩ ra được trò chơi mới, nói với hắn: “Hiện tại ta sẽ cho một vài nữ nhân háo sắc tới đưa ngươi lên núi chơi cùng ngươi!"