Đã một tháng rồi nhưng Lăng Thiên vẫn chưa thấy hùng ưng quay lại, có chút nghĩ ngợi. Hùng ưng không quay lại có ba khả năng: Một là nó đã bỏ trốn, hai là nó đã bị bắt làm thịt, ba là nó đã tới nơi.
Hắn cho rằng khả năng hai là không có khả năng, bởi vì người Nữ nhi quốc không ăn thịt chim ưng.
Vậy chỉ còn hai khả năng còn lại.
Nếu như nó bỏ trốn, vậy thì tương lai nó sẽ là món ưng quay trên bàn ăn. Nếu như nó đã tới nơi, thì tại sao lại không bay về, điều này cũng tương đương với khả năng nó đã bỏ trốn.
Con chim ưng đáng thương nọ không biết rằng, chủ nhân nó đã tự định cho nó một cái hạn. Nếu như mười ngày sau nó không trở về, số phận bị đưa lên bàn ăn là không thể tránh khỏi.
…
Đã nhiều ngày Vi Nhã không qua ngủ cùng Lăng Thiên. Hắn buồn chán đi tìm mấy tên thị quân kia, xem chúng làm việc mua vui. Đám thị quân người nào người nấy trước đây mơn mởn như hoa, bây giờ khống khác gì những bà thím già lúc nào cũng huyên thuyên cái miệng. Phần lớn là nói xấu hắn. Nhưng bọn họ không dám nói xấu hắn trước mặt người khác, chỉ có thể nhân lúc không có ai phơi bày toàn bộ tâm tình của mình thôi.
“Ngươi biết không? Vương gia đã mười ngày không về rồi!” Một người mở đầu câu chuyện.
Một người khác hùa theo: “Thật sao?”
“Vương phu bây giờ mang thai, làm cái gì cũng không tiện. Các ngươi nghĩ xem có phải đi ong bướm bên ngoài giải tỏa không?”
“Ài, thế sao không gọi chúng ta? Nếu quả thật như vậy thì nô gia sẵn sàng giúp ngài ấy giải tỏa!”
“Phi phi cái mồm ngươi, ngươi còn không biết lý do sao? Bởi vì chúng ta là người do nữ hoàng ban xuống đó!”
“Bây giờ nữ hoàng cũng hoăng rồi! Chẳng lẽ ngươi nhung nhớ bà ta mãi?”
…
Từng lời từng lời nói của bọn họ Lăng Thiên đều nghe hết. Hắn không cho rằng Vi Nhã là loại người tùy tiện, nhưng cũng không thể chối bỏ mối nghi ngờ mà bọn họ đã gieo lên trong lòng hắn.
Lăng Thiên nghe bát quái xong, đi tới thư phòng tìm sổ sách.
Trong lúc Vi Nhã không có trong phủ, hắn liền thị uy để đám gia nhân không thể ngăn cản mình. Ngoại trừ tổng quản có chút chống đối ra, còn lại không ai dám phản bác hắn một câu.
Hắn tìm từng quyển sách trên giá, đọc lật từng trang một, nhưng hiển nhiên không có một dấu vết nào của chuyện long mạch. Lăng Thiên não nề cất cuốn sách đi, chuẩn bị rời khỏi.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy trong bụng sôi sùng sục, đoán trước chuẩn bị nôn mửa. Hắn liền vớ lấy chiếc bình gần đó. Nhưng chiếc bình đó giống như gắn keo ở dưới chân vậy, không tài nào di chuyển được. Lăng Thiền liền chống tay lên kệ sách, chịu đựng để cơn nghén qua đi. Sau đó mới tò mò tìm hiểu cái bình kỳ lạ kia.
Có lẽ là một cơ quan nào đó. Lăng Thiên thử xoay chiếc bình qua trái, rồi xoay qua phải, nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Hắn liền cho tay vào bình.
…
Vi Nhã vừa trở về vương phủ. Dạo này cô phải ở lại quân doanh làm một số việc. Sau khi xong việc đã cố gắng trở về sớm để chăm lo cho vương phu đang bụng mang dạ chửa.
“Bây giờ chắc bụng chàng ấy đã khá to rồi!” Vi Nhã nghĩ.
Theo thói quen cũ, cô đi tới viện tử quen thuộc của hắn. Nhưng trong phòng không hề có người.
Bụng lớn như vậy rồi còn chạy đi đâu được?
Nhận thức này làm Vi Nhã có chút bực mình. Cô liền gọi quản gia tới hỏi. Quản gia liền nói Lăng Thiên tới thư phòng xem sổ sách.
“Ngươi không cho người đi theo sao?”
Quản gia đáp: “Nô tài đã cho người âm thầm đi theo rồi ạ!”
Bỗng bên ngoài có một gia nhân tới, khuôn mặt đầy vẻ hoảng hốt, gấp gáp nói: “Vương gia, vương phu ngất xỉu rồi!”
Cái gì?
Vi Nhã lập tức xách váy chạy tới. Lăng Thiên đang bất tỉnh ngã trên nền đất. Cô liền chạy tới, hoảng sợ mà gọi hắn. Quản gia rất nhanh ý mà chạy đi gọi đại phu.
“Bảo bối, tỉnh dậy đi! Đừng dọa ta! Mau tỉnh lại đi!”
Lăng Thiên được đưa về phòng. Đại phu sau một hồi chẩn mạch, liền nói: “Ngài ấy là trúng độc!”
Vi Nhã cau mày: “Trúng độc?” Trong phủ viện của cô, ai dám hạ độc?
“Có cách giải không?”
Đại phu lắc đầu: “Độc này lão từng đọc qua trong sách, hiện tại chỉ có Tây Lạp là có cách giải mà thôi!”
Tây Lạp?
Vi Nhã lập tức cau mày. Cô đang bàn kế với Lý Vi Nhi, chuẩn bị lần nữa tấn công Tây Lạp. Nhưng hiện giờ Hà Thế Thiên như vậy?
Tên chó đó!
Vi Nhã không thể tìm ra một cái tên nào thuyết phục hơn.
“Nhưng mong ngài hãy nhanh lên! Trong vòng một tháng nếu như không tìm ra cách giải, ngài ấy sẽ không thể qua khỏi!”
Lời nói của đại phu như tiếng sét đánh ngang tai. Bây giờ đi tới Tây Lạp cũng phải mất một tháng, chưa kể sức khỏe Lăng Thiên có thể chịu đựng tới Tây Lạp hay không, dù như thế nào cũng không phải cách hay.
“Các ngươi chăm sóc chàng cho tốt!” Vi Nhã chỉ để lại một câu rồi rời khỏi. Cô cùng đại phu qua thư phòng nói chuyện.
“Trước lúc xảy ra chuyện chàng ấy đã vào trong này. Không biết có thể tìm được nguồn độc không?”
Đại phu lắc đầu: “Độc của Tây Lạp vô hình vô ảnh, vô thanh vô tức, cho dù dùng ngân châm cũng chưa chắc đã tìm ra!”
Quả nhiên sau một hồi thử hết tất cả đồ đạc trong phòng, không hề có dấu độc ở đây.
Vi Nhã cho người tiễn đại phu ra ngoài cửa, trầm ngâm suy nghĩ. Nếu như là A Đồ Na hạ độc, tức là hắn cho cô mười ngày để gặp hắn. Nếu như không kịp, cô sẽ mất cả vương phu lẫn đứa con chưa chào đời của mình.
Ánh mắt Vi Nhã tối sầm lại.
A Đồ Na!
Ngươi dám thách thức bổn Vương sao?
“Ảnh Tức, ngươi cho người đi tìm hoàng tử Tây Lạp A Đồ Na, dù có phải lật tung Kinh thành này cũng phải tìm cho ra hắn. Bổn vương muốn có kết quả vào ngày mai!”
Cho dù là đất nước nam quyền hay nữ quyền, phàm những người có thế lực sẽ luôn có những cơ quan mật. Vi Nhã cũng vậy. Cơ quan mật này của cô chỉ dùng khi cấp bách, tới Lăng Thiên cô cũng chưa từng đề cập tới.
Một nữ tử mặc đồ đen, khuôn mặt được che kín, nhảy từ trên xuống: “Rõ!”
Không rõ do mật thám của Vi Nhã lợi hại hay A Đồ Na đã đợi sẵn, chỉ sau một ngày Vi Nhã đã nắm được tin tức của hắn.
A Đồ Na hắn đang ở một sơn trang cách kinh thành hai mươi dặm. Vi Nhã cho người đưa Lăng Thiên tới một dịch quán gần đó, tự mình tới tìm A Đồ Na.
A Đồ Na giống như đã chờ cô sẵn, bên trong trà nước đầy đủ.
“Hoàng tử Tây Lạp, ngươi giỏi lắm!”
A Đồ Na híp mắt cười, nâng mạng che mặt nhấp một hớp trà.
“Yên vương gia nói gì, ta không hiểu!”
Vi Nhã không vòng vo: “Thuốc giải đâu?”
A Đồ Na trầm ngâm một lúc, vẻ mặt sau đó như bừng tỉnh đại ngộ, liền “a” một tiếng. Hắn đặt chén trà xuống, tao nhã đứng dậy, đi tới gần Vi Nhã.
“Nhìn ngài sốt ruột như vậy, có lẽ nào là vị vương phu được sủng ái Hà Thế Thiên?”
A Đồ Na không hề sốt ruột, từ tốn mà nói, giọng điệu giống như cợt nhả. Vi Nhã cảm thấy một trận bực tức trong lòng muốn xả hết ra.
“Vương gia, ngài đang ở địa bàn của ta, không nên lớn lối như vậy!”
Vi Nhã cười lạnh: “Ngươi đang ở trên đất Nữ nhi quốc, còn dám có mặt mũi nói địa bàn của mình? Cho dù có ở địa bàn Tây Lạp, ngươi cũng đừng mong sống sót được dưới tay Lý Vi Nhã này!”
A Đồ Na quả là cây gân cứng, Vi Nhã đe doạ như vậy nhưng khuôn mặt hắn vẫn không có chút biểu cảm nào, còn giống như thách thức: “Vậy sao? Nếu như ta chết, ngài cũng không thể cứu được vương phu cùng đứa con chưa chào đời kia! Ngài chấp nhận sao?”
Vi Nhã cau mày hỏi: “Ngươi từ đầu đã nhắm vào hắn?”
A Đồ Na không phủ nhận.
Vi Nhã cắn răng hỏi tiếp: “Người có thù oán với ngươi là ta, ngươi lại tìm hắn, cách này quả thật rất hiệu nghiệm.”
“Ai nói hắn không có thù oán với ta?” A Đồ Na cười nói.
“Ngài vì hắn mà từ chối ta, khiến ta mất hết thể diện. Sao có thể nói là không có thù oán?”
Vi Nhã thầm mỉa mai.
Hắn là người chủ động tiếp cận cô, mặc dù cô đã thẳng thừng từ chối, nhưng là hắn không chịu từ bỏ. Bây giờ lại quay sang trách ngược lại cô sao?
“Nếu như ngài đồng ý cưới ta, ta sẽ hai tay dâng thuốc giải cho ngài! Lý Vi Nhã, ngài nghĩ cho kỹ!”