Sáng sớm hôm sau, bên ngoài phủ đã ồn ào náo nhiệt. Vi Nhã bị đánh thức từ sớm, không khỏi khó chịu. Cô vớ lấy cái áo khoác mặc vào rồi bước ra ngoài.
Hà Thế Cẩn đang chỉ đạo mọi người đặt bồn hoa ở đây, bồn cây ở kia, nhìn thấy Vi Nhã liền cười: “Vương gia, khu vườn này đơn điệu quá, ta đang cho người sửa sang lại!”
Đây là bước đầu tạo ấn tượng với vương gia, dần dần đi vào cuộc sống của ngài, trở thành thói quen của ngài, khiến ngài đi tới đâu cũng bất giác nhớ về mình.
Hà Thế Cẩn tự tác chủ trương, coi mình như chủ nhân vương phủ. Điều này khiến Vi Nhã cảm thấy không hài lòng.
Riêng khu vườn này cô đã cho người dỡ hết hoa, chỉ có những bụi cây xanh tốt. Vả lại đây không phải địa bàn của hắn.
"Làm phiền công tử rồi!" Vi Nhã nhạt nhẽo thốt ra mấy chữ, nhìn những chậu cúc hoạ mi lần lượt được mang đến.
Chúng không phải không đẹp, nhưng lại không hợp với khu vườn của cô.
Hà Thế Cẩn dường như không chú ý lắm tới vẻ mặt cau có của Vi Nhã, tiếp tục mời cô tới ăn sáng, hoàn toàn coi người anh cùng mẹ khác cha kia là không khí.
Lăng Thiên nhìn bàn tay của Hà Thêa Cẩn đang nắm lấy cánh tay Vi Nhã, không khỏi xuất hiện tia khó chịu, dứt khoát đi tới phía trước, kéo tay hắn ra.
"Đi thôi! Ca ca cũng rất muốn ăn đồ đệ nấu!"
Lăng Thiên không khỏi khen ngợi quyết tâm của vị đệ đệ cùng mẹ khác cha này. Món nào món nấy nấy vô cùng chỉn chu, ngon mắt.
Xem ra đã có chuẩn bị từ lâu.
Trong phủ vốn tĩnh lặng nhẹ nhàng, vì sự xuất hiện của Hà Thế Cẩn nhộn nhịp hơn trước.
Sự nhộn nhịp trước nay chưa từng có, khiến cả Vi Nhã và Lăng Thiên đều kinh ngạc.
"Đây lại là ai đây?" Lăng Thiên khó chịu nói.
Đã mười ngày nay không ít người tới vương phủ xin ăn, xin làm. Hà Thế Cẩn đều móc tiền ra đưa bọn họ, hơn nữa thái độ cũng rất tốt.
Lăng Thiên cảm thấy không ổn, liền ra ngoài một chuyến xem xét. Kết quả nghe được mọi người nói rằng Yên vương phu là vị bồ tát sống, nhân đức nhân hậu.
Hắn không nói gì, cùng Tiểu Phương đi một mạch tới một quán trà.
"Nghe nói Tây Lạp sắp tấn công nước ta rồi đấy!"
"Chẳng phải do Yên vương từ chối hoàng tử Tây Lạp đó sao? Nghe nói hắn là đệ nhất mỹ nam Tây Lạp đó!"
"Một mỹ nam đẹp như vậy mà bỏ lỡ, thật đáng tiếc!"
"Nếu không phải nàng ta từ chối hoàng tử Tây Lạp, chắc gì Tây Lạp đã đánh tới chúng ta!"
Mọi người mỗi người một câu thành cái chợ. Hầu hết đều nói về chuyện Vi Nhã là nguyên nhân khiến cho Tây Lạp tức giận.
Ngày thường hắn cũng không quá thích tiếp xúc nhiều người, nên ita khi ra ngoài. Nhưng hắn không ngờ hiện tại hình ảnh của cô trong mắt mọi người lại xấu như vậy.
Nhớ tới quá khứ của nguyên chủ, Yên vương tài mạo song toàn, phong lưu tuyệt thế, là hình tượng mà các nữ nhân noi theo, là ứng cử viên xuất sắc cho vị trí nữ hoàng tương lai. Nhưng cô vì hắn mà tình nguyện từ bỏ mọi thứ sao?
Lăng Thiên nhếch mép cười.
Cho dù như vậy, hắn cũng không làm được.
Là người nắm giữ huyết mạch Lăng gia đại tộc, không nắm quyền lực tuyệt đối, tương đương với cái chết trong tay.
Hắn muốn cả quyền lực và cả người phụ nữ hắn yêu.
Ai nói hắn tham lam cũng được. Chính vì lòng tham, con người mới có động lực phấn đấu, không phải sao?
Chà! Có lẽ đã tới lúc hắn dùng tới con át chủ bài trong tay rồi.
Từ miệng tên tù nhân đó, hắn biết được Tây Lạp từ lâu đã để mắt tới thứ gọi là “long mạch” kia, từ đó suy đoán đám người bắt cóc hắn cùng Lê Viễn Dương có lẽ cũng là người Tây Lạp.
Hoàng tử A Đồ Na chỉ là cái cớ để bọn chúng hợp pháp hóa việc xâm lược mà thôi.
Lăng Thiên ngoắc tay, Tiểu Phương đang ngồi bên cạnh liền hơi rướn người sang.
“Tối nay không cần hầu hạ. Ngươi đi ngủ sớm trước đi!”
“Vương… công tử! Sao vậy?” Vương gia mà biết hắn bỏ vị trí sẽ đánh chết hắn.
Thảm cảnh vương gia cho người phạt trượng Cầu Cầu, hắn vẫn còn nhớ rất rõ.
“Ta đoán… vương gia đêm nay không về đâu!”
Từ cái miệng bát quái của những người bên trong phòng trà, hắn cũng nghe ra được quân Tây Lạp đã áp sát biên giới Nữ nhi quốc. Hẳn là Vi Nhã hiện tại đang rất bận rộn rồi.
Lăng Thiên uống nốt ly nước rồi phất tay rời đi. Tiểu Phương trả tiền cho chủ quán rồi cũng nhanh chân bước theo hắn.
Ở trên đường, không ít nữ nhân xếp thành hàng thành lối, quy quy củ củ mà bước đi, trên người mặc khôi giáp, trong tay nắm binh khí, uy vũ không kém bậc nam tử của thế giới bình thường.
Về tới cửa phủ, nhìn thấy Hà Thế Cẩn vẫn tích cực làm việc thiện, Lăng Thiên cười nham hiểm, đi tới vỗ vai hắn: “Đệ đệ vất vả rồi! Vương gia biết được sẽ rất vui đó! Tiếp tục cố gắng nhé!”
Lăng Thiên rất ít khi xuất hiện trước đám đông. Một là vì hắn thấy phiền, hai là vì hắn thấy phiền, ba cũng là vì hắn thấy phiền.
Chỉ một câu như vậy đã khiến sự tò mò cùng hoài nghi nảy mầm trong đầu người xung quanh.
Bọn họ đều biết người Yên vương cưới vào cửa là đại thiếu gia của Hà gia, chẳng lẽ nam nhân kia mới là vị vương phu được sủng ái hết mực đó?
Lăng Thiên không để tâm mà quay người đi vào trong phủ, hắn ghé tai nói với Tiểu Phương gì đó. Tiểu Phương liền gật đầu.
Quả nhiên như Lăng Thiên dự đoán, Vi Nhã đêm đó không về. Những ngày tiếp theo cũng không hề thấy bóng dáng cô đâu. Hà Thế Cẩn một bụng lửa giận. Hắn đã mất công đi tới đây mà chỉ gặp được Yên vương đúng một lần, hơn nữa những người trong phủ không coi hắn ra gì, chỉ chăm chăm nghe theo lời của vị ca ca cùng mẹ khác cha kia. Hà Thế Cẩn giận dỗi trở về Hà phủ.
Suốt một tuần Vi Nhã không trở về, Lăng Thiên tuy rằng đã đoán được nhưng không tránh khỏi lo lắng, liền sai người chuẩn bị đi tới phủ thừa tướng.
Hà thừa tướng vừa bãi triều trở về, Lăng Thiên vừa đi tới. Khuôn mặt bà ta hiện giờ có nhiều vết nhăn hơn, hốc mắt hơi thâm lại. Có lẽ mấy hôm nay bị thiếu ngủ.
“Từ lúc thành thân tới giờ, ta mới gặp lại con đấy!”
Lăng Thiên hơi cúi đầu, ngồi vào ghế rồi nói: “Vương gia đã lâu chưa trở về, con có nghe nói Tây Lạp tấn công nước ta…”
“Chuyện đại sự, nam nhân đừng nên xen vào!”
Lăng Thiên cúi đầu: “Cho dù là chuyện đại sự, nhưng Yên vương là thê quân của ta, là người chung chăn gối, ta có quyền biết!”
Hà thừa tướng nhíu mi: “Nam nhân thành thân, chỉ cần nghe theo lời thê quân là được, nếu như Yên vương không nói cho con biết, thì con cũng đừng hỏi!”
Nghe đến đây, Lăng Thiên cau mày lại.
“Con là vương phu của nàng ấy. Con có quyền biết những điều này. Còn nếu mẫu thân không muốn nói, con cũng có cách tìm ra, chỉ là…”
Hà thừa tướng cau mày: “Chỉ là sao?”
Lăng Thiên úp mở: “Lần trước nhị đệ qua vương phủ ở tạm một thời gian. Con đã mắt nhắm mắt mở cho qua. Đừng tưởng con không biết nhị đệ qua làm gì. Mẫu thân cũng biết hiện tại Yên vương rất sủng ái con, nếu như con nói với nàng ấy…”
Hà thừa tướng cảm thấy có sự không lành. Hà Thế Thiên từ ngày về phủ Yên vương cũng to gan hơn, biết tính kế, biết cho người khác sắc mặt.
Không còn giống Hà Thế Thiên của ngày xưa.
“Con đang uy hiếp ta?”
“Nếu mẫu thân nghĩ như vậy thì nó là như vậy!”
Lăng Thiên tỏ vẻ sao cũng được. Thái độ này của hắn khiến Hà thừa tướng cảm thấy không được tôn trọng.
Nhưng dù sao hắn cũng là người của Yên vương. Hơn nữa hắn còn đang ở phủ thừa tướng. Nếu như Hà Thế Thiên mất một sợi lông nào, bà không chắc Yên vương có thể làm gì phủ thừa tướng của bà.
Hà Thế Thiên, đứa con trai này càng lúc càng khiến bà mở rộng tầm mắt.
“Mẫu thân?”
Hà thừa tướng đành nhượng bộ: “Ta chỉ có thể nói một số thứ trong phạm vi cho phép mà thôi!”
Qua lời kể của Hà thừa tướng, cộng với những lời khai Lăng Thiên thu được ở nhà lao và những chuyện gặp phải,cuối cùng hắn kết luận được thứ long mạch đó chính là mảnh vỡ hắn cần tìm.
Thảo nào hệ thống nói rằng nó ở Điền Châu.
Hắn cũng bị bắt cóc ở Điền Châu.
Nếu hắn đoán không sai, đám bắt cóc hắn chính là người Tây Lạp, hoàng tử A Đồ Na có lẽ cũng tham gia vào việc này.
Còn Lê Viễn Dương đột nhiên bỏ đi… hắn không cho rằng Lê Viễn Dương yếu đuối tới mức đó.
Dù sao hắn cũng là vai chính trong câu chuyện này.
Tạm thời bỏ qua Lê Viễn Dương, cái hắn quan tâm chính là ngày hôm sau Vi Nhã sẽ khoác khôi giáp lên chiến trường.
Lăng Thiên áp chế cảm giác khó chịu trong người, ra lệnh cho người đánh xe ngựa đi thật nhanh về phủ.