Chào mọi người
Chuyện là dạo này mình có đọc lại truyện từ đầu tới chap mới nhất rất nhiều lần, luôn cảm thấy chưa hài lòng với truyện của mình.
Vậy nên mình hiện tại đang có ý định sửa lại cốt truyện cho nên sẽ tạm drop một thời gian.
Cảm ơn các bạn độc giả suốt thời gian qua đã theo dõi và ủng hộ nhé.
Hiện giờ là phần viết cho đủ chữ:
“Ngôn ca ca!”
Lâm Doanh Doanh nhìn nam sinh nổi bật ở phía trước, vẫy vẫy tay gọi anh. Nhưng nam sinh đó chỉ lạnh lùng liếc cô một cái, rồi quay đầu đi với đám bạn thân của anh ta.
Lâm Doanh Doanh ngượng ngùng rụt tay lại.
Anh là Thẩm Trạch Ngôn, con trai duy nhất của Thẩm Nhất Lương, gia thế giàu có, ngoại hình điên đảo chúng sinh, là học sinh danh giá nhất của cấp ba tư thục Thẩm Hà.
Lần đầu Lâm Doanh Doanh gặp anh, chính là ở bữa tiệc sinh nhật bốn mươi tuổi của cha cô, Lâm Tài Thắng. Để mở rộng chiến lược kinh doanh, thu hút nhiều sự hợp tác, ông đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng, mời hết tất cả những mối làm ăn thân thiết.
Lúc đó Lâm Doanh Doanh mới mười bốn tuổi, mặc một chiếc váy màu trắng xinh xắn đáng yêu, núp ở phía sau người anh trai lớn hơn cô sáu tuổi.
Lâm Doanh Nhân bề ngoài hay trêu chọc em gái, nhưng thực ra nội tâm là một người anh trai có trách nhiệm. Từ nhỏ tới lớn hai anh em không ít lần cãi nhau chí choé, nhưng Lâm Doanh Doanh vẫn sợ và kính trọng anh trai mình một phép.
Lâm Doanh Nhân không thể cứ để em gái bám theo mình như vậy, anh còn phải thay cha đi chào hỏi những đối tác của công ty, đành đưa mắt nhìn, thấy một cậu thanh niên đang ngồi cô đơn một mình ở đó, liền dắt Doanh Doanh qua.
Đây cũng là một kiểu mở rộng quan hệ.
Doanh Doanh bước qua ngồi bên cạnh cậu thanh niên nọ, hai mắt to tròn chớp chớp nhìn kỹ. Anh ta rất đẹp, nhưng ánh mắt lạnh nhạt, giống như chuyện ở đây không liên quan gì tới anh vậy. Cậu thanh niên thấy có người nhìn mình, trong lòng hơi khẩn trương.
“Cậu tên gì?” Để xoá đi bầu không khí sượng sùng, Lâm Doanh Doanh chủ động chào hỏi.
Cậu thanh niên vẻ mặt lạnh tanh, không nói gì. Lâm Doanh Doanh đành rời tầm mắt. Tưởng rằng cô bị bơ như vậy nhưng không ngờ lại nghe được câu trả lời: “Thẩm Trạch Ngôn”.
Lâm Doanh Doanh càng hứng thú, kéo ghế sát lại phía anh, ánh mắt như tò mò: “Mình là Lâm Doanh Doanh, hiện tại mười bốn tuổi. Vậy cậu bao nhiêu tuổi?”
“Mười sáu”
Mười sáu! Vậy là hơn cô hai tuổi, lại kém anh trai cô bốn tuổi. Vi Nhã híp mắt cười: “Vậy em sẽ gọi anh là Ngôn ca ca nhé! Hôm nay anh cùng cha mẹ tới đây sao?”.
Thẩm Trạch Ngôn im lặng, anh liếc về phía bàn tiệc phía trên rồi lại cụp mắt xuống, thở dài một hơi, rồi đứng dậy rời khỏi phòng tiệc.
Ơ...
Lâm Doanh Doanh chưa kịp định hình, người bạn thân Minh Tiếu Tiếu của cô đã nhào tới ôm một cái khiến Lâm Doanh Doanh suýt nữa mất thăng bằng mà ngã xuống.
“Chà! Váy đẹp ghê ha!” Minh Tiếu Tiếu chọc cô.
Lâm Doanh Doanh cũng nhìn một lượt chiếc váy như đuôi công của Minh Tiếu Tiếu, buông lời trêu ghẹo: “Váy của cậu cũng đẹp lắm, giống như con công vậy đó!”.
Trong chốc lát, cô đã quên mất Ngôn ca ca vừa mới làm quen được.
Lâm Doanh Doanh kéo Minh Tiếu Tiếu đi ăn dọc hết các bàn tiệc, không món nào là cô không đụng đũa nếm thử.
Ăn chán chê, Minh Tiếu Tiếu liền dở chứng đau bụng, rời khỏi bữa tiệc chạy đi tìm nhà vệ sinh. Lâm Doanh Doanh đành ra ngoài hóng gió mà chờ cô bạn thân của mình.
Bên ngoài gió thổi lồng lộng, lướt qua làm mát lạnh làn da, ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời thăm thẳm. Lâm Doanh Doanh từ từ cảm nhận những tiếng xào xạc của những bụi cây, nương theo đó mà thả lỏng tinh thần.
Nhưng hoà lẫn với dàn đồng ca của những chiếc lá, lại có một tiếng cót két tới chói tai, làm Lâm Doanh Doanh không khỏi khó chịu. Cô đi tới nơi phát ra âm thanh cót két kia, liền thấy một bóng lưng cô đơn đang ngồi trên chiếc xích đu. Đôi giày bám xuống mặt đất, nhè nhẹ đẩy chiếc xích đu lắc lư, tạo ra những tiếng cót két, cót két.