Vi Nhã từ tốn, nhưng lại tỏa ra uy áp: “Chàng nên nhớ mình là ai? Bổn vương nuông chiều chàng không phải để chàng ở trong phủ làm mưa làm gió, không coi ai ra gì đâu, nên đừng có vượt quá khuôn khổ”.
Đám thị quân giống như tìm thấy đường sống, bắt đầu tố cáo Lăng Thiên. ngôn tình ngược
Lăng Thiên giống như chết lặng mà nhìn Vi Nhã.
Không phải thang đo hảo cảm có vấn đề!
Mà cô diễn kịch quá giỏi!
Giỏi đến mức khiến hắn hoài nghi, rồi mong chờ, rồi tin rằng cô thực sự rung động với hắn một lần nữa.
“Quản gia!” Vi Nhã liếc Lăng Thiên một cái sắc lẹm “Vương phu ỷ thế hiếp người, phạt cấm túc một tháng, không có lệnh của bổn vương, không được ra ngoài!”
Lăng Thiên tức giận đến đập bàn: “Được lắm, hình như nàng quên mất ta là người thế nào. Có cần ta nhắc lại cho nàng nhớ không?”.
Vi Nhã không quản đôi co với hắn: “Quản gia! Còn đứng đó làm gì?”.
Quản gia sợ hãi vòng qua, lí nhí nói: “Mong vương phu đi theo nô tỳ!”
Lăng Thiên trừng mắt nhìn bà ta. Quản gia sợ tới toát mồ hôi hột.
“Chàng muốn tự đi hay để bổn vương cho người kéo chàng đi?”.
Hắn cười đắng: “Không ngờ nàng lại tuyệt tình như vậy!”.
Lăng Thiên chậm rì rì rời khỏi, trước khi đi còn nhìn lại phía sau.
Cô còn không thèm nhìn hắn lấy một cái.
Tại sao hắn lại yêu cái đồ vô tình vô nghĩa như cô chứ?
- -----------------
Kim Loan điện
“Con hạ lệnh cấm túc Vương phu một tháng?” Nữ hoàng ở trước thư án, như có như không hỏi Vi Nhã.
Vi Nhã đáp: “Yên vương phủ có quy tắc của Yên vương phủ. Chàng là Yên vương phu, lại là công tử nhà quan, đáng lẽ ra phải làm gương cho kẻ dưới. Nhưng lại ỷ mình được ưu ái, ức hiếp kẻ dưới, nên răn đe một chút, tránh cho có kẻ làm loạn Yên vương phủ, không coi hoàng tộc ra gì!”.
Chẳng qua chỉ là hỏi thăm chuyện cấm túc vương phu, nhân tiện thăm dò, không ngờ Vi Nhã lại nghiêm trọng hóa vấn đề.
Tới Hà thừa tướng cũng không nể mặt.
Câu chuyện đã căng tới mức này, Nữ hoàng vốn dĩ định ban hoàng tử A Đồ Na cho Yên vương, nhưng Yên vương bề ngoài dịu dàng nho nhã, biết đối nhân xử thế, nhưng trong lòng không biết đang suy tính điều gì.
Hoàng tử A Đồ Na được nuông chiều quen thói, không biết trời cao đất dày, trở thành phu quân của Yên vương, tuyệt đối sẽ trở thành mầm họa.
Thật đau đầu!
- -----------------------------------
Đã một tháng kể từ lệnh cấm túc, Yên vương không hề qua thăm vương phu lấy một lần. Việc này làm dấy lên tin đồn tình cảm hai người bất hòa. Đám thị quân vì vậy mà càng rảnh rang ngồi cắn hạt dưa bàn chuyện thiên hạ.
“Các ngươi nghĩ xem hết một tháng này, vương phu có bị hưu không?”
“Yên vương lần này có vẻ làm căng rồi đây! Vương phu tác quái trong phủ cũng lâu rồi!”.
“Ai chẳng biết Yên vương có biệt danh nữ nhân phong lưu nhất kinh thành, bị phu quân dữ như vậy quản, thê chủ nào chịu được?”.
…
Lăng Thiên được ra ngoài, mang tâm tình bực bội đi dạo chung quanh, nghe thấy đám thị quân nói vậy, liền muốn đi chất vấn Vi Nhã, nhưng lại sợ câu trả lời của cô.
Vi Nhã vừa về tới, đám thị quân cùng nô bộc trong phủ đều cúi chào. Chỉ có Lăng Thiên nhìn thoáng qua cô một cái, khẽ cụp mắt xuống, xoay người trở vào.
“Các ngươi làm việc đi!” Vi Nhã cũng không đuổi theo, rẽ sang thư phòng. Khuất bóng sau bức tường đá, cô nghe thấy tiếng xì xầm bàn tán của đám thị quân: “Thấy chưa? Vương phu thất sủng rồi!”.
Buổi tối Vi Nhã bước vào phòng, thấy một bóng lưng cô tịch ở đó.
Nghe thấy tiếng động, Lăng Thiên liền quay lại, thấy đó là Vi Nhã, thì lại tiếp tục quay lưng lại.
“Nàng tới làm gì?” Hắn nhếch mép cười “Đưa hưu thư cho ta sao?”.
Vi Nhã từ phía sau ôm lấy hắn: “Ta đã nói rồi, sau nửa năm, nếu chàng vẫn muốn đi, ta sẽ để chàng đi!”. Đôi mắt cụp xuống, cảm nhận hơi ấm của đối phương, Vi Nhã thầm thì: “Thời gian qua, ủy khuất cho chàng rồi!”.
Những lời tâm tình thủ thỉ của Vi Nhã không đủ để làm vơi bớt nỗi uất ức trong lòng Lăng Thiên. Hắn đẩy Vi Nhã ra: “Nàng còn biết ta ủy khuất? Ta tưởng nàng đang bận bồi đắp tình cảm với tân trắc phu chứ?”
Vi Nhã cau mày: “Tân trắc phu nào?”
“Chẳng phải nàng định cưới hoàng tử A Đồ Na vào làm trắc vương phu sao?” Đừng tưởng nói mấy lời ngon ngọt thì khiến hắn quên đi chuyện này. Hôm nay hắn phải làm cho rõ ràng. Không thì tên A Đồ Na kia chết trong tay hắn, cả nam nữ chính cũng chết trong tay hắn, hệ thống thần kinh kia cũng sẽ chết trong tay hắn.
[...] Liên quan gì đến nó?
Ai bảo ngươi thiết lập ra cái thế giới dở hơi này?
Mà thôi, chủ nhân đang ghen lồng lộn, mong rằng tin tức nó mang lại sẽ khiến chủ nhân bình tĩnh một chút.
[Độ hảo cảm hiện giờ là 50 điểm]
Nghe tới đây tâm tình Lăng Thiên mới hoà hoãn lại đôi chút.
Đúng là do thang đo bị hỏng mà!
[...] Thang đo của nó không bị hỏng! Được chưa?
Chẳng qua tiếp xúc lâu ngày nên ký chủ mới gia tăng tình cảm mà thôi!
Dù sao cũng hơn bốn tháng rồi còn gì.
Vi Nhã kéo hắn qua ngồi trước mặt hắn, thái độ chắc nịch: “Không có trắc phu nào cả, chỉ có duy nhất một vương phu là chàng thôi! Được chưa? Hửm?”.
Lăng Thiên giận dỗi quay mặt đi, dẩu môi nói: “Nói dối!” Đột nhiên hắn cảm thấy có cái gì đó mềm mềm lướt qua gò má.
Vi Nhã cười hỏi: “Hết giận chưa?”.
Lăng Thiên liền quay mặt sang, chỉ vào bên má còn lại: “Bên này nữa!”.
Vi Nhã lại hôn bẹp một cái bên kia, Lăng Thiên liền giữ cô lại, nhắm chuẩn xác vào đôi môi mềm mại mà ngậm lấy. Xúc cảm truyền qua đầu lưỡi, cho tới toàn bộ cơ thể, cho đến khi Vi Nhã cảm nhận được thắt lưng của mình đang dần được nới lỏng, cô bỗng đè tay hắn lại, gần như chỉ nghe thấy tiếng thở.
“Đừng làm vậy! Ta không chịu được đâu!”
Lăng Thiên liền ôm cô lại, giọng nói khàn trầm: “Vậy thì đừng chịu đựng nữa!”
Là hắn cho cô thời gian thích ứng, không phải là cô.
Cho nên hắn đã chuẩn bị từ lâu rồi!