Lăng Thiên nhìn cô đầy cảnh giác. Độ hảo cảm dưới 0 điểm nhưng lại muốn cùng hắn nói chuyện phu thê?
“Hệ thống, người chắc chắn rằng thang đo hảo cảm không vấn đề gì chứ?”
[...] Cái này ệ thống cũng không lượng được, chắc phải mang thang đo đi kiểm tra thôi.
Đối diện với ánh mắt như sao của đối phương, Lăng Thiên không khống chế được tim đập thình thịch. Hắn mạnh bạo hôn lên đôi môi như nụ anh đào kia, khiến Vi Nhã không lường trước được, chỉ có thể đứng trân trân, trợn mắt mà nhìn.
[Độ hảo cảm tăng 0 điểm]
[Độ hảo cảm tăng 5 điểm]
[Độ hảo cảm tăng 10 điểm]
[Độ hảo cảm giảm 5 điểm]
[Độ hảo cảm tăng 10 điểm]
…
Vi Nhã cong khoé môi, ôm lấy hắn dây dưa một hồi.
Vương phu của cô, tình cảm dễ đổi vậy sao?
Chỉ qua một lần thành thân, liền không còn nhớ tới tam hoàng muội sao?
Trong đầu cô mông lung suy nghĩ, nam nhân ở Nữ nhi quốc địa vị thấp hơn rất nhiều so với nữ nhân. Có thể là hắn muốn có một chỗ đứng vững vàng trong phủ với tư cách Yên vương phu, cũng có thể là muốn lấy sự tin tưởng của cô để giúp đỡ người trong lòng.
Lăng Thiên rời môi cô ra, sờ lên đôi môi hơi chút sưng của Vi Nhã.
“Được! Chúng ta thử xem!”.
- - -
Lễ Thất tịch đã tới.
Tiểu Phương chạy đôn chạy đáo để chuẩn bị cho Yên vương và Yên vương phu có một buổi đi chơi đáng nhớ.
Lăng Thiên ngồi xem xét tình hình tài chính trong phủ. Từ sau hôm đó, Vi Nhã sai quản gia lấy sổ sách tài chính của vương phủ giao cho hắn quản lý, cho tới nay chưa từng hỏi tới.
Bỗng nhiên cuốn sổ bị gấp lại, hắn cảm nhận được một người đang đứng đằng sau hắn.
“Nàng về sớm vậy sao?”.
Vi Nhã tinh nghịch nhìn hắn: “Nhìn chàng kìa, coi chừng còn bận hơn cả ta. Ta đã hứa sẽ cùng chàng đi chơi lễ Thất tịch, thì phải giữ lời hứa chứ!”
Tiểu Phương đã sắp xếp mọi thứ để hai người có chuyến đi chơi vui vẻ, để lại đám Thị quân kêu gào khóc lóc trong phủ.
Vi Nhã vừa nhìn những chiếc đèn lồng treo trên phố, cười hỏi: “Chàng từng tới những nơi như thế này bao giờ chưa?”.
Lăng Thiên liền hồi tưởng hắn cùng Vi Nhã đã trải qua những ngày lễ hội như vậy, nhưng đó là vào khoảng thời gian rất lâu, rất lâu về trước.
“Đã từng!”.
Vi Nhã chỉ cảm thán một câu, ven đường liền nhìn thấy một sạp hàng nghi ngút khói, liền kéo tay Lăng Thiên chạy tới. Ông chủ đang trông một cái nồi hấp rất lớn, nhìn thấy đôi nam nữ liền mời chào
“Ông chủ, bên trong có gì vậy?”.
Ông lão liền nói: “Khoai lang!”.
Vi Nhã mở túi tiền móc ra một cục bạc nhỏ: “Cho hai củ!”.
Ông lão nhận lấy đồng bạc rồi khéo léo gắp lấy hai củ khoai lớn, đưa cho bọn họ.
“Thơm quá!” Vi Nhã liền khen một câu.
Lăng Thiên cũng bóc vỏ khoai ra cắn một ngụm, tuỳ ý nói: “Khoai lang dễ trồng, dễ mọc, nhiều lúc thích hợp làm quân nhu”.
“Chàng mà nói vậy trước mặt mẫu hoàng là bị gán tội can dự chuyện triều chính đấy!”.
Ăn xong hai củ khoai, hai người đã đi hết cả dãy phố. Bên trong cổ họng cũng hơi khát. Vi Nhã gợi ý tới quán trà để giải khuây.
Quán trà Hồng Nhược Lâu.
Bà chủ đon đả ra ngoài tiếp khách, mày liễu câu nhân nhìn Vi Nhã: “Đại nhân, lâu rồi mới thấy ngài ghé qua, vị này là?”
Vi Nhã liền giới thiệu: “Phu quân của ta!”.
Bà chủ lập tức sấn tới:“À, hoá ra là phu quân của ngài, chẳng trách lâu rồi không thấy ngài tới”
Lăng Thiên lúc này quan sát mới thấy, xung quanh các nữ nhân đều là nam nhân yểu điệu, tình cảnh không khác lắm so với một cái lầu xanh, hắn liền liếc một cái về phía Vi Nhã.
Bà chủ liền sắp xếp cho bọn họ một gian phòng riêng ở trên tầng hai.
Uống được nửa chung trà, Vi Nhã liền nói rằng mình hơi chướng bụng, cần đi vệ sinh, bảo hắn đợi cô. Trong lúc Vi Nhã không ở bên cạnh, Lăng Thiên liền ra ngoài, nhìn xuống khung cảnh phấn hương hỗn loạn kia. Hắn càng nghĩ càng tức, trong phủ nuôi mấy thị quân thì thôi đi, bên ngoài cũng trêu hoa ghẹo nguyệt.
Kỳ này hắn phải trừng phạt cô.
“A Thiên!”
Lăng Thiên liền quay đầu lại. Một nữ nhân mắt sắc mày kiếm, ánh mắt chan chứa đau lòng nhìn hắn.
“Chiếu vương!”.
Lý Vi Nhi nhanh chân bước tới đằng trước, giơ tay ra định vuốt lấy gò má của hắn. Lăng Thiên lập tức lùi lại tránh đi. Cánh tay nàng ta cứng đờ giữa không trung rồi thu lại. Lý Vi Nhi cười gượng gạo: “Thời gian này chàng sống tốt không?”.
“Ta sống rất tốt!” Lăng Thiên ánh mắt bình tĩnh như nước. Hà Thế Thiên còn có thể rảnh rang nói chuyện thâm tình với Lý Vi Nhi, nhưng hắn không phải.
Bỗng nhiên Lý Vi Nhi áp sát hắn, hai cánh tay rắn rỏi ôm lấy vai hắn giống như khẩn cầu: “A Thiên, trước mặt ta chàng không cần phải lừa dối ta! Nghe ta, cố gắng chờ đợi thêm ít lâu nữa, ta sẽ giành chàng về từ tay hoàng tỷ!”.
Lăng Thiên không đáp lời nàng ta, thủng thẳng hỏi một câu: “Vậy còn Lê Viễn Dương?”.
Lý Vi Nhi trong lòng hơi xáo động, Lê Viễn Dương và nàng ta tuy đã thành thân nhưng luôn như nước với lửa, không ít lần gây rắc rối, nhưng nàng ta không phủ nhận Lê Viễn Dương có những nét rất thu hút. Lý Vi Nhi cố gắng loại bỏ hình ảnh Lê Viễn Dương trong đầu, giống như khẩn cầu mà nói với Lăng Thiên: “Ta và hắn chỉ là thành thân do chiếu chỉ của mẫu hoàng, giữa chúng ta tuyệt không có một chút tình cảm. Chàng tin ta, được không?”
Trong lúc hai người đang đứng trước cửa phòng trà giằng co, Vi Nhã đã đứng ở một góc khuất quan sát tất cả.
Tưởng rằng hắn yên phận làm Yên vương phu, nhưng có cơ hội lại mượn cớ lén lút đi tìm Lý Vi Nhi.
Hà Thế Thiên từ sau khi thành thân không khóc không nháo, an phận ở trong Yên vương phủ khiến Lý Vi Nhi như ngồi trên đống lửa. Hà thừa tướng quyền cao chức trọng, được không ít quan viên trong triều ủng hộ yêu mến. Muốn đăng cơ hoàng vị, đảng Thừa tướng là không thể thiếu.
Nhưng mẫu hoàng lại gả Hà Thế Thiên cho Lý Vi Nhã. Lý Vi Nhã liền giống như hổ mọc thêm cánh, ở trên triều càng phát ra uy lực.
Lý Vi Nhi dùng ánh mắt thông cảm nhìn hắn: “Ta biết chàng vì chuyện ta thành thân với Lê Viễn Dương nên giận ta. Ta hứa sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này, sau đó sẽ đón chàng về được không?”