Mẫu hoàng đã đề cập tới việc cô ngủ thư phòng, để lại vương phu một thân một mình trong hỉ phòng rộng lớn. Một đám thị quân vào phủ đã hai năm mà cô chưa từng để mắt qua, mẫu hoàng đã cho cô mặt mũi, không nói gì. Nhưng hiện tại là tân vương phu, con trai của Hà thừa tướng, không thể không có hành động.
Lăng Thiên nhàn nhạt đáp: “Không có vấn đề gì!”.
Cho rằng hắn đang lúng túng Vi Nhã trấn an: “Yên tâm, bổn vương sẽ không động vào chàng đâu!”.
Cô là một chính nhân quân tử.
- -------------------
Trời đã sớm tối, nhưng đợi mãi không thấy Vi Nhã tới, Lăng Thiên bèn nhờ Tiểu Phương tháo bớt quần áo ngoài, chuẩn bị đi ngủ.
Vi Nhã một thân áo bào bước vào, sai Tiểu Phương ra ngoài chuẩn bị một bộ chăn mền khác. Còn cô vượt qua Lăng Thiên tiến tới bàn trà, tự rót cho mình một chén uống cạn.
Động tác của cô quá tự nhiên, tới nỗi hắn không ngờ rằng độ hảo cảm của cô dành cho hắn thấp tới mức thảm hại như vậy.
“Thê chủ không sợ ta hạ dược vào trà sao?”
Mi mắt Vi Nhã mở to nhìn hắn, chung trà trên tay liền đặt cạch một cái xuống bàn. Bàn tay hơi nắm lại, chống một bên má hỏi: “Chàng định hạ dược gì?”
“Độc dược!”.
Nghe được câu trả lời, mi mắt Vi Nhã hơi cụp xuống, từ tốn nói: “Chàng không dám!”.
Lăng Thiên vẫn duy trì tư thế, ngồi thẳng tắp trước bàn gương, cảm nhận người đang ngồi phía sau hắn: “Tại sao lại không dám?”.
“Chàng có quá nhiều ràng buộc, tam hoàng muội, một phủ thừa tướng Hà gia. Ám sát hoàng nữ không phải chuyện nhỏ đâu!”.
Lăng Thiên hơi im lặng. Vi Nhã nói đúng, nhưng đó là với Hà Thế Thiên, chứ không phải Lăng Thiên. Hắn vốn không bị ràng buộc bởi bất kỳ thứ gì, chỉ có mình cô là thứ ràng buộc hắn mà thôi.
Tiểu Phương đem tới một bộ chăn mền, Vi Nhã bảo hắn rải xuống dưới đất rồi nằm dưới đó.
“Đêm nay bổn vương ngủ đây, chàng lên ngủ trên giường đi!”.
Lăng Thiên cảm thấy hơi không thoải mái khi nhìn thấy cô ngủ dưới đất, còn mình ngủ trên giường. Dù sao hắn cũng là nam nhân, sao có thể để một cô gái ngủ dưới đất. Tuy nhiên ngẫm lại đây là Nữ nhi quốc, mọi thân phận, vai trò của nam nữ đều đảo lộn, Vi Nhã nghĩ vậy cũng không sai.
Hắn nằm trên giường, lăn lộn một lúc liền gọi: “Thê chủ!”.
Phía bên dưới có tiếng đáp lại rất nhỏ: “Ừm!”
“Nàng… có vết thương nào dưới phần bụng không?”
Vi Nhã liền tỉnh táo lại. Chuyện này ngoài cô và vị nhũ mẫu chăm sóc cô từ bé thì không ai biết cả, rằng cô có hai vết sẹo kỳ lạ dưới bụng.
Mà vị nhũ mẫu kia đã qua đời từ lâu.
Tại sao hắn biết được?
Lăng Thiên không nhận được câu trả lời, liền quay người sang. Vi Nhã đã từ dưới đất lao lên đè hắn trên giường lúc nào. Hai tay ghì chặt bả vai hắn, ánh mắt cô hằn ra tia máu, vẻ mặt hung ác như rắn độc khiến hắn kinh hoảng một phen.
Nhã Nhi của hắn, cũng sẽ có vẻ mặt như vậy sao?
“Sao ngươi lại biết ta có vết sẹo trên bụng?”. Vi Nhã gằn giọng, tra hỏi hắn.
Vậy là có! Vậy chính xác là cô!
Nam nhân dưới thân trừ lúc đầu hơi kinh hoảng, không hề kinh sợ mà còn hơi cười. Nụ cười của hắn ấm áp ôn nhu như dòng nước mát, giống như cái gì đó tràn vào tim Vi Nhã, cảm giác lạ lùng trước nay chưa từng có.
Một bên tay cô thả bả vai hắn ra, hướng tới cần cổ hắn bóp mạnh.
Lăng Thiên bị ngạt, mặt mày liền tím lại.
“Nói! Sao ngươi lại biết?”
Lăng Thiên dùng tay cố gắng đẩy bàn tay đang bóp cổ mình ra. Nhưng sức lực của nam nhân ở đây không bằng nữ nhân, hơn nữa hắn còn bị thiếu khí, căn bản không thể chống lại.
Vi Nhã thấy hắn sắp không chịu nổi, liền thả tay ra, dù sao hắn cũng là vương phu trên danh nghĩa của cô, lại còn là con trai Hà thừa tướng. Nhìn vết hằn hơi tím tím trên cổ hắn, Vi Nhã hơi có cảm giác buồn bực.
Tên vương phu này mới vào cửa có mấy hôm đã khiến tâm tình của cô rối loạn như vậy.
Không nên tiếp xúc nhiều.
Vi Nhã rời khỏi hắn, bước xuống giường, đi thẳng ra cửa.
Lăng Thiên thoát khỏi cửa tử liền thở hồng hộc. Hắn không nghĩ Vi Nhã sẽ bóp cổ hắn.
“Hệ thống, hoá ra cô ấy cũng có thể giết ta?” Lăng Thiên trong lòng chua xót nói.
Hắn cho rằng mình đã hiểu cô, nhưng hình như hắn không hiểu gì cả.
- ------------------
Từ sau đêm đó, Lăng Thiên không thấy bóng dáng Vi Nhã đâu cả.
Tiểu Phương bước tới thông báo đồ đạc đã chuẩn bị xong, vương phu có thể xuất phát về Hà phủ.
Lăng Thiên gật đầu.
Cả quãng đường từ trong phòng bước tới xe ngựa, hắn chậm rãi bước đi, nhưng không thấy bóng dáng cô.
Lăng Thiên thở dài, bước lên xe ngựa.
Xe ngựa lộc cộc chạy trên đường lớn, chẳng mấy chốc đã tới Hà phủ.
Cha Hà cùng Hà Thế Cẩn đứng đợi sẵn ngoài cửa. Lăng Thiên vén rèm bước xuống, nhưng chỉ có mình hắn, không hề thấy Yên vương. Nụ cười trên môi cha Hà cũng hạ xuống, nhưng trên mặt Hà Thế Cẩn lại có một tia đắc ý.
“Điện hạ không đi cùng con sao?” Cha Hà sấn lại hỏi hắn.
Lăng Thiên chưa biết trả lời thế nào, Tiểu Phương đã nhanh nhẹn tiếp lời: “Điện hạ hiện tại đang bận công chuyện, mong Hà phủ thông cảm”.
Hà Thế Cẩn bĩu môi, oanh oanh nói: “Có khi không muốn đi cùng huynh! Dù sao chuyện tình cảm động của huynh với Chiếu vương cũng đã thành chủ đề bàn tán của kinh thành”.
Cha Hà mày nhăn thành đoàn, giận dữ ngắt lời hắn: “A Cẩn! Không được vô lễ”
Hà Thế Cẩn giọng nhão nhão: “Con chỉ nói sự thật thôi!”.
Lăng Thiên vốn dĩ không phải người chịu thiệt, hắn không những không tỏ vẻ tức giận, còn nở nụ cười châm biếm: “Dù chuyện của ta bị bàn ra tán vào, nhưng chí ít hiện giờ ta cũng là Yên vương phu được cưới hỏi đàng hoàng”.
Hà Thế Cẩn thẹn quá hoá giận, hừ một tiếng: “Để xem huynh đắc ý được bao lâu!”.
Cha Hà nhức đầu không thôi: “Hai đứa đừng cãi nhau nữa! A Thiên, mau vào nhà đi!”.
Lăng Thiên liền lệnh cho Tiểu Phương chất đồ xuống. Những đồ này đều là quà lại mặt của Yên vương phủ. Quà lại mặt càng nhiều, càng quý, chứng tỏ nam nhân trong lòng thê chủ càng có trọng lượng.
Tuy nhiên Tiểu Phương chỉ mang tới hai hòm tặng vật.
Hai chiếc hòm được mang tới phòng khách, lần lượt mở ra. Vải lụa thượng hạng, trang sức bằng ngọc, còn có đồ trang điểm, phía dưới là vàng thỏi.
Vị Yên vương này làm ăn cũng thật khá. Nhưng những thứ này chỉ là tặng phẩm thông thường, không hề quý giá.
Yên vương chính là cho Hà phủ mặt mũi, nhưng lại không sủng vương phu.
Hà Thế Cẩn đắc ý nhìn Lăng Thiên, chỉ một chút nữa thôi là cười thành tiếng.
“Con nói đúng mà! Dù có danh phận thì sao? Huynh ấy cũng đâu được thê chủ sủng ái?”.