“Tiểu thư, bên Lâm Lập Thành quả nhiên có sơ hở. Trong 50 cơ sở phúc lợi đã được công bố từ thời quỹ mới được thành lập họ đã nói rằng số tiền trợ cấp họ nhận được so với thời Lâm lão gia còn sống thì ít hơn một phần ba. Bọn họ có hỏi thì bên quỹ nói rằng do ông bà Lâm đã qua đời, Lâm tiểu thư cũng mất tích nên tình trạng của quỹ có phần xáo động. Bên cơ sở phúc lợi cũng hiểu cho quỹ nên không thắc mắc gì thêm”.
Vi Nhã cười khẩy: “Tình trạng xáo động sao? Tôi còn nhớ lúc ba tôi còn sống, ông còn dự định xây thêm trường học dành cho trẻ em khuyết tật và viện dưỡng lão dành cho người già neo đơn cơ!”. Vậy mà một chút tiền gửi hàng tháng cho các cơ sở phúc lợi lại không có sao?
Nếu như cô có bản danh sách tài chính của quỹ trong hai năm này thì tốt rồi!
“À phải rồi! Ngày mai chẳng phải tiểu thư sẽ gặp luật sư Hà sao?”.
Vi Nhã híp mắt nghi ngờ: “Không biết anh ta định làm gì, nhưng ngày mai lại mời tôi đi ăn thịt nướng”.
Quản gia cười: “Có lẽ muốn tiểu thư thả lỏng một chút, vậy để tôi chuẩn bị trang phục phù hợp”.
- --------------------------------
Hà Cẩn mặc một bộ đồ thể thao, chân đi giày thể thao, vẻ mặt tươi tắn chờ Vi Nhã phía trước cổng khách sạn.
Vi Nhã cũng bước từ trên lầu xuống. Hôm nay cô cũng mặc một chiếc áo gió cùng quần dài, chân đi giày thể thao, chỉ trang điểm nhẹ.
“Tiểu thư ăn mặc bình thường cũng rất thu hút nha!”. Hà Cẩn buông lời khen một câu.
Vi Nhã cong môi: “Anh đừng nói vậy, không khéo mấy cô fan girl của anh tới xé xác tôi đấy”.
Hà Cẩn đưa cô tới một quán thịt nướng nhỏ, vô cùng tự hào mà giới thiệu: “Quán thịt nướng này là quán ruột của tôi. Nể cô lắm mới giới thiệu cho cô đó!”.
Hai người bước vào, chọn một bàn ở góc ngồi. Bà chủ quán tóc hoa râm đi tới đon đả, mắt liếc nhìn Vi Nhã, nhanh mồm nhanh miệng: “Ôi trời, luật sư Hà, dạo này cậu bận hẹn hò hay sao mà giờ mới ghé quán bà? Cô gái này là ai vậy?”.
Vi Nhã xua tay: “Tôi không…” Cô chưa kịp phủ nhận thi Hà Cẩn đã chẹn họng cô trước: “Cô ấy xinh đúng không bà?”.
Bà chủ quán niềm nở: “Xinh, rất xinh, nhưng có vẻ hơi gầy thi phải, để bà cho hai người thêm một đĩa thịt coi như quà nhé!”.
Hà Cẩn hoạt ngôn nói: “Vậy phiền bà nhé!”
Chờ bà lão đi lấy thịt, Vi Nhã oán giận nhìn Hà Cẩn: “Sao vừa nãy anh lại không giới thiệu?”. Cô nhìn ánh mắt bà chủ quán là biết bà ấy muốn nói gì rồi!
Hà Cẩn tỏ vẻ vô tội: “Giới thiệu? Giới thiệu gì?” Bỗng hắn cười vô cùng gợi đòn “Cô muốn tôi giới thiệu với thân phận gì? Bạn? Thân chủ? Hay là….”.
Vi Nhã giống như bị chọc quê, tức mình liền không nói gì nữa.
Thịt cùng rau ăn kèm được đem ra. Vi Nhã nhìn xuống một bàn thức ăn mà nhăn mặt.
“Ăn thế nào đây?”.
Dường như Hà Cẩn vừa phát hiện ra một điểm mới của cô. Tiểu thư Lâm Vi Nhã luôn tỏ ra lịch sự và bí ẩn cũng có mặt này sao?
Hắn liền gắp một miếng thịt cho vào vỉ nướng, thịt chín thì gói trong rau xà lách rồi chấm nước chấm.
Hà Cẩn giơ “sản phẩm” lên trước mặt cô: “Nào, há miệng ra!”
“Hả?” Vi Nhã chưa kịp định hình thì miếng thịt đã tọt vào miệng cô.
“Chầm chậm nhai và thưởng thức, thịt nướng mà uống với rượu trắng hoặc bia thì tuyệt vời”
Nuốt xong miếng thịt, nghe tới rượu, Vi Nhã tức khắc rụt lại. Hôm đó uống rượu không biết có làm trò cười trước mặt Vũ Văn Thiên không nữa.
Sao lúc này cô lại nhớ tới hắn nhỉ?
“Này này, có trai đẹp trước mặt mà Lâm tiểu thư thả hồn đi đâu thế?”.
Lời nói của Hà Cẩn đánh gãy suy nghĩ của cô. Vi Nhã liền học theo động tác của Hà Cẩn mà thành thạo gói xong một miếng thịt.
Hà Cẩn liền cười thầm một cái.
Lâm tiểu thư học hỏi rất nhanh!
“Lâm Lập Tài đang cố gắng áp tin tức rằng tiểu thư trở về, có lẽ đã có phương án dự phòng rằng nếu không dập được tin tức này, sẽ nghĩ cách để cô nhường lại quyền quản lý quỹ cho ông ta”.
Vi Nhã siết chặt nắm đấm: “Ông ta tưởng tôi dễ tin người vậy sao? Đừng quên tôi là ai!”.
Hà Cẩn nhìn thấy mà phì cười, vừa nãy như thỏ con mà giờ đã hiện ra lốt sói rồi.
Nhưng cũng rất dễ thương.
“Sao anh lại mời tôi đi ăn thịt nướng để bàn công việc?” Vi Nhã vẫn luôn thắc mắc, anh ta có thể mời cô ăn ở nhà hàng hoặc đơn thuần bàn công việc ở văn phòng luật sư mà?
“Cô nghi ngờ tôi?” Hắn xuề xòa nói “Cũng không sao! Đây là một cách tôi thường dùng để giúp thân chủ bớt căng thẳng cũng như để thân chủ dễ dàng giải tỏa tâm trạng. Không có ý gì đâu!”.
Bàn bạc xong công việc, Hà Cẩn liền đưa Vi Nhã trở về.
Trên con đường vắng bỗng có một vài bóng đen vụt qua, chỉ một lát sau liền chặn trước hai người.
Vi Nhã chắn phía trước: “Các người là ai?”.
Những tên cao lớn mặc đồ đen, nếu nhìn kỹ thì bọn chúng đều cầm dao nhỏ trong tay, cười với cô: “Lâm tiểu thư, mới hai năm mà đã quên mất bọn này rồi sao?”. Một tên đầu trọc trêu đùa.
Vi Nhã cau mày nhìn bọn chúng, trên mặt tỏ rõ sự thù địch.
Cô nói nhỏ với Hà Cẩn: “Tôi cầm chân bọn chúng, anh đi tìm cứu viện!”.
Hà Cẩn tỏ vẻ sống chết không rời, hắn là nam nhi đại trượng phu, sao có thể để một cô gái một mình đối đầu với đám côn đồ bặm trợn này chứ?
“Ỷ đông hiếp yếu, hơn nữa đối tượng lại là phụ nữ, tội danh này có thể khiến anh đi tù mấy năm đấy!” Hà Cẩn mạnh miệng nói. Hy vọng sức mạnh của pháp luật sẽ khiến bọn chúng dè chừng một chút.
Nhưng có vẻ không ai nghĩ giống hắn. Nghe tới pháp luật, bọn côn đồ trước mặt liền thi nhau cười lớn, chế nhạo: “Vậy mà có đứa dám đưa pháp luật ra hù chúng ta đó, buồn cười không?”.
Vi Nhã đỡ trán.
Nếu bọn chúng đã cả gan cướp người giữa đường thì pháp luật đối với chúng là gì chứ?
“Mục tiêu của bọn mày là tao! Anh ta không có bất kỳ liên quan nào cả!”. Vi Nhã đứng chắn trước mặt Hà Cẩn, ra hiệu cho hắn chạy trước. Ban đầu Hà Cẩn còn do dự nhưng dưới ánh mắt quyết liệt của Vi Nhã thì đành bỏ chạy.
Cô nói đúng, nếu hắn còn chần chừ ở đây thì cả hai đều bị bắt.
“Mẹ kiếp! Mấy đứa kia đuổi theo thằng đó cho tao!”. Một số tên côn đồ liền chạy theo Hà Cẩn, nhưng bị Vi Nhã chặn đằng trước. Cô rút chiếc quạt bên hông ra, may mắn mấy hôm trước quản gia đã làm xong chiếc dao găm giả quạt này.
Lưỡi dao sáng bóng được rút ra, Vi Nhã nhanh chóng chạy tới chỗ mấy tên định đuổi theo Hà Cẩn đâm mỗi tên một dao. Nhưng mới tập luyện có ba tháng, hơn nữa nghỉ ngơi không đủ, giao chiến một hồi, Vi Nhã liền rơi vào thế yếu. Thân người nhuộm đỏ những máu, không biết của cô hay của kẻ thù.