Chẳng mấy chốc đã đến ngày khởi quay ‘Hậu cung Nam Khởi’, Vi Nhã hận một ngày không thể kéo dài 30 tiếng.
Mệt chết cô!
Hồi trước cô cũng đóng phim nhưng chỉ nhận vai lẻ tẻ, quay một lát là xong. Nhưng Ôn lão nổi tiếng kỹ tính, cái này không được, cái kia không được, nhiều cảnh phim quay đi quay lại cả ngày. Có thời gian rảnh là cô lại gọi video call cho Tống Nguyên, nhưng hắn không bắt máy. Cô liền gọi điện nhờ mẹ Tống hỏi thăm thì biết được, dạo này hắn bận mổ suốt ngày, có ca mổ phải đứng cả chục tiếng.
Vậy là suốt hơn 1 tháng 2 người không thể nói chuyện với nhau.
Mẹ Tống có nói, lịch mổ của Tống Nguyên được sắp xếp kín lịch vào tháng sau, nhưng sau đó hắn sẽ được ba Tống cho nghỉ phép một tuần để bồi bổ sức khỏe, tránh làm việc quá sức. Vi Nhã căn thời gian, quay phim xong gọi cho Tống Nguyên, hắn vẫn không bắt máy.
Quái lạ! Chẳng phải thời gian này Tống Nguyên đang nghỉ phép sao?
Cô cũng không nghĩ nhiều, chắc lại có ca mổ phức tạp cần Tống Nguyên phẫu thuật. Thỉnh thoảng hắn vẫn vậy, nhiều hôm đáng lẽ đã tan ca rồi lại phải quay lại bệnh viện. Cô nhắn cho hắn một cái tin: “Bảo bối, em gọi điện nhưng không thấy anh bắt máy, nếu đọc được tin nhắn này thì nhắn tin lại cho em nhé. Hiện giờ em bận tối tăm mặt mũi, khó mà nhận điện thoại được”.
Vi Nhã chờ suốt 2 ngày, vẫn không thấy hắn nhắn lại. Khó khăn lắm mới có dịp đạo diễn Ôn cho đoàn phim nghỉ ngơi 1 ngày. Cô gọi điện hỏi thăm mẹ Tống.
“Hai đứa cãi nhau à? Mấy hôm nay bác thấy Tiểu Nguyên lạ lắm. Tuy rằng nó không thích nói chuyện nhưng thỉnh thoảng ngồi dưới phòng khách vẫn nói một hai câu, đi từ ngoài về vẫn chào hỏi đàng hoàng. Nhưng dạo này, nó cứ lầm lầm lì lì, gọi nó không thưa, hỏi nó không nói. Cháu xem thế nào?”
Bảo bối là đang làm sao đây?
[Ký chủ, cô có muốn mua thang đo công lược không, trong cửa hàng của hệ thống vừa mới ra mắt thang đo công lược phiên bản tiên tiến? 1.300 điểm]
Vi Nhã muốn chém chết hệ thống.
Đang thời điểm nước sôi lửa bỏng mà mua bán cái gì.
Không mua!
[Cô thật là không mua sao?] Hệ thống nói bằng một giọng điệu rất gợi đòn
[Ký chủ, tôi khuyên cô nên mua nó, không mua sẽ hối hận đó]
Thôi được rồi! Mua thì mua! Còn hơn cứ ngồi nghĩ vẩn vơ như thế này.
Hảo cảm của bảo bối quan trọng!
[Đã trừ 1.300 điểm. Hiện giờ ký chủ có -3.300 điểm]
Từ từ... 1.300 điểm, lúc trước có 1.000 điểm thôi mà.
[Ký chủ không nghe tôi nói rồi, đây là thang đo công lược phiên bản tiên tiến, có thêm chức năng cảnh báo hắc hóa]
Cái gì? Hắc hóa?
[Đây là phúc lợi riêng của thang đo công lược]
Đột nhiên mi thêm cái của nợ này vào làm gì?
[Ký chủ, hảo cảm của hắn bây giờ là 90 điểm. Hắn sắp hắc hóa rồi]
Đang yên đang lành tự dưng hắc hóa? Trong thời gian cô đi vắng bảo bối đã xảy ra chuyện gì?
“Bác gái, bác có biết dạo này anh ấy xảy ra chuyện gì không?”
“Bác cũng không rõ. Sau khi cháu đi quay phim. Nó vẫn đi làm bình thường, chỉ là hơi bận xíu thôi. Rồi đến một hôm, nó về nhà, không nói không rằng nhốt mình trên phòng, cơm không ăn nước không uống. Bác và bác trai gọi cửa mãi nó không chịu ra, mãi sau bác phải nhờ cô giúp việc gọi thợ phá khóa đến thì thấy nó đang ngồi ủ rũ trong phòng”
- ------------------------------------------------------------------------------------
Cuối cùng Vi Nhã cũng quay xong ‘Hậu cung Nam Khởi’. Trong thời gian này, cô liên tục gọi cho Tống Nguyên nhưng không thấy hắn bắt máy, gọi cho mẹ Tống thì lúc nào cũng thấy bà nói: Tống Nguyên dạo này cơm ăn rất ít, mặt mũi lúc nào cũng ủ rũ, không phải gục đầu bên đống tài liệu y khoa, thì cũng đứng mổ ở bệnh viện.
Rời khỏi thành phố B, cô lập tức đến nhà Tống Nguyên. Ba mẹ Tống nhanh chóng mời cô vào.
“Tống Nguyên đâu ạ?”
“Ở trên phòng ấy cháu, hẳn là giờ này nó đang nghiên cứu tài liệu” Ba Tống thở dài.
Cô lên đến trước cửa phòng hắn, gõ cửa: “Tống Nguyên, Tống Nguyên, anh có ở trong phòng không?”
Trong phòng không có động tĩnh gì, Vi Nhã lại gõ cửa thêm mấy lần.
“Anh không ra là em ghét anh bây giờ”
“Anh có ra không thì bảo?”
“Anh không ra là em phá cửa đó!”