Từ gia.
Chẳng mấy chốc phóng viên bên ngoài đã ầm ĩ trước cửa, vệ sĩ của Từ gia phải chật vật lắm mới ngăn được bọn họ.
“Xin hỏi chuyện Từ tiểu thư mang thai có phải sự thật không? Cha đứa bé có phải Cố tổng không? Liệu chủ tịch Từ và Từ phu nhân sẽ giải quyết chuyện này thế nào? Quan hệ giữa hai nhà An - Từ sẽ ra sao?...” Phóng viên dồn dập đặt câu hỏi cho Từ gia, mặc kệ sự ngăn cản của vệ sĩ.
Từ gia bây giờ giống như một bãi chiến trường.
Vi Nhã cắn móng tay suy nghĩ, cái mà phóng viên muốn là tin hot, sẽ không quan tâm sự thật. Nếu dùng tới pháp luật, chắc chắn sẽ bị nói cậy quyền ức hiếp, che giấu sự thật. Vậy thì chỉ còn cách biến chuyện này thành thật.
Vi Nhã liền gọi điện thoại: “Bảo bối, anh đang ở đâu?”
Cố Đình không trả lời cô mà hỏi ngược lại: “Có chuyện gì sao?”.
“Anh có thời gian không? Em có chuyện muốn nói!”.
Bên kia hơi trầm lặng một lúc: “Đến tối anh đón em! Hiện anh đang có việc bận.”.
Một tiếng sau, trên thông cáo của Lệ Thiên phát đi thông báo: “Mọi chuyện đều là sai sự thật. Từ gia yêu cầu người tung tin đồn này gặp bọn họ trên toà án”.
Từ lão gia làm việc mạnh tay quyết đoán, khiến mọi người bắt đầu dao động về tính xác thực của tin đồn này.
“Ba, đã tra được ai tung tin đồn này chưa?”.
Ba Từ day day trán: “Chuyện này vẫn còn nhiều khúc mắc, nhưng tạm thời nghe ngóng được Đào Lệ là người có khả năng cao nhất!”.
Đào Lệ? Có gì đó không đúng lắm, nếu như là Đào Lệ, hẳn cô ta sẽ không đăng tin như vậy.
“Ba, hôm trước con nói với ba về dự án thu mua khu đất ở tỉnh X, ba đã xem xét chưa?”.
Ba Từ thở dài: “Chuyện mình không lo cứ lo chuyện đâu đâu! Khu đất đó từ nhiều năm trước ba đã cho người khai thác nó làm khu nghỉ dưỡng, nhưng bị dân ở đó phản đối, nên phải dời lại. Từ bốn năm trước, sau vụ bài báo đó, bọn họ đã yên tĩnh hơn, có lẽ ba nên tái khởi động dự án đó rồi”.
Ông xoa đầu Vi Nhã: “Mấy ngày qua cực khổ cho con rồi!”. Dự án đó Vi Nhã đã chuẩn bị cả tháng trời, từ đi thu thập tư liệu, khảo sát địa hình, thức đêm thức hôm soạn thảo, chạy đi chạy lại thuyết phục cổ đông. Tất cả những điều này ông đều để trong mắt, giữ trong tim, hơn nữa còn có ý muốn cô lên nắm quyền tiếp quản Lệ Thiên. Còn thằng con trai... nghĩ đến ông lại muốn đập một trận, càng lớn càng không biết nghe lời.
“Đây là việc con nên làm!”. Đây là nhiệm vụ của cô, nếu cô không làm thì đừng hòng thu được linh hồn người yêu về.
Bỗng ba Từ nhận được cuộc điện thoại, sắc mặt ông trở nên tối sầm.
“Ba, sao vậy?” Vi Nhã lo lắng, không phải chuyện gì cũng khiến ba Từ có thể tức giận như vậy.
“Dự án thu mua khu đất X, chính phủ đã giao cho người khác làm!”.
Cái gì?
Rõ ràng bản dự thảo đấu thầu khu đất đó chính tay cô biên soạn, hơn nữa lợi ích mà Lệ Thiên đề ra cũng rất hấp dẫn, giá cả hợp lý, không lý nào lại không thắng thầu cả.
“Ai thắng thầu khu đất đó?”.
Ba Từ nhấp một ngụm trà gừng, đáp: “Thiên Hành!”.
Vi Nhã chấn động. “Ba... Ba không lừa con chứ?”.
“Con nghĩ ba sẽ lừa con chuyện này sao?”.
Hai tay Vi Nhã siết chặt, tim cô như bị đâm một nhát vậy.
Tại sao hắn lại làm vậy chứ?
Vi Nhã nhanh chóng lên phòng tìm điện thoại, sử dụng hết sức lực tự trấn an mình. Đầu dây bên kia truyền tới một chất giọng trầm: “Alo!”.
Vi Nhã cắn môi, áp chế xúc động trong lòng: “Em muốn gặp anh!”.
Giọng nói của hắn vẫn dịu dàng: “Em đợi chút nhé, anh xong việc sẽ tới đón em!”.
Vi Nhã ngoan ngoãn ngồi đợi hắn. Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng… vẫn chưa thấy hắn đến, cô gọi điện lần nữa: “Anh tới chưa?”.
“Anh còn chút việc bận…”.
Chưa đợi hắn nói hết, cô đã cắt ngang, giọng có chút đè nén: “Anh không muốn gặp em đúng không? Hay là anh không dám gặp em?”.
“Thì ra em biết rồi!”. Hắn cười đắng.
“Em còn đang mong anh sẽ phủ nhận hay giải thích gì đó, nhưng không ngờ anh lại ở sau lưng đâm em một dao”. Không đợi hắn nói gì, cô lập tức cúp máy, nhìn lại chiếc điện thoại trong tay mình, chính là cái điện thoại đôi cô đã mua cùng hắn, cô tức giận ném vỡ nó, nhưng đứng ngẩn một lúc, cô lại chạy lại, thu từng mảnh vỡ điện thoại, để vào một cái hộp giấy, cất vào ngăn bàn.
- -----------------------------------
Sau tin đính chính, Từ gia cũng không có động thái gì, cổ phiếu một lần nữa sụt giảm, ba Từ do lao lực lại một lần nữa nhập viện. Vi Nhã cùng Tiểu Vũ thay ông gánh vác.
Dự án nào của Lệ Thiên, Thiên Hành cũng nhúng tay vào. Ban đầu Vi Nhã còn nghĩ đây là hắn chỉ là cạnh tranh thương trường, nhưng hiện tại chính là hắn đang nhắm vào Từ gia.
Một công ty mới nổi như Thiên Hành, hung hăng hớt tay trên của Lệ Thiên, khiến mọi người lau mắt mà nhìn. Lệ Thiên lớn như vậy, nhưng lại không thể phản kháng sao?
“Từ đại tiểu thư, cô không thể làm vậy được, cô làm vậy các doanh nghiệp khác sẽ nghĩ thế nào? Nếu cô dám làm, tôi sẽ rút cổ phần ra khỏi Lệ Thiên!”.
“Từ tiểu thư, cô còn trẻ, chưa hiểu hết mưu sâu kế hiểm của thương trường này đâu, chẳng phải cô đang có scandal tình ái với Cố tổng đó sao? Nếu cô chịu làm…”.
“Câm miệng cho tôi!”
Vi Nhã sắc lạnh nhìn đám cổ đông: “Nếu như cảm thấy không thể hợp tác với Lệ Thiên, có thể rút vốn rời khỏi! Các ông ra giá đi, tôi sẽ mua lại cổ phần của Lệ Thiên”.
Đám cổ đông cười ha hả: “Lệ Thiên giờ đã mục ruỗng như vậy, cô còn muốn cứu vớt sao? Trong túi cô có đủ tiền để mua lại không?”.
Vi Nhã nở một nụ cười lạnh: “Ông sợ tôi không đủ tiền mua, hay là sợ không có cổ phần để bán lại?”.
Tên cổ đông bị chọc trúng tim đen, thẹn quá hóa giận: “Cô đừng có ăn nói bậy bạ, tôi…”.
Bỗng cửa phòng họp mở ra, một thân tây trang lịch lãm bước vào, ánh mắt yêu nghiệt như nhìn xoáy vào Vi Nhã: “Có vẻ như em đang gặp rắc rối!” Rồi quay lại liếc một bàn ban quản trị tập đoàn: “Xin chào, tôi là Cố Đình, cổ đông lớn thứ hai của Lệ Thiên!”.