Vi Nhã vẫn không nhúc nhích. Cố Đình đành ngượng ngùng thu tay lại.
Minh Ngọc lúc này đã giải tán hết đám đông đang đứng xung quanh. Cô chạy lại xua tan bầu không khí ngượng ngùng: “Trời nhìn mặt mũi cậu kìa, tèm lem hết rồi. Đừng quên cậu là nữ thần của trường học đấy”. Cô vừa nói vừa đánh mắt sang Cố Đình. Nhưng hắn vẫn im lặng.
Cậu chủ động một chút được không? Tôi dọn đường cho cậu đến vậy rồi mà?
Minh Ngọc cảm thấy mình giống tự biên tự diễn vậy.
“Hay là để Cố Đình đưa cậu đi giải khuây? Quên cái tên An Dĩ Mặc đó đi”
Minh Ngọc liền đẩy Cố Đình lên trước. Hắn đành tiến lên: “Để tôi đưa cậu đi nhé”
Lúc này Vi Nhã mới mờ mịt gật đầu. Cố Đình đỡ cô đứng dậy rồi đưa cô đi rửa mặt mũi, sau đó đưa cô ra ngoài.
“Vẫn còn tiết mà?” Vi Nhã thắc mắc.
“Cậu như vậy còn có thể học được sao?”
Vi Nhã cười nhạt: “Vậy còn cậu?”
Cố Đình ấp úng: “Tôi là muốn cúp tiết” Chỉ là trùng hợp thôi.
Cố Đình đưa Vi Nhã qua ghế đá, đặt cô ngồi xuống rồi dặn dò: “Cậu ngồi đây chờ tôi”
Một lúc sau hắn dắt chiếc xe đạp từ bãi xe ra, ngồi lên rồi vỗ yên sau: “Cậu ngồi lên đây”
Vi Nhã nhìn chiếc xe đạp, hơi nhăn mặt.
Ngồi cái này không sợ đau mông sao?
Nhưng cuối cùng cô vẫn ngồi lên.
Cố Đình liền chở cô đến… công viên giải trí.
Cậu là trẻ con hả?
Vi Nhã không buồn chê trách Cố Đình. Mông cô lúc này đau ê ẩm.
“Không sao chứ?” Cố Đình định lấy tay xoa mông cho cô nhưng bị Vi Nhã ngăn lại.
“Sao cậu lại đi xe đạp?”
Hắn dõng dạc: “Vì xe đạp thân thiện với môi trường”
Vi Nhã bật cười. Cố Đình nhìn thấy nụ cười của cô, khóe miệng cũng hơi nhếch lên. Hắn cầm tay cô kéo vào công viên giải trí, giới thiệu cho cô hết đồ ăn tới trò chơi. Vi Nhã cùng hắn vui chơi quên trời đất. Đến xế chiều, hai người sóng vai nhau đi dạo quanh hồ. Vi Nhã mở miệng: “Hôm nay rất cám ơn cậu, sắp tới là sinh nhật tôi, nếu được cậu có thể tới”
Cố Đình mỉm cười: “Tôi sẽ tới”
- -----------------------------------------
Về đến nhà, Vi hã liền thấy ba Từ đang ngồi xem báo châm trà ở phòng khách. Cô liền lễ phép chào hỏi rồi đi lên phòng.
“Đợi đã! Ngồi xuống đây ba nói chuyện”
Vi Nhã liền bước tới ghế dài ngồi xuống trước mặt ba Từ.
“Náo động con làm ra hôm nay, con có thể giải thích cho ba không?”
Vi Nhã hơi cắn môi, hốc mắt hơi ướt: “Anh ấy không yêu con”
Ba Từ thở hắt một hơi: “Con định làm thế nào?”
Vi Nhã yếu ớt nói: “Con còn có thể làm gì?”
“Câm miệng! Con là con gái của Từ Chấn Hiệp, đừng bao giờ nói với ba những câu bất lực như vậy. Người Từ gia một khi đã muốn phải bằng mọi cách đạt được. Không bao giờ được phép để người khác nắm đằng chuôi!”
Vi Nhã hơi sửng sốt. Tính cách này… chẳng phải chính là người ba ruột của cô sao?
Cô cười lạnh: “Ba! Ba hao tâm tổn sức bày ra trận địa như vậy, chỉ để nói với con như vậy sao?"
Ánh mắt ba Từ hơi tối lại: “Con nhận ra rồi sao?”
Không đợi Vi Nhã trả lời, ông nói tiếp: “Vậy hành động hôm nay của con là gì?” Ông biết con gái mình sủng tên đó đến mức nào, nhưng hôm nay lại nhẫn tâm như vậy, khiến ông có chút bất ngờ.
Vi Nhã cười nham hiểm: “Ba cứ chờ mà xem”
Khóe miệng ba Từ cũng cong lên: “Đừng để ba thất vọng”
- -------------------------------
Từ dạo đó, An Dĩ Mặc công khai ân ái với Tiêu Yên ngay tại trường học, còn cố ý khoe trước mặt Vi Nhã. Ban đầu Vi Nhã còn phản ứng, nhưng dần dà đến liếc mắt cô cũng không buồn cho bọn họ.
Lấy lí do cảm ơn, Vi Nhã liền kéo Cố Đình đi trung tâm thương mại để tút tát lại. Sau một hồi chỉnh trang, Cố Đình xuất hiện với diện mạo mới, thật sự có nét giống với người đàn ông nằm bất động trong không gian hệ thống. Vi Nhã có chút xúc động, hốc mắt hơi ướt.
“Sao vậy?” Cố Đình vội chạy tới hỏi han Vi Nhã. Cô không thích hình dạng này của hắn sao?
“Tôi không sao!” Vi Nhã cười “Chúng ta qua bên kia, tôi mua cho cậu ít quần áo”
“Nhưng mà…” Cố Đình xách túi to túi nhỏ, cố gắng cự tuyệt. Vi Nhã cứ như muốn đem hết cả trung tâm thương mại về vậy.
Hai người đi tới cửa hàng quần áo nam, tiếp tân niềm nở: “Xin chào quý khách, không biết chúng tôi có thể giúp gì cho quý khách ạ?”
Vi Nhã tươi cười: “Tôi muốn mua một ít quần áo cho cậu ấy”
“À là bạn trai sao? Hai người rất đẹp đôi đó” Cô tiếp tân không quên khen một câu.
Cố Đình định mở miệng phản bác, nhưng bị chậm một bước. Vi Nhã tự nhiên khoác tay hắn, nói: “Cô đúng là có mắt nhìn nha!”
Cố Đình thấy Vi Nhã không phản đối, có chút khẩn trương.
Ý cô ấy là sao?
Vi Nhã cảm nhận được thân hình cứng đơ như khúc gỗ của hắn, dưới cổ hắn hơi đỏ hồng, liền vụng trộm cười một cái.
“Xin chào quý khách” Tiếp tân nhanh chân lẹ mắt đi chào hỏi vị khách khác đang tiến vào quầy.
Thật trùng hợp!
An Dĩ Mặc dẫn Tiêu Yên tới đây.
Tiêu Yên nhìn thấy Vi Nhã đang khoác tay Cố Đình, thở phào một tiếng, cố nặn ra một nụ cười khách khí: “Vi Nhã, cậu tới đây mua đồ sao?”
Vi Nhã không cho Tiêu Yên được sắc mặt tốt: “Không tới đây mua đồ thì làm gì?”
“Từ Vi Nhã, cô đừng có quá đáng” An Dĩ Mặc bước một bước dài, ôm Tiêu Yên vào lòng, trừng mắt với cô.
Im lặng là vàng.
Bỗng dưng Cố Đình kéo tay mình ra khỏi cô, đổi lại là mười ngón tay đan xen nhau, kéo Vi Nhã rời khỏi: “Chúng ta đi!”
“Đứng lại đó, tôi còn chưa đi, sao hai người dám đi!” Muốn đi sao? Đâu có dễ.
Trước mặt hắn còn tình tứ như vậy.
Cố Đình liều quay lại, nhìn thẳng vào hắn.
An Dĩ Mặc hơi giật mình.
Không thể nào!
Cố Đình sống ở tầng lớp nào hắn đã điều tra qua. Nhưng ánh mắt này của hắn giống như nhìn phù vân mây mù vậy.
Cố Đình nhỏ giọng: “An nhị thiếu, núi cao còn có núi cao hơn. Việc bản thân cậu không làm được, thì có tư cách gì bắt người khác làm?”
Việc hắn không làm được?
Hắn là nhị thiếu gia của An gia, có cái gì mà hắn không làm được?
An Dĩ Mặc cảm thấy giống như mình bị khinh khi, liền nắm cổ áo Cố Đình: “Cậu vừa nói gì? Thử nói lại lần nữa xem”
Tiêu Yên hoảng hốt ngăn lại: “Dừng lại đi, đây là nơi công cộng”
Cô tiếp tân toát hết mồ hôi hột. Sếp mà biết chắc cô bị trừ lương tháng quá!
Vi Nhã thấy tình hình không ổn, liền đưa tay kéo Cố Đình ra đằng sau: “An nhị thiếu, cậu đang quá đáng đó”
An Dĩ Mặc giận dữ: “Tôi quá đáng? Chỉ là nắm cổ áo hắn một chút mà cô đã kêu quá đáng sao? Cô không hỏi hắn xem lúc nãy hắn đã sỉ nhục tôi như thế nào?”
Tiêu Yên và Vi Nhã đồng loạt hướng ánh mắt đến Cố Đình, chờ đợi câu trả lời của hắn.