Khó khăn lắm Chỉ Nam mới chịu nín rồi lủi thủi đi về phòng. Hứa Lan Chu bình tĩnh nhìn qua nơi Chỉ Nam vừa chỉ một lần nữa sau đó mới chịu đi lại vào trong.
Dường như hắn đã biết được kẻ theo dõi mình ban nãy là ai rồi.
Nhan Chu Tuế và Trương Nan Ngư đang dỗ dành Vương Túc, lúc nãy nghe Chỉ Nam kể, bọn nhóc cũng sợ lắm nhưng vì chưa gặp lần nào nên chúng vẫn có thể bình tĩnh mà trấn an cậu nhóc. Tinh thần Vương Túc hoảng loạng tột độ, cậu nhóc khóc lóc không ngừng khiến cho Tư Vĩnh Niên đang nằm ngủ trong lòng của Bạch Thưởng rục rịch.
Bạch Thưởng ôm lấy bé con đung đưa qua lại, miệng không ngừng hát mấy bài hát mà mẹ thường hay hát khi ru con ngủ.
Cuối cùng Tư Vĩnh Niên cũng ngủ ngon giấc, nhưng còn Vương Túc thì vẫn cứ khóc mãi.
Vương Túc là một đứa trẻ ngoan, lần này đã thật sự dọa sợ đứa trẻ ấy nên nó mới khóc không ngừng.
Nó chỉ là một đứa trẻ, đâu phải là một người lớn mà có thể bình tĩnh trước sự việc này được. Đến cả Chỉ Nam cũng đã hoảng sợ đến khóc lóc thê thảm thì cũng đã mơ hồ đoán được diện mạo của đứa trẻ màu đỏ ấy đáng sợ nhường nào. Huống hồ Vương Túc chỉ là trẻ con, không khóc mới chính là không đúng.
"Tối nay em ngủ cùng anh đi." Hứa Lan Chu tiến tới xoa đầu cậu nhóc, hắn móc ra từ trong không gian vài viên kẹo ngọt, dịu dàng mà dỗ dành.
"Đừng khóc nữa nhé, đừng sợ. Anh sẽ bảo vệ em mà."
Bàn tay của Hứa Lan Chu nhỏ gầy, thế nhưng lại mang toàn bộ hơi ấm. Ấm áp đến mức, khiến cho tâm người tịnh lại.
Dưới bàn tay gầy guộc của hắn, Vương Túc lén đưa mắt nhìn lên. Bắt gặp ánh nhìn dịu dàng như nước chảy, trái tim cậu nhóc xao dộng, rồi dần không còn khóc nữa.
"Ngoan, đừng sợ. Anh sẽ bảo vệ em."
Bờ vai hắn nhỏ nhắn, nhưng đối với một đứa trẻ sáu tuổi, bờ vai ấy lại rộng lớn lạ thường. Tấm lưng gầy trơ xương ấy của thiếu niên cũng khiến mấy đứa trẻ yên tâm đến lạ.
Lũ trẻ đã vô thức dựa dẫm vào thiếu niên này, xem người ấy là anh cả. Đến khi nhận ra được thì chúng đã coi chuyện ấy là chuyện hiển nhiên rồi.
Vài đứa trẻ khác nhìn Vương Túc cầm kẹo trên tay mà mắt không khỏi sáng lên, nhất là Trương Nan Ngư, mắt của con bé là sáng nhất.
Nhưng không phải vì thế mà nó lại nhảy lên tranh giành, Trương Nan Ngư biết đó là kẹo dỗ dành Vương Túc, v thế con bé sẽ không bao giờ tranh với cậu nhóc ấy.
Trương Nan Ngư học theo Hứa Lan Chu mà xoa đầu Vương Túc, con bé nói nhỏ: "Đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu mà."
Con bé thật hà đáng yêu đến thế, vậy mà Hứa Lan Chu nghe xong thì lại không nhịn được cười. Con bé hồn nhiên thật.
Hứa Lan Chu ho nhẹ vài tiếng, hắn quay sang nhìn 1314 hỏi: 'Mấy giờ rồi?'
(07h50 thưa ngài. ]
Gần chuẩn thời gian.
"Lên giường ngủ nào mấy đứa. Sơ sắp đến rồi."
Hứa Lan Chu nói rất nhẹ nhàng, mấy đứa nhỏ vừa nghe đã liền hiểu. Sắp đến thời gian sơ đi kiểm tra số lượng
"hàng hóa" rồi. Thương Trình vẫn còn nằm trên giường của hắn, hắn đương nhiên sẽ xin cho y ở lại.
Đợi đến khi mấy đứa nhỏ leo lên giường, hắn mới điểm danh lại số lượng những đứa trẻ. Cho đến khi đếm đủ số thành viên trong phòng, lúc này hắn mới ngồi lên giường.
Chỉ mới một ngày mà hắn đã gặp đến ba con quái vật. Khốn nạn thật, số lượng quái vật nhiều hơn hắn nghĩ, hơn nữa, chúng cũng không cùng loài.
Trước mắt có ba loại quái vật mà hắn biết.
Một, "Sơ" quái vật chăn nuôi, con này hắn chưa tiếp xúc nhiều nên vẫn không biết được điểm yếu của nó là gì.
Đặc điểm nhận dạng của nó chính là hình dạng của một con dê đi bằng hai chân, vì vậy hắn nghĩ thuộc tính của con này có thể cũng sợ lửa.
Hai, quái vật điểm danh quân số, con này thì mỗi sáng đều gặp, bề ngoài nó chảy như bùn, còn khuôn mặt thì xấu xí đến độ người nhìn người chê. Hứa Lan Chu rất ghét cái nụ cười tét đến tận mang tai của nó, cực kì ghét. Con quái vật này nó đã nhắm đến Trương Nan Ngư, nếu như hắn lơ là, con bé có thể sẽ biến mất không để lại chút dâu vết.
Ba, quái vật giảng dạy. Số lượng con này hắn có thể đoán mò ra được, tổng số lượng của chúng có thể là 10 con.
Vì mỗi phòng sẽ có một giảng viên, thế nên hắn có thể chắc chắn được chuyện ấy. Đặc điểm nhận dạng của con này chính là có mùi rất nặng, cái mùi mà chỉ cần thoáng qua thôi đã làm người buồn nôn đến không thể nhịn được ấy. Đúng là thảm thiết mà.
Con quái vật này thì lại nhắm đến Chỉ Nam, hắn chắc chắn điều ấy.
Nó muốn ăn thịt cậu ta, chỉ qua ánh nhìn của nó, hắn thấy được cách nó nhìn Chỉ Nam giống như đang nhìn một con cừu béo bở. Qua một ánh nhìn mà gần như nó đã muốn lột da cậu ta ra, cắn từng miếng rồi nhai ngấu nghiến, ôi cái ánh nhìn ấy của nó làm hắn kinh tởm chết đi được.
Hơn nữa không chỉ có mỗi con này, mà còn một con nữa đã nhắm đến cậu ấy.
Con này hắn chưa gặp, nhưng nghe Chỉ Nam kể thì nó có bộ dạng của một đứa trẻ toàn thân đều là máu. Tốc độ chạy của nó rất nhanh, không biết nếu bắt được con mồi thì nó sẽ làm gì. Hứa Lan Chu trầm ngâm, mà cũng không phải. Hình như hắn xém chút nữa là đã gặp nó ấy chứ.
Lúc hắn đưa Thương Trình về phòng, phát hiện phía sau có người đang theo dõi. Lúc đó hắn còn nghĩ có thể là đứa trẻ nào đó đang chạy theo phía sau thôi, nhưng nào ngờ lại thật sự là có một "đứa trẻ" đang chạy theo phía sau hắn thật!
Chỉ cần hắn đưa Thương Trình về chậm thêm một chút, thì có thể người gặp nó không phải là Chỉ Nam, mà chính là hắn đây.
Nói tóm lại, Chỉ Nam đã bị tận hai con quái vật nhắm đến.
Hứa Lan Chu xoa mi tâm. Điều này liệu có phải chính là lý do mà Thính Hạc Ninh chết rất sớm không? Bởi vì cậu ta bị rất nhiều quái vật nhắm đến như vậy, nếu như cậu ta không chết dưới tay con này thì cũng chết dưới tay con kia thôi. Trong cốt truyện gốc, người chết đầu tiên chính là hắn, còn Thính Hạc Ninh thì biển mất không để lại chút dấu vết, nhưng mà qua lời Chỉ Nam nói, hắn có thể xác nhận là Thính Hạc Ninh cũng đã chết rồi, chỉ sau Thẩm Tri Thời vài ngày thôi.
Chỉ mới ngày đầu thôi mà đã kịch tính như vậy rồi, cái chết càng đến gần, đại não của Hứa Lan Chu co giật càng mạnh, báo hiệu cho cái chết sắp đến.
Sẽ nhanh thôi, hoặc là trốn thoát thành công, hoặc là sẽ chết hết.
Trò này vui thật đấy!
Hứa Lan Chu ngồi trên giường của mình, nhìn xuống Thương Trình đang ngủ rất say bên cạnh, hắn nhẹ nhàng vén lấy mái tóc ướt đẫm của y sang một bên, rồi đặt một nụ hôn lên trán của người ấy.
Sẽ không sao đâu Thương Trình.
Rồi ta sẽ thoát khỏi nơi này nhanh thôi.
Lúc mà Hứa Lan Chu ngẩng đầu nhìn lên, cánh cửa vang lên âm thanh bị mở khóa. Chỉ cạch một tiếng, cánh cửa đã bị đấy vào.
Hứa Lan Chu bình thản nhìn con quỷ đầu dê trước mặt, hắn lạnh nhạt hạ mắt, muốn xem nó tính làm gì.
Con quỷ đầu dê nhìn đến Thương Trình đang nằm trên giường, sau đó nó chỉ tay vào y, nói: "Thằng nhóc đó muốn ngủ ở đây sao?"
Âm thanh trầm khàn ghê rợn từ cổ họng nó phát ra khiến cho mấy đứa nhỏ trong phòng còn thức hoảng sợ đến co rụt, người tụi nhỏ run lên, thế nhưng chúng tuyệt không dám mở mắt.
Hứa Lan Chu nhìn nó, hắn bình tĩnh đáp lại: "Phải, cho nên...có thể hay không?"
Con ngươi đặc trưng của loài dê đảo ngang rồi đảo dọc vài vòng, tựa như nó đang xem xét lời của hắn nói. Đảo khoảng vài lần, con quỷ đó mới trả lời.
"Có thể."
"Vậy được rồi."
Hứa Lan Chu không quan tâm đến nó nữa, hắn bước xuống giường, kéo gần khoảng cách giường của hắn và Chu Hào lại. Sau đó lại nhẹ nhàng bế cậu nhóc ấy đến giường của Vương Túc, rồi lại bế Vương Túc đến giường của
Chu Hào.
Số báo danh của mấy đứa trẻ đều khác nhau. Bởi vì Chu Hào nằm kế bên hắn, nên hắn chỉ có thể bế cậu nhóc đến giường của Vương Túc, sau đó lại bế Vương Túc về lại giường của Chu Hào, chỉ có như vậy hắn mới có thể trông chừng cả hai.
Hứa Lan Chu như một bà mẹ trẻ, hắn vừa phải chăm sóc cho Thương Trình, vừa phải trông chừng Vương Túc sẽ bị bắt, chính vì thế mà hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể nằm giữa Thương Trình và Vương Túc.
Bởi vì hắn cũng không biết đứa trẻ kì lạ kia khi nào sẽ xuất hiện, vì vậy hắn cũng chỉ có thể đề phòng, để yên tâm hơn, Hứa Lan Chu cũng vẽ rồi nhét một tấm phù trú vào trong túi áo của thằng bé, phòng trừ bất trắc, hắn chỉ có thế làm như vậy.
Trong người hắn hiện tại chỉ còn 24 lá phù. Nếu như số phù này cạn kiệt, tỉ lệ sống sót của hắn cùng lũ trẻ sẽ giảm xuống tận 30%.
Vốn dĩ ngay từ đầu tỉ lệ sống sót đã rất thấp, nhưng chỉ mới qua một ngày mà hắn đã gặp được tận ba loại quái vật. Tỉ lệ trốn thoát thành công của hắn cũng đã giảm đi trông thấy.
Con quỷ đầu dê ấy nhìn một loạt hành động của Hứa Lan Chu, nó bỗng cất tiếng nói: "Ngày mai, ta sẽ chuyển giường của số 089 đến." Rồi nó quay đầu bước ra ngoài, sau đó còn nhiệt tình mà đóng cửa lại.
Tiếng cạch lại vang lên lần nữa, báo hiệu cho việc cánh cửa đã bị khóa rồi. Hứa Lan Chu nằm yên lắng nghe từng tiếng động, nghe thấy tiếng bước chân ngày một xa dần, hắn cũng chẳng buồn để tâm đến nó nữa.
Trong bóng tối mờ ảo chỉ có chút ánh sáng len lói từ bên ngoài, Hứa Lan Chu nằm sát bên Thương Trình, hắn vương tay ôm lấy y, nhẹ giọng nói.
"Ngủ ngon, Thương Trình."